Về đến nhà Thẩm Mặc liền phát sốt, nằm thừ người trên giường không dậy nổi, toàn thân đau nhức như bị kim đâm. Lại thêm Lý Thời Trân chọc giận Gia Tĩnh nên bị đuổi khỏi kinh rồi. Không có thần y này, đám người Tam Xích luống cuống, vội vàng đi mời đại phu bốc thuốc.
Nhưng bất kể biện pháp gì cũng không thoát khỏi định lý "bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ". Sức khỏe Thẩm Mặc cực kỳ suy yếu, nằm liệt giường, cử động cũng không nổi. Loại cảm giác đột nhiên bất động này đối với một người đã quen với bôn ba bận rộn thì nó khác nào một loại dằn vặt lớn nhất đâu.
Ban ngày thì còn đỡ, bên người luôn có người ra ra vào vào, cũng không tính gian nan, nhưng hiện tại là mùa đông, ngày ngắn đêm dài, đại đa số thời gian y đều nằm một mình. Đêm dài đằng đẵng, mọi âm thanh im ắng, lại nằm cả ngày nên buổi tối căn bản không buồn ngủ, hai mắt cứ mở hau háu, chỉ có thể nhìn đỉnh lều vuông vắn, tâm tình phiền muộn cực độ.
Đầu óc lại vận chuyển nhanh chóng, nghĩ đến cái chết của Lục Bỉnh, nghĩ đến phản ứng của Gia Tĩnh, nghĩ đến vẻ quyết tuyệt của Lục Tú... Vô số ý nghĩ đan xeo trong đầu, khiến tâm tư của ý cứ dài ngoằng, y bi ai ý thức được, nếu nói Lục Tú vừa đáng thương lại đáng hận kia là con rối cho kẻ khác giật dây, đồng thời tại sao mình lại không phải là đồng bệnh tương liên chứ?
Y phát hiện trên vụ án đặc biệt này, tay chân của mình đều bị một sợi tơ không nhìn thấy trói buộc, mà đầu kia của sợi dây thì nằm trong tay Gia Tĩnh hoàng đế. Ông ta bảo mình đi tra án, mình liền đi tra án, không quản có bao nhiêu trắc trở, không quản chọc tới bao nhiêu người, đều phải nghĩa vô phản cố, ông ta vảo mình ngừng tay, mình phải ngừng tay, không quản vụ án đã đến bước nào, còn có bao nhiêu điểm đáng ngờ, đều phải ngoan ngoãn kết án.
Lẽ nào cái này gọi là báo thù cho sư huynh đó ư? So sánh với hành vi báo thù của Lục Tú, chẳng qua là chó chê mèo lắm lông mà thôi, trong mắt người mạnh mẽ hơn, cũng đều ấu trĩ nực cười, tốn công vô ích vậy đấy.
Thẩm Mặc thống hận loại cảm giác này, y đến từ một thời đại khác, ý thức của y vô cùng cường liệt, y vô cùng lưu ý đối với việc không nắm giữ được số phận của mình, cho tới nay cũng đều đang toàn lực phấn đấu. Ai ngờ kết quả là, vẫn trốn không thoát số phận mặc cho người ta bài bố, điều này làm cho trong lòng y lan tràn cái cảm giác vô lực, rốt cuộc làm suy sụp hoàn toàn cái vẻ ngoài nhìn như mạnh mẽ...
Bóng đêm cùng ốm đau khiến y không còn kiên cường được nữa, y vô cùng tưởng niệm Nhược Hạm và bọn nhỏ, loại tưởng niệm này không thể khẽ mở ra được, bởi vì càng không thể vãn hồi, nó như thủy triều tràn lan đến, đã đến chỗ ngăn tâm ngăn phế. Y lại cảm giác hai gò má lạnh lẽo, hình như có chất lỏng gì theo khuôn mặt chảy đến khóe miệng, nó đắng đắng, nó mặn mặn, thì ra là nước mắt của mình.
Tuy nói y cũng không phải chân hán tử chảy máu chảy mồ hôi không đổ lệ, cũng từng vài lần rơi lệ lã chã, nhưng đó đều là cảm động, hoặc hổ thẹn, hoặc không muốn, hoặc đồng tình, tất cả đều chảy vì người khác, rơi lệ vì mình lần này, đó vẫn là lần đầu tiên...
Khó, khó, khó! Làm người khó, làm người kiểu nào cũng khó! Nông phu cắm mặt xuống đất, ngửa lưng lên trời, một nắng hai sướng, nỗi khó khăn mà ai cũng biết, mà có được mấy người sẽ nghĩ đến, đại quan nhân như Thẩm Mặc cũng có nỗi khổ khó có thể nói hết. Người khác nhìn y thiếu niên đắc chí, hăng hái, giống như được ông trời ân sủng, liền nói y nên không có gì phải sầu lo... Cho dù có, cũng chỉ là khóc gió than mưa, nhưng hoàn toàn không lĩnh hội được nỗi thống khổ trên tâm lực và tinh thần của y...
Nước mắt của y là phát tiết -- vì lý tưởng trong lòng. Y hoàn toàn lẩn trốn dưới sự hân hoan của cá nhân, mang theo tấm mặt nạ tươi cười để khúm núm đối với hoàng thượng, cố mà lấy lòng đối với thượng cấp, cũng hạ mình với bên dưới, ngày ngày lặp lại cái thủ đoạn muốn thuận lợi mọi bề. Nó sinh sôi nảy nở, đồng thời tâm lực cũng trở nên quá mệt mỏi, càng lúc càng không còn tình cảm chân thành tha thiết... Ngoại trừ các đồng môn ý hợp tâm đầu khi thiếu niên, cái gọi là bằng hữu kết giao mấy năm nay lại có được mấy người có thể kể ra nỗi lòng, có thể sinh tử ký thác chứ? Sẽ không vượt qua ba người.
Nước mắt của y là mệt mỏi. Từ sau khi vào kinh không lâu, y liền đặt chân lên hết âm mưu này đến dương mưu khác, mỗi ngày không phải là tính toán người khác thì chính là phòng bị bị người khác tính toán, dù cho tâm trí của y có cao tới đâu, đều có thể thong dong ứng phó, nhưng áp lực đấu tranh lần trước còn chưa kịp tiêu tan thì lần này nó lại tới nữa, lần này còn chưa tiêu tan thì lần sau nó lại tới nữa. Cứ như vậy tầng tầng lớp lớp tích lũy lại, khiến tâm linh của y trong vô ý thức đã gánh chịu không nổi, mỏng manh như tờ giấy. Nếu như không dừng lại nghỉ ngơi một chút, bổ dưỡng một chút tâm linh, sợ rằng tại lần khảo nghiệm tới sẽ triệt để tan vỡ...
Hãy khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng, khóc một lần cho đã, khóc hết ra toàn bộ chua xót uể oải, hủy diệt hết đi toàn bộ áp lực và đau khổ!
Nam nhân chân chính không phải là không biết rơi lệ, mà là sau khi lau khô nước mắt có thể ngẩng đầu hiên ngang mà bước đi!
~~
Đến sáng hôm sau, vệt nước mắt vẫn còn, người cũng đã điềm nhiên như không có việc gì.
Nha hoàn tới hầu hạ Thẩm Mặc thấy trên mặt y lấm lem, chỉ tưởng ban đêm ra mồ hôi nên vậy, nàng ta dùng khăn mặt ấm nhẹ nhàng lau đi, triệt để xóa đi vết tích... Vì vậy ngươi vĩnh viễn không biết, tại một đêm mùa đông năm ấy, Thẩm đại nhân vĩnh viễn trấn định tự nhiên mà đã từng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Lau người xong, có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn, nhưng đầu vẫn nặng trịch, tứ chi vẫn vô lực, có thể thấy được hàn khí trên người vẫn còn ngoan cố ở lại, điều này làm cho Thẩm Mặc cũng đành chịu dù không muốn nằm nữa, điểm tâm cũng chả có khẩu vị để ăn.
Lúc này Từ Vị bưng đến một cái hũ sứ, nhếch miệng cười nói:
- Chán ăn thì uống chút canh đi.
Nói đoạn hắn đặt cái hũ lên bàn, vừa mở nắp hơi nóng liền nghi ngút tỏa ra, lại bảo nha hoàn múc một chén đút cho Thẩm Mặc uống xong, Từ Vị mới nói:
- Đây chính là đặc chế cho ngươi đấy, nghe lời của ta ngoan ngoãn uống một ngày, đảm bảo buổi tối ngươi sẽ hạ sốt.
- Thật ư? - Thẩm Mặc nửa ngờ nửa tin nói: - Trong đó là gì đấy?
- Đậu tương, đậu đen cùng đậu xanh, còn có thông bạch thông tu, nấu từ lúc trời còn chưa sáng đấy.
Từ Vị khoe khoang:
- Sao hả, ta đủ tốt chưa?
- Phương thuốc này ngươi lấy ở đâu vậy?
Thẩm Mặc phỏng chừng Từ Vị bác học đa tài, không chừng lấy được phương thuốc từ quyển sách nào đó.
Từ Vị lại cho rằng y lo lắng, không khỏi cười mắng:
- Biết cái mạng của ngươi quý rồi, phương thuốc này ta thấy được trên bút ký của Lý tiên sinh để lại đấy, Giờ thì yên tâm rồi chứ.
- Ý ta không phải vậy. - Thẩm Mặc nói: - Chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
- Được rồi, không chấp nhặt với bệnh nhân như ngươi nữa. - Từ Vị rộng lượng nói: - Uống hết canh và ăn hết đậu đi, sau đó đắp chăn lên cho đổ mồ hôi, hàn khí trên người cũng sẽ không còn.
- Nhiều thế à? - Thẩm Mặc nhìn cái hũ không khỏi phát sầu: - Sao mà uống hết được?
Y không khỏi nhớ tới nỗi thống khổ của Gia Tĩnh Đế khi ông ta uống "canh đắng", thầm nghĩ Lý tiên sinh sao lại kê phương thuốc như này? Đây không phải là rắp tâm khiến người ta khó xử sao? Bởi vì hai ngày nay y đi tiểu tiện cũng phải dựa vào nha hoàn, điều này làm cho y cảm thấy mất mặt, cho nên tận khả năng uống ít nước... Uống ít nước, khi phát sốt sẽ không tốt, đã thành tuần hoàn ác tính mà còn chưa tự biết, thực sự là đến chết vẫn còn sĩ diện.
Tuy nhiên lần này y vẫn nghe lời, ngoan ngoãn ăn sạch sẽ cả hũ canh đậu, sau đó chui vào chăn tiết mồ hôi. Khi đêm đến, Từ Vị lại bưng đến một hũ khác, hỏi Thẩm Mặc:
- Sao rồi?
- Trong người thoải mái hơn nhiều rồi. - Thẩm Mặc hoạt động tứ chi, khẽ nói: - Nhưng vẫn còn chưa có sức lực.
- Không sao, uống cái này thì tốt rồi.
Từ Vị lại bảo nha hoàn múc rồi đút cho Thẩm Mặc, như hiến vật quý nói:
- Vẫn có đậu tương, đậu đen, không có đậu xanh và thông, nhưng bỏ thêm Hoài sơn, chuyên trị thân thể hư nhược.
Thẩm Mặc liền ăn hết cả canh lẫn cái, mơ mơ màng màng tiết mồ hôi cả đêm, khi ngày hôm sau tỉnh lại quả nhiên đầu không đau nữa, trên người đã có sức lực, bụng cũng kêu lên ùng ục. Y muốn đứng dậy tìm chút gì ăn, đỡ người ngồi dậy, cố chịu choáng đầu rồi muốn đi lấy điểm tâm trên bàn. Ai ngờ dưới chân chuếnh choáng ngã vào thùng phân dưới đất làm bừng tỉnh nha hoàn ở bên ngoài. Nha hoàn vội vàng chạy vào kiểm tra -- thấy đại nhân đá thùng phân ngã lăn ra đất, giống như đang muốn tìm thứ gì.