Có nha hoàn thu dọn tàn cục trong phòng ngủ, Thẩm Mặc tạm thời chuyển tới thư phòng sát vách. Vừa rồi gây thành như vậy nên không muốn ăn gì nữa, lại tiếp tục uống canh đậu, y âm thầm cười khổ: "Bữa nào cũng no nước, thật là làm khổ cái dạ dày thành thật của ta."
Lúc này thoáng nhìn cuốn sách da màu xanh đặt trên bàn, vừa nhìn là bút tích của Lý Thời Trân, Thẩm Mặc cầm lấy mở ra xem. Trên đó toàn là phương pháp ứng đối những chứng bệnh thông thường, đối với bệnh trạng gì làm sao để ứng phó đều viết rất tường tận. Trong lòng Thẩm Mặc không khỏi ấm áp, y nhớ tới khi Lý Thời Trân đi, bởi vì mình phá án không thể đưa tiễn, chỉ là vội vã về nhà gặp mặt một lần. Lý Thời Trân giao quyển sách này cho y, bảo y thời gian rảnh thì coi... Vị Lý tiên sinh luôn mặt mày lạnh lùng này kỳ thật có tấm lòng rất nhiệt tình.
Giở đến chỗ gấp góc quả nhiên thấy được hai phương thuốc mình dùng. Thẩm Mặc rất bội phục bản lĩnh đại xảo bất công, hóa hủ vi thần kỳ, có thể sử dụng vật liệu thông thường bên người để chữa bệnh, thầm nghĩ: "Ta phải học mấy bài, ngày sau có thứ mà phòng." rồi y cẩn thận vuốt bằng chỗ gấp đó, chuẩn bị chép tay ra một bản, thứ nhất có thể ghi nhớ, thứ hai rảnh quá, thứ ba y chuẩn bị cất kỹ nguyên bản, tương lai nếu con cháu không biết phấn đấu còn có thể lấy ra để đổi ra tiền gì đó.
Chép được bảy tám trang y đột nhiên dừng bút, đăm đăm nhìn chữ viết trên một tờ, cả người ngây ra. Thấy mặt trên viết: "Cô Duẩn một cân, cá trích, có thể bài nội độc tố trong cơ thể, còn có thể giải ưu tư sợ hãi." Sửng sốt chốc lát, y chả buồn chép nữa, tiếp tục lật sách xem tiếp, lại tìm được một phương thuốc làm sao trị loét miệng ở trẻ con, đau bụng sau khi sanh, mấy bệnh về gân cốt, dùng chỉ là cây Ngưu Tất! Tỉ mỉ đọc thì thấy, ngoại trừ giới thiệu công hiệu của cây Ngưu Tất trên sách, còn có kỳ hiệu ngưng thần định hồn.
"Giải ưu tư sợ hãi? Ngưng thần định hồn..." Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng, y không biết đây là trùng hợp, hay là Lý Thời Trân muốn nói cho mình cái gì, nhắm mắt hồi tưởng một chút, ngày đó Lý Thời Trân nói: "Lúc rảnh rỗi thì xem." Tình hình khi đó nghe như có thâm ý, nhưng thấy hắn cũng không có điểm đặc biệt, điều này làm cho Thẩm Mặc không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không dám xác định, y khẽ than một tiếng, rồi chép lại nội dung hai trang đó, nhưng lại bỏ qua hai câu kia. Sau đó xé đi hai trang trong "bản gốc" của Lý Thời Trân, lại nhìn mấy chữ nhìn thấy mà giật mình "ưu tư tư sợ hãi", "ngưng thần định hồn", rồi gấp hai trang giấy đó lại, nhẹ nhàng bỏ vào trong chậu than.
Ngọn lửa nhẹ nhàng lăn lên, hoàn toàn nuốt hết hai trang giấy, sẽ không ai có thể thấy được nữa...
Ngồi thừ ra trong thư phòng hết gần nửa canh giờ, Thẩm Mặc mới lên tiếng:
- Cầm hồ sơ Chu Cửu đưa tới đây.
Y biết Tam Xích nhất định ở bên ngoài.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Tam Xích đem qua một cái rương mặt trên dán giấy niêm phong của Bắc Trấn phủ ti, dựa theo ý của Thẩm Mặc cẩn thận đặt nó lên bàn, rồi hắn thở hắt nói:
- Nặng thật.
Thẩm Mặc không có trêu ghẹo như mọi khi, chỉ là gật đầu nói:
- Đi ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Tam Xích nhỏ nhẹ nói:
- Đại nhân mới vừa khỏe lại, tính làm việc nữa ư?
- Không làm thì có cách nào?
Thẩm Mặc thở dài nói:
- Bệnh mấy ngày mà cái gì cũng phải nán lại, trong cung sắp không đợi được rồi.
Rồi cười nói với hắn:
- Ta chỉ xem thôi, không tốn sức gì đâu, đi ra ngoài đi.
Tam Xích lo lắng nhìn y một cái, rồi lặng yên lui ra ngoài.
~~
Đợi đóng cửa, Thẩm Mặc nhẹ nhàng xé đi giấy niêm phong, từ bên hông lấy ra một cái chìa khóa mở ra khóa rương, mở lên cái nắp rương khá nặng, liền thấy một sấp tài liệu chỉnh tề đặt ở bên trong.
Thẩm Mặc lấy ra từng hồ sơ vụ án từ trong rương, đặt lên bàn trước mặt, tổng cộng có chín cuốn, có hỏi đạo sĩ, có hỏi thái giám, có hỏi gia nhân Lục phủ, còn có hỏi cả Lục Tú...
Thẩm Mặc đặt hay tai trước ngực, nâng cằm ngưng mắt nhìn số hồ sơ này, tính từ trong số lời khai thật thật giả giả này tìm ra được chân tướng của sự việc...
Chuyện này y đã làm không dưới mười lần, nhưng lần này có chút bất đồng, bởi vì y ý thức được, mình bất thức Lư sơn chân diện mục, e rằng tự duyên thân tại thử sơn trung. Lần này y quyết định lấy một loại tư thái siêu nhiên nhảy đến ngoài cuộc, lấy một loại thái độ hoài nghi tất cả để xem kỹ lại vụ án này!
Không thể nghi ngờ độc chết Lục Bỉnh là Hạc Đỉnh Hồng, nhưng độc này có nhất định phải đến từ đan dược không? Có thể đến từ nơi khác được không? Ngay từ đầu, Thẩm Mặc liền phát hiện ra một sai lầm, mình luôn tưởng chắc đan dược có độc, có thể Lục Bỉnh còn ăn qua thứ gì khác không? Tỷ như phục đan thì phải uống nước chẳng hạn, y nghĩ đến Lục Bỉnh rất thích uống loại trà đặc, mà nó hoàn toàn có thể pha vào Hạc Đỉnh Hồng mà không bị phát giác. Hơn nữa loại phương pháp này càng ổn thỏa hơn hạ độc trong đan dược, không giống như cách sau gặp phải người cực kỳ may mắn nói không chừng Lục Bỉnh phúc tinh chiếu vào, thủy chung chưa từng ăn độc hoàn đó thì sao.
Đương nhiên, Bắc Trấn phủ ti là để làm gì? Trước tiên liền tiến hành kiểm nghiệm đối với cái ly đó, phát hiện cũng không độc tính, trong hồ sơ đều có ghi lại, cho nên lúc đó bọn Thẩm Mặc liền quên đi điểm này. Nhưng hiện tại tỉ mỉ nhớ lại, lúc đó chuyện xảy ra đột nhiên, vả lại quan trọng là cứu trị đại đô đốc, không có khả năng tiến hành kiểm tra tất cả đồ vật trong phòng được...
Nghĩ vậy, Thẩm Mặc tỉ mỉ mở ra hồ sơ trước sau Lục Bỉnh trúng độc -- trọng điểm nhìn hắn trước khi trúng độc đều đã xảy ra cái gì. Lúc đó tại hiện trường chỉ có hai thị vệ ở ngoài phòng, cùng Cửu di thái của Lục Bỉnh... Con người Lục Bỉnh rất đa tình, thích thu thị nữ xinh đẹp bên cạnh làm di thái thái, Cửu di thái này trước kia là thiếp thân thị nữ của hắn, sau khi trở thành di thái thái cũng không vứt bỏ nghề chính, luôn như hình với bóng hầu hạ hắn... Căn cứ vào khẩu cung của Cửu di thái, sau khi Lục Bỉnh phục đan không lâu liền bắt đầu đau bụng, miệng mũi chảy máu, nàng mới giựt mình hô hoán người bên ngoài chạy vào.
Nếu như giả thiết nàng ta là hung thủ, một khoảng thời gian rảnh này cũng đủ để nàng ta thay xà đổi cột rồi, thay đổi toàn bộ chứng cứ. Sau đó Đông Xưởng lại cấp tốc nhúng tay vào, đem hết đi toàn bộ vật chứng một đoạn thời gian, toàn bộ vết tích bị chôn vùi, làm cho bọn Thẩm Mặc điều tra mà không đối chứng.
Hiện tại đã không thể nào điều tra rõ việc này, nhưng Thẩm Mặc có thể lớn mật giả thiết, chính là hạ độc trong nước trà! Vậy từ đây có thể suy luận ra Đông Xưởng chôn vùi đi chứng cứ là hung thủ, chí ít cũng là đồng lõa. Mà Thập Tam di thái đó lại trở thành "minh tu sạn đạo", chính là vì yểm hộ cho hung phạm "ám độ trần thương!
Mặc dù chỉ là tưởng tượng, nhưng Thẩm Mặc cảm thấy khả năng này rất lớn, bởi vì xuất hiện một cái nhìn khách quan -- từ quá độ phản ứng của Đông Xưởng lúc đầu, đến Trần Hồng quá độ thuận theo sau đó, chuyện này rất khả năng là Đông Xưởng có phần. Vậy tất nhiên không phải là một sự kiện ngẫu nhiên xảy ra, mà là một âm mưu bố trí công phu, to gan lớn mật. Mưu hại đại đô đốc Cẩm Y Vệ, loại ý nghĩ điên cuồng thường nhân nghĩ cũng không dám này lại bị kẻ sau màn làm được! Sau đó lại như đi cờ vây, dùng hành động thận trọng kín đáo dụ dỗ mình tới góc chết, hoàn thắng một trận này!
Mưu kế cao siêu như vậy đúng là không có một sơ hở -- hoặc là nói, bất luận sơ hở nào kỳ thật đều là cái bẫy để dụ dỗ ngươi phạm vào sai lầm. Tỷ như nói chuyện Lục Tú biết dịch dung, lúc ở Tô Châu đã bị mình vạch trần qua, tại lần thứ hai sử ra tại Bắc Kinh, mình tất nhiên sẽ trước tiên liên tưởng đến nàng ta. Đây không phải là nói rõ để mình nhận định là nàng ta chính là đã giúp hung phạm che giấu sao?
"Cửu di thái!" Thẩm Mặc nặng nề đấm một cái lên mặt bàn, quát lên trong lòng! Y đã nhớ tới, lúc trước sau khi mình bắt Lục Tú chính là nàng ta đã nhảy ra cung cấp cử động dị thường của Thập Tam di thái, hơn nữa mỗi một câu nói đều có thể đủ chứng minh suy đoán ngay lúc đó của mình. Lúc đó Thẩm Mặc còn âm thầm cảm thán: "Không hổ là nữ nhân của Lục Bỉnh, ai cũng như trinh thám."
Nhưng hiện tại trong đầu y chỉ có hai chữ -- chối bỏ!