Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 739: Thánh Tâm (2)

Chương 739: Thánh Tâm (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Nhìn lại bầu trời Ngọc Hi cung mờ mịt thêm một lần, Thẩm Mặc ngồi vào kiệu rồi lâm vào trầm tư thật sâu. Lần này diện thánh mặc dù được thánh chỉ kết án, nhưng khiến y càng thêm khả nghi hơn...Y cảm giác biểu hiện của hoàng đế căn bản không thể dùng sợ phiền phức tới để giải thích được, mà là khẩn cấp muốn dừng lại, rất sợ y tiếp tục điều tra.

"Tới cùng là sợ cái gì chứ?" Thẩm Mặc không khỏi thầm khó hiểu: "Vì sao không muốn để ta điều tra tiếp..." đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, sắc mặt y tức thì tái xanh, không dám nghĩ tiếp nữa. Y đột nhiên ý thức được, nếu như mình mà tiếp tục điều tra, người có khả năng xong đời chính là mình...

Suốt đường đi mồ hôi lạnh chảy ròng. Đến khi dừng kiệu, vén mành lên, một cơn gió lạnh thổi qua khiến y không khỏi rùng mình, bỗng cảm thấy cả người vô lực, vội vàng nắm thật chặt áo khoác.

Tam Xích thấy y giống như đang bị bệnh, thân thiết hỏi:

- Đại nhân không sao chứ?

Thẩm Mặc lắc đầu, gượng cười bảo:

- Có thể là bị gió thổi trúng, lát nữa nấu cho ta chút canh gừng.

Tam Xích liền đi phân phó ngay cho bên dưới.

Thẩm Mặc bước từng bước chân nặng nề vào Bắc Trấn phủ ti. Chu Cửu ra nghênh đón, cấp thiết nói:

- Sao hả, hoàng thượng nói như nào?

Thẩm Mặc thở dài nói:

- Đi xem Lục Tú đi, sau đó sẽ kết án.

- Kết án? - Chu Cửu giật mình nói: - Đại nhân nói trúng thật à?

- Ta tình nguyện chưa nói đúng. - Thẩm Mặc xoa huyệt Thái Dương căng lên: - Ài, hồ đồ chút vẫn tốt hơn...

Chu Cửu không biết Thẩm Mặc có ý gì, liền nói:

- Ta đi với đại nhân đến chiếu ngục.

- Không cần đâu. - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Ngươi tự mình đem tất cả hồ sơ đến quý phủ của ta đi, đợi ta thẩm định xong sẽ nộp lên hết cho hoàng thượng.

Những vụ án thế này từ trước đến nay đều không để lại ngọn nguồn. Chu Cửu thẳng thắn đáp ứng, rồi dẫn người đi làm ngay.

Thẩm Mặc thì đi cùng với Tam Xích đến nhà lao dành cho trọng phạm tận sâu trong chiếu ngục, gặp được Lục Tú bị trói trên giá chữ thập, cả người nàng ta vết thương chồng chất, da mặt cũng không còn lành lặn, chỉ có cặp mắt còn bắn ra sự cừu hận, nhìn Thẩm Mặc chằm chằm.

- Lui ra. - Thẩm Mặc khó nhọc giơ tay lên, Tam Xích liền đuổi hết ngục tốt và giám ngục ra ngoài.

- Ngươi cũng lui ra. - Thẩm Mặc lại hạ lệnh.

Tam Xích chần chờ:

- Đại nhân, không thể để ngài ở một mình chỗ này.

- Cô ta đã bị trói thành vậy rồi. - Thẩm Mặc mắng: - Còn nguy hiểm gì nữa hả?

Tam Xích đành phải bất mãn bỏ ra ngoài.

Trong nhà lao chỉ còn lại hai người Thẩm Mặc và Lục Tú. Hai người đối diện nhau thủy chung không nói gì, ngoại trừ cây đuốc cháy ra tiếng lẹt đẹt, thời gian rất lâu không hề có âm thanh nào khác.

Cuối cùng là Thẩm Mặc lên tiếng, y khàn giọng nói:

- Người đó nói có thể làm tâm nguyện của cô được thỏa mãn, cho nên cô mới quyết tâm như vậy, dùng cả tính mệnh của mình để gánh hết toàn bộ chuyện này.

Khi nói lời này y chăm chú nhìn vào Lục Tú, quả nhiên từ trong mắt nàng ta thấy được một tia hoảng hốt, mặc dù nó chỉ thoáng trôi qua nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt của Thẩm Mặc.

- Cô thật là ngu ngốc một cách đáng yêu.

Thẩm Mặc khẽ than một tiếng:

- Người ta chẳng qua chỉ muốn cô làm kẻ chịu tội thay mà thôi, chờ cô chết rồi, ai còn nhớ đã từng hứa hẹn gì chứ?

- Ngươi cho là ai cũng như ngươi ư... - Lục Tú cuối cùng nhịn không được nói.

- Trong số các quan viên của Đại Minh triều, mức độ đạo đức của ta cũng coi như khá cao rồi đó.

Thẩm Mặc dõng dạc nói:

- Nếu như cô thật sự đợi tôi trên đường xuống hoàng tuyền, khẳng định sẽ làm lỡ việc đầu thai của cô.

- Hừ, vậy ngươi chờ xem... - Lục Tú hừ lạnh một tiếng nói.

Thẩm Mặc nhìn khuôn mặt quật cường của nàng, lại nghĩ tới năm đó tại Tô Châu, thấy vẻ kinh diễm của nàng khi nữ giả trang nam, trong lòng lại nhảy ra một câu "khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc?" may suýt nữa đã buột miệng rồi. Vội vàng ho khan một tiếng, thấp giọng nói:

- Nếu như cô không nói gì nữa, sẽ dựa theo "con giết cha, cháu giết thúc" để xử lăng trì tại chỗ. Lăng trì cô biết không?

- Không phải là 3600 đao thôi sao...

Lục Tú nói giọng run run, nhưng vẫn còn quật cường:

- Ta nhận.

- Ài, hà tất phải vậy...

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Sau khi chết có linh thiêng, cô sẽ biết, mình đã chết uổng phí...

- Không cần gạt ta, ngươi không hỏi được gì đâu. - Lục Tú kiên quyết nói.

Thẩm Mặc rốt cuộc tin tưởng, hai người căn bản sinh sống tại hai thế giới bất đồng, hoàn toàn không thể câu thông, huống chi Gia Tĩnh có chỉ, y cũng không thể mất thời gian với nàng ta nữa, đành phải bỏ qua nỗ lực cuối cùng. Vẻ mặt y phức tạp nhìn Lục Tú nói:

- Nếu có kiếp sau, chỉ mong co sinh ra tại một gia đình bình thường, vĩnh viễn đừng tiếp xúc với những thứ dơ bẩn gì nữa...

Một câu nói bình thường lại làm cho Lục Tú lòng chua xót, nước mắt không ngăn được như vỡ đê thoát xuống. Trong căn nhà lao u ám, giọt nước mắt đó lại long lanh sáng tỏ, khiến Thẩm Mặc vĩnh viễn khó mà quên được.

~~

Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn không nói gì, Thẩm Mặc đành phải bất đắc dĩ rời khỏi đó. Khi ra khỏi đại lao còn bảo tên giám ngục:

- Đừng dùng hình nữa, thả cô ta ra, trị thương cho cô ta đi.

Giám ngục cười lấy lòng:

- Đại nhân thực sự là có tâm địa Bồ Tát.

Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn gã:

- Nếu như ngươi dám lá mặt lá trái, bản quan sẽ cho ngươi nếm thử cái gì gọi là thủ đoạn sét đánh.

Tên giám ngục bị hù cho chết lặng không dám nói gì.

Khi lại thấy ánh mặt trời, Thẩm Mặc lại có chút mê muội, đỡ lấy vai Tam Xích đứng hồi lâu mới khàn giọng bảo:

- Trở về thôi.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe khắp nơi vang lên tiếng bước chân và tiếng vũ khí ma sát, bọn thị vệ lập tức trở nên khẩn trương, liền thấy không biết từ đâu xuất hiện vô số Cẩm Y Vệ y giáp sáng bóng, ở trong sân xếp thành hàng chỉnh tề, chỉ để lại một con đường ở chính giữa.

Sau đó thấy mấy đầu lĩnh Cẩm Y Vệ như Chu Đại và Chu Nhị khiêng cỗ kiệu của Thẩm Mặc từ thông đạo đó đi tới trước mặt y.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Làm cái gì vậy? không chơi trò đùa này được đâu.

Chu Đại cười nói với Thẩm Mặc:

- Lão thúc, tất cả những gì ngài làm vì chúng tôi, trên dưới Cẩm Y Vệ đều khắc sâu trong lòng, không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể khiêng ngài một đoạn đường, trò chuyện để bày tỏ kính ý thôi.

Thẩm Mặc xấu hổ chối từ:

- Ta có làm được gì đâu, không đảm đương nổi đại lễ của các vị.

- Không, ngài đã làm tất cả!

Chu Đại nghiêm mặt nói:

- Không để cho Đông Xưởng bỏ đá xuống giếng, cũng cho Cẩm Y Vệ chúng tôi một lần nữa chứng minh bản thân, chí ít trong một khoảng thời gian chúng tôi không cần lo lắng bị ăn tươi rồi.

Về phần tương lai thì có quỷ mới biết, nhưng ít ra đã để lại cho Thập tam thái bảo bọn thời gian có thể tiến thối xoay chuyển, cho nên loại cảm kích này là phát ra từ nội tâm.

Thẩm Mặc cười nói:

- Thả kiệu xuống đi, nếu như thật muốn báo đáp ta...

Nhìn chiếu ngục nói:

- Cứ đối xử tốt với cô ta một chút, để cho cô ta được thoải mái hơn...

Rồi nói giọng trầm thấp:

- Nói đến thì nàng ta quả thật là một người đáng thương...

Đám người Chu Đại vốn đều hận chết Lục Tú kia, cố nén lòng muốn lấy pháo bắn nàng ta nữa mà. Nhưng hiện tại Thẩm Mặc đã lên tiếng, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng họ cũng đành phải đáp ứng.

Nhìn họ một lượt, Thẩm Mặc cười nói:

- Được rồi, trở về hết đi, sau này chúng ta cũng rất khó gặp mặt, chư vị đều rất bảo trọng.

Đây là Thẩm Mặc nói thật. Khi phụng chỉ phá án thì y ở lại nha môn Cẩm Y Vệ cũng không việc gì, nhưng một khi hết việc mà lại tiếp xúc với những đặc vụ này nữa, vậy đó chính là không kiên nhẫn để sống tiếp được rồi.

Đám người Chu Đại nghe được ý kiên quyết trong giọng nói của Thẩm Mặc, họ không khỏi có chút buồn bã nói:

- Lão thúc...

- Yên tâm đi, Cẩm Y Vệ sẽ không thuộc về Đông Xưởng nữa đâu.

Thẩm Mặc dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, thản nhiên cười, rồi hạ giọng nói:

- Các ngươi cứ kiên trì thêm mấy năm, đợi sau khi Lục Cương mãn tang rồi, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn thôi.

Đám người Chu Đại càng thêm cảm khái, mắt ửng đỏ, còn khăng khăng nói:

- Mời lão thúc lên kiệu!

- Mời lão thúc lên kiệu!

Cẩm Y Vệ đang xếp hàng liền đồng loạt quỳ xuống, cùng nhau trầm giọng nói.

Thẩm Mặc bất đắc dĩ, đành phải ngồi lên kiệu.

- Khởi kiệu! - Chu Đại cao giọng nói: - Tiễn lão thúc!

- Tiễn lão thúc!

Đám Cẩm Y Vệ liền đồng loạt cao giọng hô.

Đưa Thẩm Mặc đi đến tận cửa nha môn họ mới đổi thành kiệu phu của y, Thẩm Mặc xốc lên mành kiệu, nhìn tấm biển của Bắc Trấn phủ ti, trong lòng tự nhủ: "Hy vọng là vĩnh biệt rồi..."

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch