Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 674: Thắng Bại (2)

Chương 674: Thắng Bại (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thấy hai người gây gổ, Nghiêm Tung chậm rãi nói:

- Bách quan đang nhìn chúng ta kia kìa, đồng tâm hiệp lực, đồng tâm hiệp lực.

Lúc này chúng quan viên cũng đến chào đón và tách ra hai người, khúc dạo đầu này cũng trôi qua như thế.

Qua một thời gian không lâu, cửa cung trên lầu vang lên một tiếng chuông du dương, các đại thần im lặng hết, phân tả hữu vào Tây Uyển, xếp hàng trong chính điện Ngọc Hi cung. Thẩm Mặc coi như tiểu bối quan chức nhỏ nhất, tuổi tác cũng ít nhất nên cứ vào cuối hàng mà đứng, lui rau sau một bước nữa thì chính là ngoài điện rồi.

Khi theo chúng đại nhân quỳ xuống hô "vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" thì y dùng hốt che mặt, lén ngước nhìn lên, thấy trống không, hoàng đế quả nhiên không ở đây.

Các đại nhân quỳ một hồi mới có giọng một thái giám cất lên:

- Có chỉ dụ, hôm nay đình thôi do Đại học sĩ Nghiêm Tung, Từ Giai chủ trì, mọi người cần bỉnh thừa công tâm, vì nước tiến tài, không được tuẫn tư, khâm thử.

- Chúng thần tiếp chỉ... - Lại thêm một đợt hô.

- Chư vị đại nhân xin đứng lên đi.

Thái giám kia nói:

- Ta sẽ không làm phiền các vị nghị sự, xin cáo lui trước.

Nói rồi thi lễ, vung phất trần bước nhanh đi.

- Lý công công đi thong thả. - Thì ra là Ti lễ giám đại đương Lý Phương.

Đợi Lý Phương đi rồi, Nghiêm Tung ngồi trên cẩm đôn, hơi nhắm mắt bảo:

- Mời Từ các lão chủ trì đi.

Từ Giai không chối từ như ngày thường mà là cung kính nói:

- Tuân thủ phụ mệnh.

Dứt lời ưỡn thẳng lưng, ánh mắt đảo qua mọi người, một cổ khí thế bất nộ tự uy tức thì phát ra, chỉ nghe ông ta dùng tiếng quan thoại mang theo khẩu âm Tùng Giang đọc chầm chậm mà nhấn mạnh từng chữ:

- Chư vị, Lại bộ đã đệ trình nội các, bãi miễn chức vụ của Lễ bộ thượng thư Ngô Sơn, tuần phủ Tô Tùng Yên Mậu Khanh, án theo lệ thì chúng ta cần phải tiến hiền cho nước nhà, phân ưu cho hoàng thượng. Cho nên mời các vị cứ nói thoải mái.

Mọi người sẽ không tùy tiện lên tiếng, bởi vì chỉ mấy ngày trước đình thôi các phái cũng đã tuyển định ra nhân tuyển cho riêng mình rồi, đến thời gian thì cũng chỉ có mấy người này tranh nhau, nếu như ngươi tùy tiện đưa ra một người, tuyệt đối là không có tác dụng, nhưng lại tự rước lấy nhục.

Cho nên xét đến cùng, vẫn là đấu tranh giữa Nghiêm Từ hai đảng, người khác căn bản không chen vào được. Là Từ đảng thừa cơ truy kích, lúc đó xác lập thắng cục, hay là Nghiêm đảng không cam lòng thất bại, ra sức phản kích? Thẩm Mặc ở bên cạnh mỏi mắt mong chờ.

Đột nhiên cảm thấy lạnh cả gáy, Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn, thì ra cửa điện đang mở, mà mình thì đứng ở cửa, tự nhiên trở thành đối tượng ân cần thăm hỏi đầu tiên của cơn gió thu cuối mùa rồi, y không khỏi thụt cổ lại, nhìn bầu trời phủ đầy mây đen, y đột nhiên hiện lên một tia dự cảm bất tường...

~~~

Trầm mặc một lúc, phần tử Từ đảng kiên quyết tiến thủ đã đánh vỡ yên lặng, cấp tiên phong Lưu Đảo ra khỏi hàng lớn tiếng nói:

- Ta đề cử Nghiêm Nột nghiêm đại nhân! Tư lịch, đức hạnh của Nghiêm đại nhân không cần bàn cãi, chính là nhân tuyển thích hợp nhất.

Lời vừa nói ra, số phần tử tích cực của Từ đảng lập tức cao giọng phụ họa, cực lực muốn tạo thành một loại tư thế chỉ có Nghiêm Nột mà thôi.

Thẩm Mặc vừa nghe liền đau đầu -- mặc dù hiện tại y lập ý khoanh tay đứng nhìn, nhưng lúc trước đã tận tình phân giải qua với Từ Giai, nếu như muốn tiến hành đình thôi Lễ bộ thượng thư thì nhất định phải đề cử Âu Dương Tất Tiến, tuyệt đối không thể là nhân tuyển khác, nhưng hiện tại Từ đảng lại đề cử Nghiêm Nột, rõ ràng không hề tiếp thu kiến nghị của mình!

Có trời trứng giám, đề nghị của Thẩm Mặc hoàn toàn không có tư tâm, mà là toàn ý suy nghĩ cho Từ Giai!

Lúc trước sau khi Thẩm Mặc đánh lén Nghiêm Thế Phiên đã tự biết mình thực lực không đủ, không thể chống đối với Nghiêm đảng nên tự mình tới Từ phủ khom lưng hạ bái, dùng tình cảm lý lẽ rốt cuộc thuyết phục được Từ Giai đáp ứng phụ trách việc này. Vì làm cho Từ Giai bỏ đi lo lắng, y căn cứ vào trạng thái mạnh yếu của song phương, còn tỉ mỉ thiết kế ra một kế hoạch phản công tiến đánh từng bước, thận trọng thủ thắng -- một bước hạch tâm chính là khi đình thôi Lễ bộ thượng thư thì toàn lực đề cử Lại bộ thượng thư Âu Dương Tất Tiến, như vậy mặc dù tặng một Lễ bộ thượng thư, cũng là một danh ngạch thành viên nội các tương lai cho Nghiêm đảng, nhưng có thể nắm vào tay Lại bộ cực kỳ quan trọng, sau đó lấy Lại bộ làm chỗ dựa để từng bước xâm chiếm lực lượng của Nghiêm đảng, tích tiểu thắng làm đại thắng, cho đến khi triệt để xoay chuyển cục diện của song phương!

Lúc đó Thẩm Mặc đã không nề phiền hà mà giảng giải tất cả lý do và hậu quả cho Từ Giai... Mặc dù ở nơi Từ các lão mình chung quy bị đối xử như con ghẻ, nhưng trước mặt đại địch là Nghiêm đảng, cho nên y không có chút tư tâm!

Thẩm Mặc rõ ràng nhớ kỹ, lúc trước mình đã nói thế này với Từ Giai: "Nghiêm đảng cánh dày, móng nhọn, nếu tùy tiện xung đột nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, thậm chí là bị nó cắn ngược, cho nên chúng ta phải tránh cho quyết chiến, nhất thiết không được nóng vội." Kỳ thật y nói vậy là để ý đến mặt mũi của Từ Giai, nếu như ăn ngay nói thật thì chính là "nếu như toàn diện khai chiến, ta không quá tin tưởng ông có thể thắng!" bởi vì y tin tưởng, một chính trị gia thành thục thì bình thường thực lực hiển lộ ra chỉ là một góc băng sơn, đại bộ phận lực lượng thì sẽ giấu dưới nước, nếu tùy tiện tiến lên chỉ có thể biến thành RMS Titanic..

Cho nên y hy vọng Từ Giai có thể tiếp tục thận trọng trước sự thắng lợi, phát triển truyền thống tốt đẹp đến cuối cùng...

Vốn dĩ Thẩm Mặc cho rằng đối với Từ Giai thì làm chút việc ấy hẳn là không thành vấn đề, nhưng không ngờ sẽ là cái dạng này -- đề cử Nghiêm Nột của Từ đảng mà không phải là Âu Dương Tất Tiến!

Đây có ý nghĩa gì? Đây có ý nghĩa Từ đảng không dự định bỏ qua bất cứ thành quả thắng lợi nào, ham muốn tất cả! Thẩm Mặc không biết lúc này sẽ mang đến hậu quả thế nào. Mà có lẽ là y đa tâm rồi, nhưng trước kia tín niệm tất thắng đối với Từ đảng của Thẩm Mặc đã sinh ra dao động...

Hoạt động tâm lý của y ảnh hưởng không đến ai, bên Nghiêm đảng lập tức sẽ không mặc kệ, Hà Tân đứng ra nói:

- Ta đề cử Viên Vĩ, không phục thì cứ so sánh để xem Nghiêm đại nhân tốt hơn Viên đại nhân chỗ nào.

Điều này thì thật không thể so sánh rồi, bởi vì Viên Vĩ sớm hơn Nghiêm Nột một khoa, hơn nữa trước khi Viên Vĩ chuyển chức thì chính là thái thường Tự khanh, vê sau khi rời khỏi Chiêm sự phủ thì người tiếp nhận vị trí của hắn chính là Nghiêm Nột, cho nên dù nói thế nào thì Viên Vĩ cũng có ưu thế hơn Nghiêm Nột.

Song phương đánh võ mồm, ngươi tới ta đi, tự nhiên ai cũng nói không phục ai, cuối cùng chỉ có thể dựa vào hạt đậu để thấy kết quả. Trương Tứ Duy và một ti trực khác của nội các trước tiên phát đậu ra, sau khi nói rõ đậu xanh đại biểu Nghiêm Nột, đậu đỏ đại biểu Viên Vĩ rồi bưng hũ lui xuống.

Thẩm Mặc nhìn Cao Củng đang đứng phía trước, thấy trong tay lộ ra một hạt đậu xanh rồi chợt thu vào, y liền biết lần này Cao Củng lựa chọn là Nghiêm Nột... Xem ra lợi ích của Dụ Vương áp đảo tất cả nhỉ, chỉ bằng Viên Vĩ là lão sư của Cảnh Vương thì Cao Củng sẽ không chọn hắn.

Đang suy tư thì Trương Tứ Duy bưng hũ đến trước mặt y, nhìn bộ hồng bào trên người Thẩm Mặc, Trương Tứ Duy nở cụ cười có ý nghĩa khó hiểu với y, nhỏ giọng nói:

- Đây là lần cuối cùng ta làm việc này rồi.

Thẩm Mặc gật đầu, bỏ hạt đậu xanh đã chuẩn bị sẵn trong tay vào hũ... Không quản trong lòng không thoải mái cỡ nào, đại cục vẫn phải làm trọng.

Thu của Thẩm Mặc xong, Trương Tứ Duy liền xoay người đi đến đằng trước, cung kính đưa cho Từ Giai:

- Các lão, hôm nay ở đây có 32 người, tổng cộng thu được 34 định tử, mời các lão kiểm tra thực hư.

Thì ra trong trường hợp này không gọi là hạt đậu, mà gọi là "định tử".

- Vất vả rồi.

Từ Giai gật đầu rồi đưa tay cầm lấy hũ, lại nói với Nghiêm các lão:

- Các lão, chúng ta bắt đầu kiểm đi?

Nghiêm Tung lắc đầu, lát sau mới chậm rì rì nói:

- Ta thấy không rõ, hay là mình Từ các lão đếm đi.

Từ Giai nhìn Nghiêm Thế Phiên đặc biệt khiêm nhường rồi nói:

- Vậy không bằng để cho tiểu... a không, Nghiêm bộ đường đếm thay các lão đi?

Nghiêm Thế Phiên lại cự tuyệt:

- Mình ông đếm đi, chúng tôi tin tưởng mà.

Khi nói lời này khóe môi hắn nhếch lên nụ cười nhạt, khiến trong lòng Từ Giai sinh lên một tia bất an...

Lắc đầu, vứt cái cảm giác đáng ghét qua một bên, Từ Giai ở trước mặt bao người đổ toàn bộ số "đinh tử" vào tấm bải vông trắng, dùng một thứ giống như cái móc bắt đầu đếm từng hạt.

Ông ta đang đếm đậu xanh, cũng chính là của Nghiêm Nột... 1, 2, 3, 4, 5... 15, 16!

Sau đó thì không tìm thấy hạt đậu xanh nào nữa rồi!

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch