Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 668: An Bài (2)

Chương 668: An Bài (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Trương Cư Chính năm nay nói già không già, nói nhỏ không nhỏ, đã là cái tuổi 36, nhưng vẫn còn quanh quẩn tại ngũ phẩm, gần 10 năm không thăng được, nói không sốt ruột thì đó là giả. Khi hắn biết Cao Củng sẽ tấn chức Lại Bộ Thị Lang, để trống vị trí Tế tửu, hắn có động tâm... Mặc dù Quốc Tử Giám Tế tửu vô quyền vô thế, nhưng dù gì cũng là một trong tiểu Cửu khanh, xem như là đi vào cao tầng quyền lực, cơ hội đi lên lớn hơn trước nhiều, hơn nữa luận tư lịch, luận địa vị, hắn đều cảm giác cái ghế Quốc Tử Giám Tế tửu này không ai ngoài mình, cho nên Trương Cư Chính đã sớm để ý tới, và hy vọng lão sư có thể giúp mình giành vị trí này.

Từ Giai cũng đã đáp ứng, vả lại đã sớm dặn dò Lại bộ trước, mau chóng cử hành đình thôi để kết luận chuyện này. Ai ngờ trước đêm đình thôi chỉ dụ của Gia Tĩnh như từ trên trời giáng xuống, gợi ý cho họ đề cử Thẩm Mặc làm Quốc Tử Giám Tế tửu, Từ Giai nào dám không theo?

- Vậy tân nhiệm Tế tửu là ai? - Trương Cư Chính chán ngán hỏi.

- Là Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, Từ Giai nhẹ giọng an ủi:

- Ta đã tổng kết bài học thất thủ lần này, chính là ngươi quá xa lạ ở chỗ hoàng thượng, không bằng người ta giản tại đế tâm, lúc này tự nhiên sẽ thiệt thân.

Nói rồi đứng dậy vỗ vỗ vai hắn:

- Ngươi cũng đừng làm ở Quốc Tử Giám nữa, ta sẽ đề cử ngươi tham dự trùng giáo [Vĩnh Lạc đại điển] vậy.

Thoáng dừng lại mới nói:

- Đồng thời đảm nhiệm phó tổng tài tu soạn [Hưng Đô Chí], thế nào?

- Lão sư bảo ta đi sửa sách?

Trương Cư Chính ngán ngẩm nói:

- Với cái tuổi của ta đâu còn thích hợp để đi nghiên cứu học vấn, lão sư bảo ta đi làm cái đó, còn không bằng đưa ta tới địa phương làm một tri phủ... Cho dù là tri huyện cũng được, chung quy có thể làm chút việc thực.

- Hồ đồ!

Từ Giai thở dài, trầm giọng nói:

- Thái Nhạc, kỳ vọng của vi sư đối với ngươi thế nào, chính ngươi hẳn là rõ ràng, tâm phù khí táo thế này thì không làm thất vọng sự bồi dưỡng của ta đối với ngươi à?

Trương Cư Chính xấu hổ cúi đầu, khẽ nói:

- Người ta nói tam thập nhi lập, học sinh ta đều đã 36 rồi, nhưng vẫn là kẻ vô tích sự, trong lòng có chút lo lắng.

- Không được nóng vội.

Từ Giai vỗ vai hắn, rồi trở lại chỗ ngồi:

- Trên điểm này ngươi còn phải học tập Thẩm Mặc.

Rồi nói ra một bí mật:

- Ngươi biết không, lúc trước Thẩm Mặc từ Giang Nam hoàn triều, bệ hạ chuẩn bị để hắn làm Hộ bộ thị lang đấy.

"Quan lớn bộ đường 25 tuổi..." Trương Cư Chính không khỏi hít một hơi khí lạnh:

- Vậy vì sao sau đó không thành hàng? chẳng lẽ Nghiêm đảng quấy phá từ bên trong?

- Không, khi đó thái độ của hắn ái muội không rõ, Nghiêm đảng tranh thủ còn không kịp mà, sao lại hạ thủ với hắn?

Từ Giai lắc đầu nói:

- Kỳ thật là chính hắn cự tuyệt.

- Chính hắn cự tuyệt ư? - Trương Cư Chính mở to mắt nói: - Vì sao?

- Đây chính là chỗ cao minh của hắn.

