Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 686: Chân Tướng Và Huyết Thư (2)

Chương 686: Chân Tướng Và Huyết Thư (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Có được kết quả này, Thẩm Mặc uất ức khỏi phải nói, cho nên suốt ngày y ở nhà, không còn hứng thú đi làm nữa. Cảm giác bị người ta chơi bẩn mà không thể báo thù này thực sự dày vò y.

Sau đó y được bổ nhiệm làm tế tửu quốc tử giám, tiếp theo đó lại tham gia đình thôi. Kỳ thực trước đình thôi, y chẳng có chút hi vọng nào vào lá phiếu của mình. Ở trường hợp thực lực quyết định tiếng nói đó, một tế tửu nho nhỏ như y căn bản không có quyền phát ngôn.

Nhưng sự việc mau chóng đảo chiều, Nghiêm đảng không làm theo kịch bản mà Từ đang viết sẵn, làm cho Từ các lão trở tay không kịp, thế trận đại loạn.

Trong hỗn loạn đó, Thẩm Mặc kẻ bị bỏ xó lợi dụng cơ hội trời ban, trong chớp mắt đưa quyết định, liên tục ra hiệu cho Từ Giai, cuối cùng có được cơ hội lên tiếng, đẩy Đường Nhữ Tiếp lên chiếc ghế tuần phủ Tô Tùng.

