Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 737: Hung Phạm(2)

Chương 737: Hung Phạm(2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Trở lại Bắc Trấn phủ ti, y không hạ chiếu ngục trước mà đi tới viện tử của Lam Đạo Hành ở. Bảo vệ sĩ thủ ở bên ngoài rồi một ḿnh vào viện, khi gơ cửa pḥng ngủ th́ nghe được giọng lười biếng khẩu âm Sơn Đông:

- Tự vào đi, cửa không đóng.

Mặc dù trung khí không đủ, nhưng lại lộ ra hào khí.

Thẩm Mặc đẩy cửa đi vào, thấy Lam Đạo Hành đang nằm nghiêng trên ghế nằm sưởi ấm bên bếp ḷ. Thấy Thẩm Mặc đi vào, Lam Đạo Hành muốn đứng dậy nhưng lại bị Thẩm Mặc giành trước đè hắn lại:

- Nằm đi, đừng đứng dậy.

- Vậy không khách khí rồi...

Lam Đạo Hành cười khổ nói:

- Sức khỏe kém qua, mới ra ngoài một chuyến mà mệt như chó chết vậy.

- Ta lại cảm thấy phong thái của ngươi đâu thua ǵ năm đó!

Thẩm Mặc vươn ngón cái nói:

- Mấy cái tṛ đó hay thật, tin tưởng ai thấy cũng đều kinh hăi.

"Ha ha..." Lam Đạo Hành thoáng qua vẻ tự hào trên mặt, chợt thở dài một tiếng nói:

- Kỳ thật thành Bắc Kinh rất nhiều người bán nghệ, c̣n hay hơn ta nhiều.

Thẩm Mặc biến sắc, nhỏ nhẹ nói:

- Sao lại nói vậy?

Lam Đạo Hành trước nay luôn lấy "pháp thuật" của ḿnh là vinh, chưa bao giờ biết hạ thấp bản thân.

- Ta đang suy nghĩ. - Lam Đạo Hành khẽ nói: - Đă đến lúc chậu vàng rửa tay rồi.

Thẩm Mặc có chút bất ngờ... y vốn tưởng rằng Lam Đạo Hành chủ động thỉnh anh, bày chút đạo thuật giúp ḿnh phá án là v́ gây dựng lại h́nh tượng, tranh thủ trở lại Tây Uyển chứ. Nghĩ đến Gia Tĩnh vẫn tín nhiệm hắn như trước, Thẩm Mặc cảm thấy đây không phải là một chủ ư xấu -- đương nhiên cũng có tư tâm, có vị thiên sư này ở bên cạnh hoàng đế, rất nhiều việc nh́n như trắc trở vô cùng nhưng có thể giải quyết dễ dàng, cho nên Thẩm Mặc cũng nguyện ư hắn trở lại.

Nhưng con người y có một điểm tốt, đó là chưa bao giờ cưỡng ép người khác, thoáng dừng lại mới nhỏ nhẹ nói:

- Suy nghĩ kĩ chưa?

Nh́n ngọn lửa yếu ớt dập dờn, Lam Đạo Hành nói:

- Ta tới kinh thành vốn chính là v́ không chịu thua kém ai, hiện tại đă lên làm thiền sư rồi, có nỗ lực nữa cũng chả đi lên được...

Lại thở dài nói:

- Hơn nữa, lúc năy xảy ra chuyện cũng làm ta sợ quá, ngươi nói ta vừa không biết luyện đan, lại không biết luyện công, c̣n ở lại đây làm cái ǵ?

- Vất vả đến nh́ buông tay rồi sao...

Thẩm Mặc nhẹ giọng nói, y để tay lên ngực tự hỏi, nếu như đổi lại là ḿnh th́ y cũng không bỏ được thành quả phấn đấu bao nhiêu năm, nói đi là đi.

- Trước kia ta cũng là mâu thuẫn thôi.

Lam Đạo Hành lo lắng nói:

- Nhưng ngày hôm nay làm phép cho Lục thái bảo, ta đă suy nghĩ cẩn thận rồi, tam công tam cô th́ sao? Cẩm Y Vệ đại đô đốc th́ sao? Huynh đệ thân tín nhất của hoàng thượng th́ sao? hai chân duỗi thẳng rồi cũng phải chết. Con người vừa chết, mỹ tửu giai hào, mỹ nhân mỹ cảnh, bao nhiêu cũng sẽ hưởng thụ không được nữa rồi.

Rồi vẻ mặt cảm khái cười nói:

- Ta vinh hoa phú quư cũng hưởng rồi, cũng không nợ bất kỳ ai, vẫn nên giữ lại cái mạng già này trở lại hưởng cuộc sống an nhàn thôi.

Nghe hắn ư đă quyết phải đi, Thẩm Mặc thôi khuyên bảo, mặt giăn ra cười nói:

- Xem ra ngươi đă suy nghĩ cặn kẽ rồi, vậy th́ ta ngươi chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.

Rồi hỏi hắn:

- Chuẩn bị lúc nào đi?

- Vụ án của ngươi kết thúc.

Lam Đạo Hành nói:

- Ta sẽ thượng thư thỉnh từ, nơi kinh thành này, ta một khắc cũng không muốn ở lại nữa.

- Đúng là tên vội vă.

Thẩm Mặc cười đứng dậy nói:

- Được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ thẩm án nhanh, tranh thủ sớm ngày kết thúc.

- Ừ.

Lam Đạo Hành gật đầu, chống cánh tay đứng dậy nói:

- Ta tiễn đại nhân...

Thẩm Mặc bước lên đỡ lấy hắn. Khi hai người kề sát người vào nhau, y đột nhiên khẽ nói với Lam Đạo Hành:

- Cảm ơn ngươi, xin lỗi...

Chỉ 5 chữ ngắn ngủi, nhưng bao hàm cảm kích và áy náy vô hạn của Thẩm Mặc đối với Lam Đạo Hành. Không phải là y không muốn nói thêm vài câu, mà là chuyện này can hệ quá lớn, một khi bị người ta nghe được, kết cục chính là con đường chết.

Cũng may Lam Đạo Hành biết Thẩm Mặc nói cái ǵ, vỗ vai y, cười chất phác nói:

- Ta có làm được ǵ đâu, ngươi khỏi phải để ở trong ḷng.

Rồi hạ giọng nói:

- Tương lai có làm đại quan th́ cũng đừng học Nghiêm Tung. Lăo bách tính nuôi dưỡng các ngươi, không phải v́ để các ngươi chà đạp họ... Ngươi phải làm chút chuyện thật sự cho lăo bách tính.

- Lam huynh yên tâm đi, ta sẽ không quên lời nói của huynh. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Huynh phải bảo trọng!

- Ngươi càng phải bảo trọng... - Lam Đạo Hành cười nói.

~~

Đi ra khỏi chỗ của Lam Đạo Hành th́ Chu Cửu cũng đă trở về, Thẩm Mặc thấy mặt hắn đầy thất vọng liền hỏi:

- Sao hả, không có phát hiện ǵ à?

- Không thu được ǵ hết?

Chu Cửu nói:

- Không t́m được công cụ gây án, cũng không t́m được thư liên hệ.

Rồi cười tự giễu:

- Nhưng việc này cũng b́nh thường, nếu không phải chúng ta xuất hiện, hiện tại có lẽ họ đă đến Thông Châu rồi, đương nhiên trước khi đi cũng sẽ tiêu hủy toàn bộ chứng cứ.

- Xem ra, đành phải tự ḿnh đi hỏi rồi.

Thẩm Mặc đứng dậy nói:

- Đi chiếu ngục.

Sau đó Thẩm Mặc đi cùng Chu Cửu đến chiếu ngục Cẩm Y Vệ. Chiếu ngục Cẩm Y Vệ giống như đúc chiếu ngục Đông Xưởng, vừa nh́n biết ngay sinh ra từ một bản vẽ, chỉ là lớn hơn một chút thôi.

Trong pḥng giam tội phạm quan trọng ở chỗ sâu nhất, Thẩm Mặc gặp được Lục Tú bị đơn độc giam giữ, trong lao u ám, nàng lại tóc tai bù xù, hoàn toàn không có nét mỹ cảm như ban ngày, ngược lại giống một nữ quỷ. Vừa thấy Thẩm Mặc xuất hiện nàng ta liền nhào tới trước song sắt, cố tḥ tay ra ngoài như muốn bắt lấy y để xét nát vậy.

- Chưa dụng h́nh hả? - Thẩm Mặc hỏi tả hữu.

Giám ngục vội vàng trả lời:

- Loại tội phạm quan trọng này không có mệnh lệnh của đại nhân, phía dưới chúng tôi không dám tự ý làm.

- Vậy ta biết hỏi thế nào?

Thẩm Mặc cau mày, Chu Cửu liền thay y hỏi:

- Đại đô đốc có phải là ngươi hại chết không?

- Phải th́ sao, không phải th́ sao?

Lục Tú lạnh lùng nói:

- Ngươi không hỏi được đâu, ta cũng sẽ không nói cho tên ma đầu đó!

Thẩm Mặc thầm nghĩ, ta lại thành ma đầu rồi à. Y liền cả giận nói:

- Lần nào không phải là do huynh muội các người trêu chọc trước, chẳng qua tôi pḥng thủ phản kích mà thôi, lẽ nào chỉ ngửa cổ chịu chết th́ mới tính người tốt hả?

- Là ngươi giết huynh ấy! Ngươi chính là ma đầu!

Lục Tú căn bản không cùng Thẩm Mặc phân rơ phải trái:

- Ta muốn giết ngươi báo thù cho huynh ấy!

- Được thôi, oan có đầu nợ có chủ. - Thẩm Mặc nói: - Vậy v́ sao cô muốn giết thúc thúc của ḿnh? ông ấy đắc tội với cô hả?

- Ta...

Lục Tú nghẹn lời. Một lúc lâu bị Thẩm Mặc nh́n kỹ mới oán hận nói:

- Ai bảo ông ta lúc nào cũng che chở cho ngươi, c̣n ông ta th́ ai cũng không thể chạm đến một sợi tóc của ngươi được, ta không giết ông ta trước th́ làm sao giết được ngươi?

- Hoang đường!

Thẩm Mặc tính gạ hỏi nàng ta, nên cũng không nói toạc ra, bị nàng ta nói vậy, y không khỏi thẹn quá thành giận nói:

- Không phải là tôi coi thường cô, chỉ bằng cô th́ căn bản làm không được vụ án lớn như vậy, cả đời này cô thoát không khỏi một số mệnh!

- Số mệnh ǵ? - Lục Tú căm tức hỏi.

- Đứng ở trước sân khấu làm con rối cho người khác giật dây, làm kẻ chịu tội thay cho hung phạm phía sau màn! - Thẩm Mặc cười lạnh nói.

- Ngươi nói bậy!

Lục Tú đâu chịu được lời chế nhạo như vậy, nàng ta tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng qua một hồi lại lớn tiếng cười nói:

- Ngươi cứ kiêu ngạo đi, ta không được trị được ngươi, nhưng sẽ có người thể trị được ngươi, cô năi năi ta tại chờ ngươi dưới hoàng tuyền, ha ha ha ha!

Tiếng cười lại như quỷ khóc, làm cho Thẩm Mặc nổi cả da gà.

- Câm miệng!

Chu Cửu rốt cuộc không nh́n được nữa, quất roi xuyên qua song sắt lên hai má Lục Tú. Lấy thân thủ của Lục Tú th́ hoàn toàn có thể né qua chiêu này, nhưng nàng không trốn, chỉ mở mắt nh́n cây roi quật lên mặt rồi té ngă ra đất, nhưng nàng ta vẫn nh́n Thẩm Mặc chằm chằm, cười lên ha ha:

- Sợ, ngươi sợ rồi à, ngươi chỉ biết khi dễ ta, trước mặt người lợi hại thật sự, ngươi cũng sẽ bị khi dễ thôi.

- Ta đánh chết ngươi!

Roi của Chu Cửu như mưa quất xuống, nhưng Lục Tú vẫn im lặng chịu đựng. Nàng cũng không kêu đau, chỉ liên tục mắng Thẩm Mặc, đánh càng mạnh th́ mắng càng to, h́nh như thông qua mắng chửi y là có thể tiêu trừ nỗi đau đớn vậy.

Trong nháy mắt nàng ta bị đánh cho ḿnh đầy thương tích, Thẩm Mặc không đành ḷng nh́n tiếp. Y cũng biết, ngày hôm nay không hỏi được ǵ rồi, bèn thở dài, xoay người rời khỏi đại lao.

- Đại nhân, dụng h́nh sao? - Phía sau truyền đến giọng nói của giám ngục.

Thẩm Mặc cứng người, nhưng cuối cùng gật đầu, sau đó rất nhanh chạy ra khỏi nhà lao.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch