- Thì ra là y, thì ra kẻ giở trò từ đầu tới cuối chính là y.
Hôm qua nghe tin Âu Dương Tất Tiến từ chức, hắn thật không dám tin, liền tới tận nhà chất vấn, được câu trả lời khẳng định, đồng thời hắn khuyên giải thế nào cũng không thể lay chuyển chủ ý của Âu Dương Tất Tiến.
- Vì sao?
Nghiêm Thế Phiên chất vấn cữu cữu của hắn.
- Ta mệt rồi, chán rồi.
Âu Dương Tất Tiến lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn làm con rối tượng gỗ của ngươi nữa, ta muốn về nhà dưỡng lão.
- Cữu cữu hiểu lầm rồi, cháu đâu có ý định thao túng người. Chẳng qua là người vừa mới nhậm chức, cháu sợ người suy nghĩ thiếu chu toàn, cho nên mới ra mặt sắp xếp thay.
Nghiêm Thế Phiên làm hành động hiếm có, chắp tay nói:
- Chỉ lần này thôi, tuyệt không có lần sau.
Âu Dương Tất Tiến chẳng hề lay động:
- Dù sao thì năm nay ta cũng đã bảy mươi, quan viên thất thập trí sĩ, đó là quy của triều đình, ta dựa vào cái gì mà làm trái?
- Điều này càng không phải lo lắng.
Nghiêm Thế Phiên có chút nóng nảy phất tay:
- Cháu sẽ giúp người giải quyết hết, cữu cữu muốn làm bao lâu cũng không thành vấn đề.
- Đó là ngươi nói thôi, còn ta thì không muốn làm nữa.
- Hả.
Nghiêm Thế Phiên bị ông ta làm chết đứng, nhìn Âu Dương Tất Tiến như rắn độc:
- Rốt cuộc là kẻ nào làm cho người thay đổi lớn như thế?
- Chẳng vì sao cả, không muốn làm nữa thôi.
Âu Dương Tất Tiến quay đầu đi không nhìn hắn:
- Đó là tự do của ta.
- Trên đời này có được mấy người làm tới quan lớn bộ đường?
Nghiêm Thế Phiên không tin, hỏi:
- Cho dù là có cũng mấy người được nắm giữ lại bộ? Đây là cái ghế người ta ngày đêm mơ tưởng, sao cữu cữu vứt nó đi như giày rách thế?
- Bởi vì cái giày quan đó ta đi không thoải mái.
Âu Dương Tất Tiến thản nhiên nói với đứa cháu họ:
- Ta muốn đổi sang đi giày vải, không phải là ai cũng thích làm quan, hiện gờ ta có thể nghỉ hưu để đi làm chuyện mình thích rồi. Ý ta đã quyết, ngươi có nói nhiều cũng vô ích.
Rồi đứng dậy về phòng, bỏ lại hắn một mình ở đó.
Nghiêm Thế Phiên mặt hết xanh chuyển sang trắng, hắn là kẻ cực nóng tính, giận tới run rẩy cả người, chẳng biết là có phải nghĩ tới hậu quả đáng sợ khi thượng thư lại bộ đổi chủ không...
Rất, rất lâu sau hắn mới cầm chén trà lên uống một ngụm, phát hiện ra là trà lạnh, hắn tức giận đập vỡ tan chén trà. Đột nhiên nhớ tới câu " đi làm chuyện mình thích", Nghiêm Thế Phiên thình lình ý thức được, vẫn đề e rằng xảy ra ở chỗ này.
- Về phủ.
Nghiêm Thế Phiên đùng đùng nổi giận quay về, vừa về tới biệt viện, hắn sai người tới phố Thập Vương Phủ, tìm một người tên Trần Hổ.
Chưa tới một canh giờ sau, có hán tử mặt xẹo da dẻ tai tái, mặc áo gấm, tới phủ Nghiêm Thế Phiên, khom mình thi lễ:
- Đông Lâu công muốn tìm tại hạ?
- Giúp ta tra xét xem Âu Dương Tất Tiến mấy ngày qua làm gì, gặp những ai.
Trần Hồ nói:
- Tra lại bộ thượng thư? Điều này cần phải được Lục thái bảo đồng ý đã.
Đông Xưởng mặc dù là thuộc về công công của Ti lễ giám, nhưng người làm việc phía dưới là nam nhân "ngũ chi" toàn vẹn, hơn nữa đa phần nhân viên do Cẩm Y Vệ hữu nghị cung cấp. Trên từ thiên hộ chưởng hình, dưới tới chưởng ban, lĩnh ban, đều là người bên Cẩm Y Vệ gửi sang. Tổ chức bố trí như thế, có chút gió lay cỏ động nào thoát khỏi mắt Lục Bỉnh?
- Đáng ghét, đúng là đáng ghét!
Nghiêm Thế Phiên nhổ phì một cái:
- Xưởng vệ, xưởng vệ, Đông tập sự xưởng các ngươi từ khi thánh tổ gia ban danh tới nay, chính là chuyên môn quản lý Cẩm Y vệ, trăm năm qua, chỉ nghe chỉ huy Cẩm Y vệ phải quỳ trước Đốc công Đông xưởng, sao tới lượt các ngươi, lại thành liếm chân cho Cẩm Y vệ.
Nhưng Nghiêm Thế Phiên nói không sai chút nào, mặc dù Đông Xưởng thành lập sau Cẩm Y Vệ, biên chế nhân số cũng kém xa Cẩm Y Vệ. Nhưng bởi vì thủ lĩnh Cẩm Y vệ xưng là chỉ huy sứ, thường do võ tướng thân tín của hoàng đế đảm nhiệm, thuộc về ngoại thần. Còn thủ lĩnh Đông Xưởng là hoạn quan, là nội thần.
Nội thần là gia nô của hoàng đế, sống trong hoàng cung đại nội, ngày đêm hầu hạ hoàng đế, Cẩm Y Vệ báo cáo với hoàng đế phải dâng tấu, còn Đông Xưởng thì có thể trực tiếp dùng miệng truyền đạt, cho nên dễ được hoàng đế tín nhiệm hơn.
Hoàng đế cũng tin tưởng vào gia nô của mình hơn, còn ban cho Đông Xưởng quyền lực giám sát Cẩm Y Vệ, cho nên quan hệ giữa xưởng vệ từ ngang cấp ban dầu dần dần thành cấp trên cấp dưới.
Thậm chí vào thời đại hoạn quan quyền khuynh đảo thiên hạ, chỉ huy Cẩm Y Vệ gặp đốc công Đông Xưởng phái khấu đầu quỳ lạy, ví dụ Lưu Cẩn thời Vũ Tông.
*
Vũ Tông là Chính Đức, có thể tham khảo truyện Hồi đáo Minh triều đương vương gia.
Nghĩ tới thời Lưu Cẩn oai phong quyền thế, bát hổ nắm triều chính, giờ Đông Hán phải khúm núm cong gối tự nhận nô tài, thật là làm mất mặt chư vị tiền bối.
Nhưng thân là một phần tử của Đông Xưởng, Trần Hổ tin chắc cho dù Lưu Cẩn có tới triều Gia Tĩnh thì vẫn phải làm hạng con cháu cho Cẩm Y Vệ. Vì gia nô có thân tới đâu cũng chẳng bằng huynh đệ bú chung bầu sữa với hoàng đế, Vì Lục bỉnh là thái bảo, tam công, tam cô. Tất cả tước hiệu vinh dự của Đại Minh thâu tóm hết, mức độ ân sủng vượt quá Nghiêm các lão, hơn nữa bản thân ông ta cũng rất có bản lĩnh.
Gặp phải người như thế, đám phiến tử Đông Xưởng đời này chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, đánh cứ đánh, chửi cứ chửi, tuyệt đối không dám chọc giận Cẩm Y Vệ.
Nhưng cuối cùng Trần Hổ vẫn đồng ý:
- Chuyện này tại hạ nhận là được chứ gì? Ngài đừng xỉ vả chúng tôi nữa.
- Hừ, ai mà chả biết các ngươi còn có hàng riêng.
Nghiêm Thế Phiên cười lạnh.
Không một tổ chức nào cam chịu bị người ta kiềm chế, Đông Xưởng lịch sử hiển hách càng không ngoại lệ. Nếu như biên chế chính quy đã bị Cẩm Y Vệ kiểm soát chặt thì phải tổ chức lực lượng ngầm, nếu không sao làm chút chuyện riêng được?
Trần Hồ chẳng qua chỉ là một bách hộ nho nhỏ trong Đông Xưởng, nhưng chính là thân đệ của Đốc công Đông Xưởng Trần Hồng. Cho nên Nghiêm Thế Phiên chẳng cần điều tra cũng tin chắc trong tay hắn có lực lượng Cẩm Y Vệ không khống chế được. Nếu không các vị tiền bối Đông Xưởng đúng là phải tức tới đội mồ sống lại rồi.
Trần Hồ đi rồi, Hồ Thực nấp ở sau bình phong đi ra, thở dài nói:
- Nếu không trở mặt với Lục Bỉnh thì sao cần tốn sức như thế.
- Đừng nhắc tới kẻ đó.
Con mắt duy nhất của Nghiêm Thế Phiên ánh lên vẻ tàn độc:
- Ta hận không thể giết chết hắn.
Hồ Thực thở dài, không dám nhắc tới chuyện đó nữa, hỏi nhỏ:
- Chúng ta nên suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào?
Chỉ nghe Nghiêm Thế Phiềm hầm hừ nói:
- Chỉ tại lão già hồ đồ, trước kia cứ nói cá gì mà "thân tích trong nhà đáng tin", đem cái ghế lại bộ thượng thư cho lão thất phu Âu Dương Tất Tiến, nếu không giờ chẳng bị động như thế.
Nghiêm Thế Phiên biết rất rõ, vào thời khắc quan trọng thế này, một cây cột trọng yếu bị đổ, tức là tan nhà nát cữa.
Nghiêm Thế Phiên luôn miệng gọi cha và cậu là lão già hồ đồ và lão thất phu, làm trong lòng Hồ Thực nổi lên bi quan:" Trong lòng hắn bất kính bề trên như thế, không sợ bị trời phạt sao?"
May là Nghiêm Thế Phiên căn bản không nhìn sắc mặt của hắn, chỉ hỏi:
- Ngươi nói phải làm sao đây?
- Hiện giờ lại bộ có hai thị lang, một là Phùng Thiên Ngự, hai là Cao Củng. Nhưng Cao Củng còn chưa ngồi nóng chỗ, cho nên khả năng Phùng Thiên Ngự lớn nhất, tất nhiên không loại trừ khả năng điều nhiệm từ bộ khác ra.
- Phùng Thiên Ngự à?
Nghiêm Thế Phiên nhắm mắt lại, suy nghĩ cẩn thận. Hắn biết Phùng Thiên Ngự là môn nhân vương học, đái cùng một bô với Từ Giai. Nếu như nhường ghế này cho ông ta, là thêm một đồng đảng đáng sợ cho Từ Giai. Nhưng trong tay hắn không còn nhân tuyển thích hợp nữa, nên chỉ biết bực tức nói:
-CMN cái năm nay đúng là năm không may, sao có nhiều quan lớn bộ đường bị hạ như thế? Hay là có kẻ ở sau lưng chơi ta?