Hành động hết sức khó lường đó khiến cho toàn triều xôn xao, quan viên thì thầm bàn tán đủ kiểu, có người nói y lấy lòng Cảnh vương, có người nói y làm thế là tiến hiền tài cho nước, có người nói y chẳng hiểu cái gì. Chỉ là không ai đoán được, sau khi tìm được tử huyệt của Đường Nhữ Tiếp, Thẩm Mặc tiến cử chỉ là một cái tượng gỗ mà thôi.

~~~~~

Trong thư phòng của Thẩm Mặc.

Đường Như Tiếp tát tới tê tay, đành dừng lại:

- Thẩm huynh đệ, ở chuyện này ta cũng bất đắc dĩ mà thôi, đều là người bên trên ép ta làm, nếu ta không đồng ý, bọn họ sẽ giết ta.

- Không cần kéo kẻ khác vào.

Thẩm Mặc cười lạnh:

- Oan có đầu nợ có chủ, món nợ của bọn chúng ta tính sau, giờ ta tính sổ một mình ngươi.

Đường Nhữ Tiếp suy nghĩ rồi mặt như đưa đám nói:

- Thẩm huynh đệ, nói thật với huynh, những chuyện này đều do vương gia chúng tôi sai làm, nếu huynh muốn truy cứu chuyện này, tất nhiên sẽ liên quan tới vương gia của chúng tôi, huynh đã nghĩ tới hậu quả chưa.

- Ta chẳng làm gì được vương gia của ngươi.

Thẩm Mặc thấy hắn vẫn còn ôm hi vọng hão huyền, nói:

- Nhưng dồn ngươi vào chỗ chết thì quá dư sức.

Nói rồi vỗ lên chồng hồ sơ dầy:

- Đừng tưởng rằng bệ hạ không nỡ xử lý Cảnh vương là ngay cả ngươi cũng không thể đụng vào, chỉ sợ bệ hạ hận chết cái tên ác đồ dạy con trai người đi vào đường xấu. Còn Cảnh vương điện hạ thân ái của ngươi cũng sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người ngươi, để ngươi làm con dê thế tội cho hắn.

Đường Nhữ Tiếp biết với tính khí của Cảnh Vương sẽ vứt bỏ mình không chút do dự, chỗ dựa cuối cùng trong lòng đã đổ sụp, hắn ngã lăn ra đất, lại khấu đầu với Thẩm Mặc:

- Thẩm đại nhân, xin ngài tha mạng.

- Đem chuyện từ đầu tới cuối khai ra.

Thẩm Mặc chậm rãi nói:

- Xem xem tới giờ ngươi còn dám nói dối nữa hay thôi.

- Ta nào dám chứ?

Đường Nhữ Tiếp liền đem chân tướng sự việc nói ra tuổt tuồn tuột...

Kẻ khơi lên chuyện này đúng là Cảnh vương, phía trên đã nói rồi, thời gian qua Cảnh vương lo lâu nóng nảy, nội tiết mất cân đối, lại thấy Thẩm Mặc mà mình vời không được đi quy thuận Dụ vương, hắn càng giận không để đâu cho hết.

Mà dưới bàn tay lèo lái của Thẩm Mặc, cuộc sống của Dụ vương càng ngày càng tốt, những chướng ngại vật hắn tạo ra bị Thẩm Mặc dẹp đi hết, hơn nữa lại còn nghe nói họ Thẩm kia muốn tìm Thần y Lý Thời Trân trị bệnh cho Dụ vương.

Sau khi có được tin tức này, Cảnh vương thực sự đứng ngồi không yên, hắn không thể nhìn Dụ vương tiếp tục sống khoan khoái, càng không thể để Thẩm Mặc tìm được Lý Thời Trân. Cho nên liền tìm Viên Vĩ, thương lượng với ông ta làm cách nào diệt trừ Thẩm Mặc, cho Dụ vương một đả kích nặng nề.

Viên Vĩ đâu phải trẻ con ba tuổi, biến chuyện này chẳng tầm thường, không nhận lời ngay mà chỉ nói quay về suy nghĩ, kiếm một biện pháp toàn vẹn. Vốn chuyện này hi vọng mong manh, nhưng đúng lúc buồn ngủ lại gặp chiếu manh --- Ông ta phát hiện ra bị mật của lễ bộ thượng thư Ngô Sơn.

Điều này chẳng có gì lạ, bởi vì ông ta ở lễ bộ lâu năm, còn Ngô Sơn thì mới từ bộ khác chuyển tới, cho nên muốn giấu ông ta làm việc gì đó là gần như không thể.

Ngày hôm ấy Ngô Sơn lề mề mãi không chịu đi làm về, len lén tới phòng cơ yếu, mở đề thi phong ấn chép lại, tưởng rằng thần không biết quỷ không hay. Ai ngờ có một thư lại có việc quay về, nhìn thấy tại chỗ, đồng thời nói cho Viên Vĩ.

Viên Vĩ mừng húm, vốn tưởng báo cho nội các, hạ bệ Viên Vĩ để mình lên thay, nhưng nghĩ lại, tố cáo cấp trên chẳng phải là chuyện vinh quang gì. Chỉ e mình lỗ mãng tố cáo, chỉ hại người chẳng lợi mình, vậy thì thật vô nghĩa.

Cho nên ông ta không lộ ra, quay trở về nhà suy nghĩ suốt một đêm... Ông ta biết, Ngô Sơn trộm đề tuồn ra ngoài, tám phần là do Nghiêm Thế Phiên sai phái, dùng để ban phát ân tình hoặc bồi dưỡng thân tín, bản thân có thể dùng chuyện này để lập kế hoạch.

Sau nhiều lần cân nhắc, ông ta cuối cùng lập ra kế che trời vượt biển, kế trong kế. Liền lợi dụng thân phận người đứng thứ hai trong lễ bộ, cũng lén xem đề thi, giao cho Đường Nhữ Tiếp quen thuộc bút tích của Nghiêm Thế Phiên, lệnh hắn giả giọng điệu của Nghiêm Thế Phiên viết thư cho Bình An hầu và Thái Bình hầu, sai bọn chúng lan truyền đề thi đi, bán cho càng nhiều người biết các tốt.

Nếu như ngày hôm đó Thẩm Mặc không phát hiện ra bí mật, thì trong khảo quan cũng có thuộc hạ của hắn, sẽ vờ tuần thị trường thi, tìm ra khảo sinh mua đề, đem sự việc tung hê lên, tạo ra đại án.

Mục đích ông ta làm như thế, trừ thỏa mãn yêu cầu báo thù Thẩm Mặc của Cảnh vương, nhằm đả kích Dụ vương. Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa là để Nghiêm đảng và Từ đảng vì chuyện này mà đánh nhau!

Ông ta là lãnh tụ Cảnh vương đảng, hợp tác với Nghiêm đảng, nhưng không phụ thuộc vào Nghiêm đảng, là thế lực thứ ba, độc lập giữa hai thế lực lớn. Ông ta và Cảnh vương đảng muốn mau chóng quật khởi thì con đường nhanh nhất, duy nhất là làm ngư ông đắc lợi khi Nghiêm đảng và Từ đảng quấn lấy nhau đấu đá tưng bừng.

Cho dù hai thế lực kia không lưỡng bại câu thương, nhưng nhìn nhau như đại địch là đủ cho ông ta ở giữa có cơ hội lợi dụng.

Tuyệt nhất là trách nhiệm đổ hết lên người Nghiêm Thế Phiên và Ngô Sơn, còn ông ta thì thanh bạch, không bị hoài nghi chút nào... Ông ta thậm chí còn cho rằng, tới ngay Nghiêm Thế Phiên chỉ đành tự nhận xui xẻo, mà không hề hay biết gì.

Nhưng vị đại tài tử chí cao tài thấp này hiển nhiên là coi thường đối thủ như lang như hổ kia. Thẩm Mặc hoàn toàn không biết mình trúng gian kế, song bằng trí tuệ và sự tỉnh tóa hơn người, đem đại án có thể phát sinh trấn áp xuống, đồng thời vào cung được hoàng đế thông cảm, từ đó ung dung thoát thân, không hề tổn hại mảy may.

Mà Nghiêm Thế Phiên cũng lập tức nhận ra có kẻ chơi bẩn sau lưng, nhưng bị Gia Tĩnh và Từ Giai làm cho tối tăm mặt mũi, lo thân chưa xong, nên tạm thời không phát hiện ra ông ta. Lại còn vì cần gấp viện binh, đem chức lễ bộ thượng thư mà Viên Vĩ vẫn hằng khao khát dâng lên, khiến ông ta cao hứng một hồi.

Ngu xuẩn hơn nữa, ông ta đánh giá thấp năng lực của Cẩm Y vệ và Lục Bỉnh một cách nghiêm trọng. Viên Vĩ cho rằng đây là một âm mưu hoàn mỹ không tì vết, Lục Bỉnh lại thấy nghi vấn khắp nơi, sơ hở tùm lum, liền đem chân tướng hiện nguyên hình.

Đường Nhữ Tiếp quỳ trên mặt đất, mặt hiện vẻ đau đớn tột độ nói:

- Thẩm đại nhân, Cảnh vương gia và Viên Vĩ là một hạng người, nếu ta không nhe theo bọn họ, bọn họ sẽ dồn ta vào chỗ chết. Khi ấy ta hèn nhát, nhất thời hồ đồ, mới phạm lỗi lầm như thế với đại nhân. Ngài hãy tha thứ cho ta, ta sẽ sửa chữa điều không phải trước kia...

Tới đó cắn răng nói nhỏ:

- Trung thành với Dụ vương điện hạ! Vĩnh viễn nghe đại nhân chỉ huy...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch