Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 687: Chân Tướng Và Huyết Thư (3)

Chương 687: Chân Tướng Và Huyết Thư (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, đột nhiên hiểu ra, Thẩm Mặc nắm được tội chứng của mình mà không lên tiếng, lại còn đẩy mình lên làm tuần phủ Tô Tùng, chẳng phải vì muốn làm thái thượng hoàng của Tô Tùng sao?

Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Cuối cùng ngươi tỉnh ra rồi đấy." Liền trầm giọng nói:

- Lời nói gió bay, ta dựa vào cái gì để tin ngươi?

- Ta có thể lập viết giấy làm chứng.

Đường Nhữ Tiếp bò dậy, tới trước bàn cầm bút để viết. Nhưng bị Thẩm Mặc cắt ngang:

- Trung thành với Dụ vương gia là đương nhiên, nhưng phải nghe Cao Củng đại nhân chỉ huy chứ không phải ta.

Y nói không đúng với lòng:

- Chuyện này có liên quan gì tới ta chứ?

- À, à... Ta hiểu rồi.

Đường Nhữ Tiếp gật đầu, lúc sau viết ra hàng chữ:" Ta, Đường Nhữ Tiếp người Lan Khê, vĩnh viễn trung thành với Dụ vương điện hạ, tiếp nhận chỉ huy lãnh đạo của Cao Củng đại nhân". Sau đó là ký tên đóng dấu.

- Thêm dấu tay nữa, như thế chính thức hơn một chút.

Đường Nhữ Tiếp nhìn ngó nhưng không tìm thấy mực sơn lăn tay, liền nhìn Thẩm Mặc rất tội nghiệp.

Thẩm Mặc làm động tác cắt ngón tay, hắn chỉ đành cắn răng cứa ngón cái, ấn dấu máu lên trên đó, dùng hai tay đưa cho Thẩm Mặc kiểm tra.

Thẩm Mặc nhìn qua, lắc đầu:

- Chưa đủ thành tâm.

Nói xong vứt tờ giấy sang một bên, lấy tờ giấy trắng khác:

- Tiện thể có máu rồi, vậy thì viết một bức huyết thư đi.

Nghe Thẩm Mặc nói vậy, Đường Nhữ Tiếp nhìn ngón tay vừa mới ngừng chạy máu, khóe miệng co giật, nhưng không còn cách nào, đành cắn thêm vết thương nữa, đùng là thương tích chồng chất, đau hơn lần đầu nhiều.

Đường Nhữ Tiếp vừa định dùng ngón tay run rẩy viết chữ, lại nghe Thẩm Mặc nói:

- Viết cho ngay ngắn vào, đừng có xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không ai mà tin là trạng nguyên viết.

Đường Nhữ Tiếp chỉ còn cách gật đầu, lấy ngón tay làm bút lông, viết từng nét chữ một. Ai đã viết huyết thư đều biết, rắc rối lớn nhất "bút" sẽ khô mực...

Hơn nữa càng là nam nhân trưởng thành, "mực" khô càng nhanh, cho nên Đường Nhữ Tiếp phải chịu đau khổ thêm mấy lượt nữa. Hắn chưa viết được hai chữ thì "mực đã khô" rồi, vạch đi vạch lại trên giấy chỉ có mấy vệt hồng nhàn nhạt. Sợ viết không tốt phải bỏ, đành dừng "bút", kiếm thêm ít "mực".

Nhưng nhìn thấy ngón tay cái "máu thịt lẫn lộn", hắn không nỡ lòng nào cắn nữa, tránh thương tích thêm sâu. Đành... Đổi sang ngón tay khác, cắn ngón chỏ, viết được ba chữ, lại hết mực, lại phải cắn tiếp, cứ như thế, cắn nát chín đầu ngón tay mới viết xong được huyết thư tỏ lòng trung thành.

Thẩm Mặc nhìn thấy ngón tay cái bên trái của hắn vẫn y nguyên, nghĩ một lúc lại nói:

- Còn chưa viết ngày tháng.

Đường Nhữ Tiếp thiếu chút nữa té xỉu, có điệu hiện giờ hắn chỉ có còn đường mặc cho người ta giết mổ nữa thôi, cho nên cắn ngón tay duy nhất còn nguyên, viết "ngày mùng một tháng mười năm Tân Dậu".

Tới đây hắn mới biết Thẩm Mặc muốn mình chịu phen đau khổ "mười đầu ngón tay nối liền với tim"...

Hiện giờ hắn mất máu quá nhiều, má cũng sưng vù, đáng thương không sao kể diết. Thẩm Mặc không phải thích hành hạ người khác, chỉ vì thiếu chút nữa bị hắn hại chết, thực sự đầy một bụng oán khí không chỗ phát tiết. Nếu đổi lại là Từ Vị, khả năng đã xác đao đi tìm họ Đường xin tiết rồi, nhưng Thẩm Mặc chỉ hành hạ hắn một phen...

Tất nhiên là vì Đường Nhữ Tiếp còn có chỗ dùng, nếu không chưa biết Thẩm Mặc đã chừng đã làm hắn biết mất rồi.

Có điều hiện giờ chỉ đành dừng tại đây, Thẩm Mặc chừng như còn chưa hả giận nói:

- Tư Tề huynh, nếu không cho huynh bài học này, lần sau khả năng mươi đầu ngón tay cũng không giữ được nữa.

Y nói rất nhẹ, nhưng Đường Nhữ Tập lại kinh hoàng tột độ, ú a u ớ nói:

- Ta, nhớ, nhớ mãi rồi.

- Ha ha ha, vậy thì tốt.

Thẩm Mặc chỉ vào ghế đối diện:

- Ngồi đi.

Đường Nhữ Tiếp như được lệnh ân xá, đặt nửa bên mông lên ghế.

Thẩm Mặc lại nói:

- Thời gian dài như vậy rồi chưa được một ngụm trà, khát lắm phải không?

Đường Nhữ Tiếp vội lắc đầu:

- Không khát.

Thẩm Mặc đưa một ngón tay ra:

- Sau này chúng ta quan hệ với nhau, điều đầu tiên là phải thẳng thắn chân thành.

- Khát, cổ họng như muốn bốc khói rồi.

Đường Nhữ Tiếp nở nụ cười khó coi hơn cả khóc:

- Có điều không muốn gây thêm phiền phức cho đại nhân.

Thẩm Mặc lắc đầu cười, đứng dậy rót cho Đường Nhữ Tiếp một chén trà, nhìn hắn uống vào rồi mới nói:

- Tư Tề huynh, huynh cứ thử hỏi lòng xem, nếu như đổi lại là ta hai huynh như thế, huynh còn có thể tốt với ta như thế không?

Đường Nhữ Tiếp nổi hết da gà, nhưng không thể không thừa nhận:

- Nếu như đổi lại là ta, nhất định sẽ không tha thứ.

Thẩm Mặc vỗ vỗ vai hắn, nói:

- Nhớ kỹ bài học lần này, chúng ta còn có thể chung sống hòa bình, cùng thăng quan phát tài.

Lại vỗ vai hắn một cái thật mạnh:

- Nói ra ta cũng ghen tỵ với huynh thật đấy.. Rõ ràng là huynh đắc tội với ta, ta lại kéo huynh ra khỏi lò lửa, mang huynh rời xa nguy hiểm, đưa tới thiên đường... À thiên đường nhân gian, còn cho huynh tương lai sán lạn:

Y vừa nói vừa lắc đầu than:

- Chẳng lẽ đây chính là đạo nhân từ mà Nho gia chúng ta thường nói hay sao?

Cho dù Đường Nhữ Tiếp lòng đầy sợ hãi cũng bị y làm cho phì cười, nhưng vội nghiêm mặc nói:

- Đại nhân có phong thái Khổng phu tử, là tấm gương cho chúng tôi.

Thẩm Mặc cười phá lên:

- Kha kha kha, ta nói đùa đấy, huynh đừng coi là thật.

- Hả... Ồ..

Đường Nhữ Tiếp cúi đầu xuống:

- Tạ hạ ngu dốt.

- Có điều.

Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:

- Mấy câu phía trước của ta là thật đấy, huynh còn tiếp tục như thế, Cảnh vương ngã nhào, kiếp này của huynh cũng đi tới hồi kết.

Cây gậy và củ cả rốt, xưa nay luôn luôn là lựa chọn không thể tốt hơn để thu phục lòng người, mặc dù lần này vung gậy hơi mạnh, còn cà rốt không ngon cho lắm.

Đườn Nhữ Tiếp mặc dù không ngừng gật đầu, nhưng trong mặt lộ ra vẻ không tán đồng, xem ra cho tới bây giờ, hắn vẫn tin chắc Cảnh vương tất thắng.

- Không tin chứ gì? Nói thật đi.

- Dụ vương không có hậu đại.

Đường Nhữ Tiếp nói thật lòng, nhưng lại thấy Thẩm Mặc giơ tay lên, vội vàng ôm đầu, nói rất tội nghiệp oan ức:

- Tại đại nhân bảo ta nói thật cơ mà.

Song Thẩm Mặc chỉ nhặt lấy sợi tóc rụng trên vai hắn vứt đi, nhìn Đường Nhữ Tiếp từ trên xuống dưới, tặc lưỡi nói:

- Nhìn khuôn mặt này này, như cái bánh bao vậy, lại còn mười ngón tay như củ cải thế này, đi ra ngoài còn gặp ai được nữa?

Đường Nhữ Tiếp mặt mày đau khổ:

- Ta chẳng còn mặt mũi gặp ai người nữa...

- Không sao, không sao.

Thẩm Mặc lắc đầu cười:

- Trong nhà ta có một vị thần y, huynh chắc là biết hả?

- Đại nhân nói tới Lý thái y?

Đường Nhữ Tiếp gật đầu:

- Đương nhiên là đã nghe nói tới, vương gia chúng tôi... À không Cảnh vương còn viết tên ông ấy lên hình nhân, một ngày đâm ba lần cơ.

- Còn cả cái trò này à?

Thẩm Mặc toát mồ hôi:

- Vì sao hắn lại nguyền rủa Lý thái y?

- Còn chẳng phải vì ông ta trị bệnh cho Dụ vương.. À không cho vương gia chúng ta sao? Thực ai mọi người ai cũng biết, chỉ cần Dụ vương gia sinh một nhi tử, thế cục lập tức đảo chiều.

- Người biết cũng không ít nhỉ.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Đi tìm ông ta đi, xem xem ông ta có thể giúp được huynh không, thuận tiện giúp ta hỏi xem, bệnh của Dụ vương bao giờ thì khỏi.

- Vâng.

Đường Nhữ Tiếp đứng dậy, tự có vệ sĩ dẫn hắn đi tìm Lý Thời Trân.

Thẩm Mặc đóng cửa lại, quay người về, chỉ thấy sau bàn lớn có một người, đang một tay cầm bảo kiếm, một tay cầm tờ giấy của Đường Nhữ Tiếp xem.

Thẩm Mặc hiển nhiên biết sự tồn tại của hắn, nên không tỏ ra ngạc nhiên chút nào:

- Văn Trường huynh, lần sau làm ơn phát ra tiếng động một chút được không? Đừng có lượn đi lượn lại như quỷ hồn thế.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch