- Có điều thế cục đúng là rất bất lợi cho chúng ta.
- Toàn nói nhàm.
Nghiêm Thế Phiên bực mình:
- Cái ta cần là đối sách.
- Hay là phái Hà Tân tới?
- Vậy thì ai cai quản hình bộ.
Nghiêm Thế Phiên lừ mắt:
- Chỗ đó có thể thiếu người của ta được à?
Kẻ làm nhiều chuyện xấu sợ nhất có người cáo trạng, cho nên xưa nay hắn luôn giữ chặt tam ti, khống chế Thông chính ti, để đảm bảo an toàn cho bản thân, tất nhiên không dễ để hình bộ rơi vào tay kẻ khác.
- Vậy thì để hạ quan đi.
Hồ Thực nói nhỏ, kỳ thực đó mới là điều mà hắn muốn nói.
- Chủ ý chó má gì thế?
Nghiêm Thế Phiên nổi cơn tam bành:
- Không có ngươi ngồi giữ Đô sát viện, đám ngự sự lại chẳng bâu lấy ta à?
Hắn khó chịu phẩy tay:
- Sao ta lại nuôi toàn lũ ăn hại như các ngươi nhỉ? Cái gì cũng phải do ta nghĩ.
- Đại nhân có chủ ý rồi sao?
Hồ Thực lau mồ hôi, hỏi.
"Ừ" Nghiêm Thế Phiên gật đầu:
- Cứ để Phùng Thiên Ngự làm đi, ta muốn để Từ đảng biết, thế nào gọi là bọ ngựa bắt ve sâu, chim sẻ ở đằng sau.
Hắn siết chặt nắm đấm:
- Các ngươi cứ ngông cuồng đi, phải biết rằng trên đời này báo ứng rất nhanh, chỉ cần tới lúc, ta cho toàn bộ các ngươi sống không bằng chết.
Đúng là nói người không biết nghĩ tới ta.
~~~~~~~~~~~
Gần như cùng lúc đó, Từ Giải cũng biết quyết định của Âu Dương Tất Tiến, với hiểu biết của ông ta về Gia Tĩnh, thì chắc chắn bệ hạ sẽ phê chuẩn tấu chương nghỉ hưu này. Cho nên tiếng chuông báo tử cho Nghiêm đảng rốt cuộc cũng đã vang lên.
Ngoài mừng rỡ, trong lòng Từ Giai nổi lên chút hơi lạnh, ngồi im ở đó thật lâu không nói. Làm Trương Cư Chính và ba quan viên trẻ tuổi ngồi trong phòng không hiểu ra sao, thầm nghĩ:" Có lẽ các lão đang nghĩ làm sao mượn biến hóa có lợi này để sớm ngày tiêu diệt Nghiêm đảng.
Nhưng bọn họ không biết, Từ các lão mà bọn họ kính ngưỡng suy nghĩ không liên quan gì tới Nghiêm đảng. Trong đầu Từ Giai lúc này chỉ có tên của một người, Thẩm Mặc. Cái tên này làm cho ông ta cảm thấy ợ hãi, sự sợ hãi chấn động tâm linh.
Trong con mắt Từ các lão, Âu Dương Tất Tiến gần như không tham vọng ham muốn gì, căn bản không thể mua chuộc, không thể thuyết phục! Đừng nói là một tháng, dù là một năm cũng không thể làm được.
Kỳ thực Từ Giai không muốn giao Tô Tùng cho Thẩm Mặc một chút nào, Tùng Giang là hang ổ của lão, sao chấp nhận có kẻ ngáy ở bên giường ngủ? Cho nên mới đưa ra điều kiện "phải thuyết phục Âu Dương Tất Tiến trong vòng một tháng", tin chắc chỉ bằng cái miệng, Thẩm Mặc tuyệt đối không thể hạ được Âu Dương Tất Tiến.
Nhưng chuyện không thể xảy ra đã xảy ra, chỉ trong chưa tới nửa tháng Âu Dương Tất Tiến đã dâng thư từ chức. Thẩm Mặc chỉ là một tế tửu Quốc tử giám nho nhỏ, lại hoàn thành nhiệm vụ một thứ phủ nội các không làm được. Ngươi nói xem tâm tình Từ các lão thế nào? Có cảm tưởng gì?
"Giả sử như sau này Nghiêm đảng sụp rồi, mình chấp chính thì còn ai ngăn cản được tên gia hỏa này nữa?" Đúng thế, Từ Giai cũng chẳng làm gì được Thẩm Mặc, vì có quan hệ sư đồ ở đó, nên giữa hai người có ràng buộc đặc thù.
Tất nhiên học sinh không thể phản bội sư phụ, nhưng sư phụ cũng không thể làm hại học sinh, trừ khi học sinh ngỗ nghịch trước. Nhưng Từ Giai biết rất rõ, Thẩm Mặc tuyệt đối không cho mình cơ hội này.
Lo lắng nhìn Trương Cư Chính ngồi ở đối diện, Từ Giai thầm nghĩ:" So ra thì Thái Nhạc còn quá yếu..." Giống như cha mẹ, luôn cho rằng con cái mình còn nhỏ. Trong mắt ông ta, Trương Cư Chính mặc dù là ngọc đẹp, nhưng chưa đủ trưởng thành, chưa đủ tu dưỡng, không có sự cay độc như đứa con ghẻ Thẩm Mặc. Lo lắng sau này hai người làm cùng một chỗ, Thẩm Mặc sẽ bắt nạt Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính là người nối nghiệp được Từ Giai tuyển chọn. Nói một cách đường hoàng là liên quan tới việc chính sách tương lai của mình có được thực thi bình ổn tiếp hay không. Nói một cách riêng tư nó liên quan tới hạnh phúc cuối đời của ông ta cùng với an nguy gia tộc, cho nên Từ Giai phải bảo hộ tốt cho hắn.
Ông ta chẳng phải là chưa từng nghĩ tới việc dùng Thẩm Mặc thay cho Trương Cư Chính, chuyển sang toàn lực vun đắp tên tiểu tử kia. Nhưng mau chóng phủ quyết bản thân, vì trong mắt ông ta, Thẩm Mặc không phủ hợp làm người kế thừa thủ phụ.
Từ Giai có thể nói là người hiểu Thẩm Mặc nhất trong những quan viên Đại Minh. Những hành động việc làm của kẻ này ở Tô Tùng, quả quyết tới tàn nhẫn chỉ là thứ yếu. Đáng sợ hơn nữa là y gan lớn trùm trời, khinh thường quyền uy, dám đấu với Từ gia, đấu với cả Cửu đại gia tộc đông nam, dám để cho toàn thành thiếu lương mấy tháng trời chỉ vì để cho đối phương thua thật triệt để.
Nếu như để kẻ này lên vị trí cao, tất nhiên càng phóng tay làm theo ý bản thân. Lại nhìn trình độ mà y thể hiện ra, tới khi ấy lớp trẻ còn ai có thể tranh phong với y.
Nếu như y chỉ cứng rắn quyết liệt thì đành đi, thế nhưng tên này lại mang bộ mặt "hiền lành lương thiện", trong bụng lại không coi quy củ ra cái gì. Cứ nhìn cách thi chính của y tại Tô Châu, bày toàn thứ mới mẻ, làm người ta không ngờ được.
Không may là kẻ này lại có cái bản lĩnh mua chuộc lòng người, dỗ dành cho cả quan viên lần người dân đều vui sướng, không một ai đi tố cáo việc làm trái quy củ của y, khiến y bình an vô sự làm hết nhiệm kỳ.
Nguyên nhân chân chính làm cho Từ Giai chính thức từ chối tên học sinh này, chình là vì từ trên người Thẩm Mặc, Từ Giai liên tưởng tới Vương An Thạch, tên yêu nghiệt phá hỏng chế độ tổ tiên, cuối cùng họa quốc ương dân.
*
Vương An Thạch thời Bắc Tống, thực hiện cải cách ảnh hưởng quyền lợi tầng lớp quan lại.
Trong con mắt Từ Giai, một quốc gia sở dĩ một quốc gia có thể trường tồn là dựa vào giữ vững pháp chế của tổ tiên. Chỉ cần ai nấy đều làm theo quy củ, vậy thì lấy đâu ra rối loạn? Lấy đâu ra bạo dân? Đại Minh có thể đời đời bền vững.
Nhưng nếu như để Thẩm Mặc lên nắm quyền, y có coi pháp chế của tổ tông vào mắt không? Chỉ e y không lộn nhào cả Đại Minh lên thì tuyệt đối không chịu thôi.
"Không thể để câu chuyện Vương An Thạch xuất hiện tại Đại Minh!" Cuối cùng Từ Giai hạ quyết tâm, nói với bản thân:" Ta không thể chỉ nghỉ cho cá nhân, mà phải nghĩ cho tương lai của Đại Minh, đây là bổn phận của thần tử..." Câu này không hải là toàn an ủi bản thân, mà đúng là có vài phần chân tình. Nếu như chỉ nghĩ cho bản thân, quan hệ hai người rõ ràng ra đó, có thể khiến Thẩm Mặc cả đời phải nghe lời ông ta, bảo vệ Từ gia, còn gì mà không hài lòng?
"Vì Đại Minh, ta không thể bỏ đứa môn sinh đắc ý này.." Từ Giai thầm thở dài, đưa ra quyết định cuối cùng, nói với ba quan viên trẻ tuổi kia:
- Duy Tu, ba đứa các ngươi về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Duy Tuy là tên chữ của hình bộ cấp sự trung Ngô Thì Lai, hắn và hai quan viên khác, một là Trương Trác chủ sự thanh lại ti hình bộ Quảng Đông, một là Đổng Truyền Sách chủ sự thanh lại ti hình bộ Sơn Đông, có chung một thân phận là môn nhân vương học, học sinh của Từ Giai.
Bọn họ bị Trương Cư Chính bảo tới gặp ân sư, nói có nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, nhưng hết sức quan trọng giao cho bọn họ.
Mặc dù Từ các lão còn chưa nói là nhiệm vụ gì, nhưng ba người đã có thể đoán ra, nhất định có liên quan tới đảo Nghiêm.
Nhưng bọn họ chẳng hề tỏ ra sợ hãi, bởi vì quan viên trẻ tuổi của Đại Minh còn chưa quên lời giáo huấn của thánh nhân, luôn mang trong mình nhiệt huyết sẵn sàng hiến dâng tất cả vì sự nghiệp chính nghĩa.
Chính lúc ba người kích động mặt đỏ bừng bừng, chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ "cực kỳ nguy hiểm, nhưng hết sức quan trọng ", thì Từ Giai nhận được tin tức Âu Dương Tất Tiến dâng sớ nghỉ hưu, sau đó là im lặng thời gian dài. Làm tâm trạng ba người cứ lên lên xuống xuống không ngừng. Sốt ruột chờ đợi cuối cùng gặp phải một câu như thế, hoàn toàn mất nhuệ khí, trái tím rên siết:" Chơi người ta như thế sao?"
Từ Giai nhìn ra ba người bọn họ uất ức, cười ôn hòa:
- Không phải là không có nhiệm vụ giao cho các ngươi, mà là hiện giờ tình hình đã thay đổi, nhiệm vụ của các ngươi trì hoãn lại.
Trương Cư Chính muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của Từ Giai ngăn lại.