Từ Giai trầm giọng nói:

- Hắn đã sớm dự kiến được cục diện nhất gia độc đại của Nghiêm đảng sẽ không tồn tại mãi, dù là Nghiêm đảng bị đánh ngã hay là giao ban tự nhiên, triều đình tất nhiên sẽ có một lần tẩy rửa lớn, nếu như ngươi quen thuộc [Nhị Thập Nhất Sử] thì cần phải biết, người bị đào thải ở trong lần thanh trừ chả khác nào cũ thay mới này tuyệt đối khó có cơ hội Đông Sơn tái khởi, bất kể ngươi trẻ tuổi thế nào.

Rồi than thở một tiếng:

- Cho nên hắn thà rằng ở nơi nhỏ bé lạnh lẽo như Quốc Tử Giám chứ không giao thiệp với vòng tròn quyền lực hạch tâm! Không phải không thể, cũng không vì ngươi! Chính là vì bảo vệ bản thân, để có thể đại triển quyền cước trong lần luân hồi kế tiếp!

Trương Cư Chính nghiêm nghị thụ giáo:

- Học sinh biết sai rồi, xin lão sư chỉ điểm sai lầm.

~~

Từ Giai uống một ngụm trà, gật đầu cười nói:

- Công tác trùng tu [Vĩnh Lạc đại điển] trước kia là ta chủ trì, vẫn rất lý giải tiến độ của nó.

Rồi vươn ra hai ngón tay:

- Nhanh nhất còn có hai năm, đại công trình này sẽ kết thúc viên mãn... Đây chính là một công lao vững chắc, tương lai vi sư muốn đề bạt ngươi cũng sẽ không ai phàn nàn gì.

- Học sinh đã hiểu.

Trương Cư Chính cháy lại ý chí chiến đấu:

- Nhất định toàn lực ứng phó, không cô phụ sự kỳ vọng của lão sư!

Ai ngờ Từ Giai lại cười lắc đầu:

- Nói thế sai rồi, bảo ngươi đi trùng tu [Vĩnh Lạc đại điển] chẳng qua là treo một cái danh mà thôi, người ta đều làm đến bảy tám năm, ngươi đi hăng hái thì được tích sự gì? Ra sức còn chọc người ta ghét, chuyện này ta cũng không thể làm.

Trương Cư Chính bị ông ta nói cho mơ hồ:

- Vậy lão sư bảo ta phải làm gì?

- Toàn lực đi biên soạn [Hưng Đô Chí]!

Từ Giai trầm giọng nói:

- Ngươi làm phó tổng tài, kỳ thật là người chủ trì toàn bộ công tác. Bởi vì tổng tài chính là bản thân ta.

Rồi nói với giọng đầy thâm ý:

- Nhất thiết đừng coi thường việc này, nó là một bước then chốt giúp ngươi thu nhỏ lại chênh lệch với Thẩm Mặc.

Trương Cư Chính trước mắt sáng ngời nói:

- Tức là sao?

- Đáp án ngay ở trên tính đặc biệt của bản chí này.

Từ Giai cười nói:

- Nhưng đến tột cùng là thế nào thì phải đố ngươi đấy.

Trương Cư Chính khẽ nói:

- [Hưng Đô Chí]?

Hắn bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ.. Cái gọi là "Hưng Đô" chính là Hồ Quảng An Lục, nơi này tại bản triều cũng coi là khó lường, bởi vì nó là đất phong cho phụ thân thân sinh của Gia Tĩnh hoàng đế Hưng Hiến Vương, cũng chính là nơi long hưng của Gia Tĩnh.

Cha Gia Tĩnh Hưng Hiến Vương là con trai của Hiến Tông hoàng đế, đệ đệ của Hiếu Tông hoàng đế, trong năm Hoằng Trị đến nơi biên cương An Lục, trải qua cuộc sống phiên vương vừa vui sướng lại thống khổ -- nói phiên vương vui sướng đó là bởi vì áo cơm không lo, mỹ nữ vờn quanh, nhưng nhắc tới những cái thống khổ thì cũng không phải là khác người, bởi vì bọn họ không có quyền lực, không có tự do, bị nuôi trên lãnh địa, ăn rồi chờ chết.

Cho nên theo lý thuyết, cả nhà Gia Tĩnh vốn tưởng đã vĩnh viễn cáo biệt thành Bắc Kinh, đến An Lục trải qua cuộc sống vừa vui sướng lại thống khổ. Nhưng vận khí đã tới cũng khó mà ngăn cản. Hiếu Tông hoàng đế chơi si tình, chơi kế hoạch hoá gia đình, đường đường hoàng đế mà chỉ có một chồng một vợ, còn chỉ sinh ra một người con, cũng chính là Võ Tông Chính Đức đế. Chính Đức đế lại chơi càng trội hơn, chơi đến hơn 30 thì chơi cho mình vẹo luôn, con trai kế thừa hoàng vị cũng không có.

Nhưng quốc gia không thể một ngày không vua, các đại thần và thái hậu trải qua thương lượng, vì vậy hoàng vị liền rơi xuống đầu tôn tử của Hiến Tông, cháu trai của Hiếu Tông võ đường đệ của Võ Tông, cũng chính là Gia Tĩnh.

Sau khi Gia Tĩnh lên làm hoàng đế, bởi vì hoàng vị là nhặt được cho nên hắn đặc biệt lưu ý đến địa vị chính thống của mình, "kế thống bất kế tự" một cách rõ ràng. Nói cách khác, ta là người tới kế thừa hoàng vị nhưng không phải là thân phận con trai của Hoằng Trị đế, bởi vì ta có cha, hơn nữa cha ta cũng là con trai của Thành Hoá đế, cho nên ta không cần thiết làm con trai cho người khác. Vì đạt được mục đích này, hắn đã cùng với các đại thần tiến hành đấu tranh gian khổ, cuối cùng giành được toàn thắng, không chỉ truy nhận cha hắn thành hoàng đế, tôn sùng mẹ hắn là thái hậu, còn muốn An Lục nơi mình sinh ra thăng cách làm "Thừa Thiên phủ", đồng cấp với Thuận Thiên phủ, Ứng Thiên phủ, trực đãi TW.

Chính là "Thừa Thiên phủ" này, đồng thời còn có một tôn xưng gọi "Hưng đô". Cho nên [Hưng Đô chí] lại tên [Thừa Thiên đại chí] kỳ thật căn bản không có giá trị sử học, hay giá trị văn học gì sất, mà là Gia Tĩnh vì xuất thân "chính thống" của mình mà tạo ra cho dư luận dùng!

Nguyên nhân chính là như vậy, mỗi bài văn chương trên đó hoàng đế đều phải tự mình xem qua...

~~

Trương Cư Chính suy tư chốc lát, rốt cuộc đã hiểu khổ tâm của lão sư... Bởi vì hoàng đế có sự quan tâm đặc biệt tới [Hưng Đô chí], cũng hội thẩm duyệt mỗi một bài văn chương mình viết, vậy nên cơ hội yết kiến tự nhiên không thể thiếu. Điều này tương đương với việc thành lập một chiếc cầu liên hệ giữa mình và hoàng đế, không chỉ tạo ra sự quen mặt, nếu biểu hiện tốt thì còn có thể khiến hoàng đế nhìn với con mắt khác, thậm chí thưởng thức đề bạt... Chỗ kỳ diệu là với loại người vẫn luôn ngoài vòng quyền lực như mình sẽ không thể nào dám nghĩ đến.

Hắn rốt cuộc lý giải khổ tâm của lão sư, khom lưng thật sâu nói:

- Học sinh... sẽ không làm cho lão sư thất vọng.

Từ Giai gật đầu, vui mừng cười nói:

- Ta tin tưởng chắc điểm này.

Rồi vung tay nói:

- Đi đi, đi làm tốt công tác bản chức, đợi tương lai thời cơ thích hợp ngươi tự nhiên sẽ nghênh đón cơ hội của mình.

Trương Cư Chính cũng gật đầu, đang muốn xoay người nhưng lại quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi:

- Mạo muội hỏi lão sư một câu, Thẩm Chuyết Ngôn các phương diện đều ưu tú hơn ta, vì sao lão sư lại coi trọng ta, mà có chút thành kiến với hắn?

Nghe xong lời hắn nói, Từ Giai lâm vào trầm mặc, ngay khi Trương Cư Chính cho rằng không có được đáp án, muốn xin cáo lui thì lại nghe Từ Giai buồn bã nói:

- Bởi vì người này quá nguy hiểm, ta chung quy có cảm giác dưới vẻ bề ngoài ngoan ngoãn của hắn có một loại lực lượng và xung động phá vỡ thế giới này.

Rồi tự giễu cười:

- Có lẽ là ta quá đa tâm đa tâm rồi, nhưng trong lòng luôn có vướng mắc.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch