Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 744: Mắng(1)

Chương 744: Mắng(1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc dẫn Ngô Cường vào trong phủ, chưa kịp an vị thì Ngô Cường đã móc ra một phong thơ từ trong người:

- Đây là thư Thiên hộ chúng tôi viết cho đại nhân.

Vừa nhìn bìa mặt là để cho mình tự tay mở, Thẩm Mặc đè lại nỗi kinh hoảng trong lòng xé mở bì thư, vừa nhìn không khỏi mặt tái mét, giẫm chân nói:

- Lão sư, đều là họa đồ nhi gây ra!

Lá thư này có nội dung gì mà có thể làm cho Thẩm Mặc kinh hoàng như vậy? Đều bởi vì trên đó nói, lão sư của y Thẩm Luyện đang nguy tại sớm tối!

Lại nói Thanh Hà tiên sinh Thẩm Luyện, bởi vì trải qua đảm nhiệm tại Cẩm Y Vệ, thấy Nghiêm thị phụ tử hoành hành phạm pháp, khiến cho lang sói đầy rẫy triều đình, người người oán trách. Ông lại là người có tính khí căm thù cái ác, mặc dù biết rõ không địch lại, nhưng cũng muốn học tập Trương Tử Phòng Bác Lãng kích Thủy Hoàng*, tuy là tốn công vô ích, nhưng cũng làm tấm gương cho chúng nhân. Ông liền ôm nỗi hận thượng biểu kể rõ Nghiêm Tung phụ tử chiêu quyền nhận hối lộ, hung hãn tàn bạo, khi quân ngộ quốc thập đại tội, xin chém để tạ lỗi với thiên hạ.

/Chuyện Trương Tử Phòng(Trương Lương) phục kích Tần Thủy Hoàng tại Bác Lãng sa.

Lúc đó Nghiêm đảng như mặt trời ban trưa, thời cơ đảo Nghiêm còn chưa thích hợp, Thẩm Luyện cô ý thượng thư, khác nào lấy trứng chọi đá. Kết quả thánh chỉ hạ xuống, trách lại ông ta vu cáo đại thần, mua danh trục lợi, Cẩm Y Vệ đánh 100 gậy rồi đẩy ra Khẩu Bắc làm dân. Cũng may có Lục Bỉnh chiếu cố, 100 gậy cũng không thương tổn đến gân cốt, nhưng Lục Bỉnh đã hết sức, cũng không thể thay đổi được thánh chỉ, Thẩm Luyện vẫn bị loại bỏ nguyên quán, ngoại trừ Thẩm Tương tại Thiệu Hưng xa xôi, còn đâu toàn gia bị sung quân đến Tuyên Phủ làm dân.

Tuyên Phủ là một trong cửu biên chống cự quân Mông Cổ, bởi vì mấy năm liên tục chịu đủ quấy phá, khung cảnh tang hoang, dân phong hung ác, so với kinh sư phồn hoa, Giang Nam như họa thì giống như cách biệt trời và đất. Thế mà Thẩm phu nhân lại có thai, một nhà bốn người không ai thân thích, không chỗ đặt chân, muốn thuê nhà dân ở thì lại không có chỉ dẫn, không biết ở đâu mới an thân. Cuộc sống mờ mịt không lối, rất chật vật.

Đương lúc bàng hoàng, thì thấy một người người mặc áo dài, chân đeo ủng đi mưa, đầu đội dù đi qua, quan sát Thẩm Luyện chốc lát mới lên tiếng nói:

- Quan nhân có phải là họ Thẩm? đến từ kinh sư?

Thẩm Luyện vừa nhìn khí chất của hắn ta, bỗng cảm thấy có phần quen thuộc, không khỏi khẽ nói:

- Ta là Thẩm Luyện, ngươi là...

Người nọ kinh hỉ nói:

- Lão đại nhân, tiểu nhân Cẩm Y Vệ Tuyên Đại Thiên hộ Niên Vĩnh Khang. Đây không phải chỗ để nói chuyện, hàn gia cách nơi này không xa, xin dời bước tránh mưa rối mới nói chuyện.

Thẩm Luyện không muốn liên quan gì với Cẩm Y Vệ nữa, nhưng Niên Vĩnh Khang hết sức ân cần, ông chỉ phải tòng mệnh. Đi chưa lâu thì đến nơi ở của Niên Vĩnh Khang. Hắn liền mời Thẩm Luyện đến trung đường, khấu đấu bài:

- Bái kiến lão đại nhân.

Thẩm Luyện vội vã nâng hắn dậy:

- Ta chỉ còn một thảo dân, Niên thiên hộ không đáng làm vậy.

Niên Vĩnh Khang vẻ mặt kính ngưỡng nói:

- Lão đại nhân không sợ cường quyền, liều chết tố cáo Nghiêm tặc, là trung thần nghĩa sĩ thiên hạ, đại danh đã truyền khắp chúng huynh đệ, hôm nay nhìn thấy thật là tam sinh hữu hạnh!

Dứt lời lại tiếp tục bái.

Thẩm Luyện phải nâng dậy vài ba lần, lại bảo hai nhi tử thay mình hoàn lễ với Niên Vĩnh Khang. Niên Vĩnh Khang cũng bảo lão bà đón Thẩm phu nhân an trí tại nội trạch, giết heo mua rượu, khoản đãi một nhà Thẩm Luyện, đêm hôm đó nói hết lời mới khuyên họ ngủ lại một đêm.

Kỳ thật Thẩm Luyện không muốn ở nhà hắn... Mặc dù lúc trước bị ép ủy thân Cẩm Y Vệ, nhưng thân là người đọc sách, theo bản năng ông rất phản cảm đối với xưởng vệ, hôm nay cuối cùng được thoát khỏi lồng chim, rất không muốn có liên quan gì với những người này nữa, nhưng thịnh tình của Niên Vĩnh Khang không thể chối từ, chối từ nữa thì có hơi phụ lòng tốt của người khác, đành phải ráng chịu ở lại một đêm.

Sáng sớm hôm sau Thẩm Luyện thức dậy muốn ra ngoài đi coi nhà, Niên Vĩnh Khang muốn đi cùng nhưng bị ông khéo léo cự tuyệt, chỉ dẫn theo đứa con trai thứ hai Thẩm Cổn. Hai cha con cả ngày đi khắp phố lớn ngõ nhỏ tại Tuyên Phủ, hỏi thăm khắp nơi có nhà để thuê không, ai ngờ nhà thì có nhưng tiền thuê lại đắt đến giật mình, còn đắt hơn cả tại thành Bắc Kinh. Buổi trưa hai cha con ở bên ngoài mỗi người ăn một bát mì, khi tính tiền lại càng giật mình hơn, hai người hết 30 đồng tiền, lúc đó Thẩm Luyện nóng nảy, nhưng nhân sinh địa không quen, ngẫm lại đành phải theo đơn trả tiền, nhưng thật sự không nghĩ ra, một nơi Tuyên Phủ xa xôi này vì sao cái gì cũng mắc đến giật mình thế?

Hai cha con đi hết cả ngày mà chỉ chuộc bực vào thân, đành phải trở lại nhà Niên Vĩnh Khang. Niên Vĩnh Khang vẫn nhiệt tình khoản đãi làm cho Thẩm Luyện có phần ngại, cũng không còn mâu thuẫn gì với hắn nữa. Ăn cơm xong, khi dâng trà Niên Vĩnh Khang mới hỏi:

- Lão đại nhân hôm nay ra ngoài làm chi vậy?

Thẩm Luyện thở dài nói:

- Ta muốn tìm nhà thu xếp cho vợ con, ai ngờ tiền nhà ở đây lại cao đến vậy, còn cao hơn cả nhà ta thuê tại thành Bắc Kinh.

Ông thoáng dừng lại rồi mới tiếp:

- Vật giá cũng cao nữa, thật không biết là vì sao?

Trên người ông thật ra cũng có tiền, lúc trước Thẩm Mặc tặng cho còn chưa xài hết, lại còn thêm khoản lộ phí hậu hĩnh Lục Bỉnh biếu cho, nhưng nghĩ đến sau này các con còn phải đọc sách, mình lại không có bổng lộc, nên ông nghĩ cần phải tính toán chi li mới sống được.

- Lão đại nhân có điều không biết.

Coi như ông đã hỏi đúng người rồi, Niên Vĩnh Khang cười nói:

- Tuyên Đại là nơi giao giới giữa Đại Minh chúng ta và người Mông Cổ, người Mông Cổ thu mua muối sắt trà vải, cùng với tất cả đồ dùng sinh kế của Đại Minh ta, mà ngựa bò dê họ nuôi cũng là thứ Đại Minh rất cần, mặc dù hỗ thị giữa quan phương khi đóng khi mở, nhưng dân gian lén lút buôn bán lại chưa từng ngừng nghỉ qua, vì vậy thương nhân Sơn Tây đếm không hết vọt tới Tuyên Đại mở hiệu buôn ở chỗ này. Buôn đi bán lại phát rồi cũng phát tài!

Rồi có chút đắc ý nói:

- Đừng thấy Tuyên Phủ này thành trì cũ nát, nhưng nếu so tài phú thì sợ ngay cả Tô Hàng cũng không dám nói giàu nhất thiên hạ đâu.

- Đúng là nhìn không ra.

Thẩm Luyện ngạc nhiên nói:

- Nhiều tài chủ ở đây vậy, vật giá khẳng định là nước lên thì thuyền lên thì thuyền lên.

Lúc này Niên Vĩnh Khang nói:

- Tiểu khả còn nơi khác đi được, nếu như lão đại nhân không chê ở đây chật chội thì cứ ở lại đây đi.

Thẩm Luyện liên tục chối từ:

- Đây không phải là cưu chiêm thước sào* rồi sao? đó không phải là hành vi của quân tử.

Lại nói:

- Không sợ Niên Thiên hộ chê cười, ở đây gạo mắc, miệng ăn núi lở, ta thấy nên về nông thôn ở thì hơn.

/Chim ngói(cưu) không làm tổ, thường hay chiếm tổ của chim khách(thước). Tỉ dụ việc chiếm đoạt vị trí hoặc chỗ ở của người khác.

Kỳ thật là ông nghe xong lời Niên Vĩnh Khang nói, cảm thấy ở đây mùi tiền quá nặng, sợ hai đứa con sẽ "lầm nhập lạc lối", cho nên mới không muốn ở lại Tuyên Phủ.

Niên Vĩnh Khang lại khuyên thêm một lúc, thấy khuyên không được, đành phải nói:

- Như vậy đi, phía Đông Nam cách nơi này 40 dặm là Bảo An Châu, cũng coi như thuộc Tuyên Phủ, "thiên lý tang kiền, duy phú Trác Lộc", nói chính là nơi đó, ở đó khác hẳn biên quan, vả lại không có thương mậu, vật giá cũng rẻ hơn nhiều.

Thẩm Luyện nghe vậy đại hỉ:

- Vậy làm phiền Niên thiên hộ giúp lão phu tìm một nơi ở, có chỗ che nắng che mưa la được rồi, không thể phô trương.

Sợ hắn nghĩ lầm mình keo kiệt, thoáng dừng lại mới nói:

- Giá cả thế nào cứ theo Niên thiên hộ nói.

Thể hiện vô cùng tinh tế sự thanh cao thối tha của người đọc sách.

Niên Vĩnh Khang có ý giữ ông ở thêm mấy ngày. Qua vài ngày nữa vẫn chưa có tin tức, chỉ là thiết yến khoản đãi liên tiếp. Thẩm Luyện thấy hai đứa con chỉ nhân cơ hội mà vui đùa chậm trễ, việc học bị lỡ hết, ông gấp gáp giục liên tục, Niên Vĩnh Khang rốt cuộc không cản được mới nói với ông rằng đã tìm được nhà rồi.

Thẩm Luyện lập tức muốn dọn nhà ngay, Niên Vĩnh Khang quyến luyến nói:

- Tiểu khả ngưỡng mộ khí khái của lão đại nhân, tâm nguyện ngày ngày được ngài giáo huấn, ngài không thể ở thêm hai ngày ư?

Mấy ngày nay hắn nhiệt tình hào phóng, đã sớm cảm động Thẩm Luyện rồi, ông không lấy thành kiến trước kia nữa, liền cười nói:

- Dù sao không đến bốn năm mươi dặm, chúng ta kết thông gia cũng dễ, ngày sau còn có thể thường đi lại.

Niên Vĩnh Khang nghe vậy vui mừng quá đỗi, vội dập đầu cho lão Thẩm, sau đó phân phó hạ nhân chuẩn bị xe muốn đích thân đưa cả nhà Thẩm Luyện đi Bảo An Châu.

Đợi hành lý chất hết lên xe rồi, Thẩm Luyện kiểm kê lại thì phát hiện nhiều hơn hai xe. Đương lúc kinh ngạc thì Niên Vĩnh Khang nói:

- Lão đại nhân vội vàng rời khỏi kinh, nhất định chưa chuẩn bị đủ đồ dùng trong nhà, đây đều là chút nồi niêu chậu bát không gì đáng giá, cũng đỡ lão đại nhân phải đi đặt mua.

Thẩm Luyện thấy hắn quan tâm như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp.

~~

Cả nhà Thẩm Luyện dưới sự hộ tống của Niên thiên hộ đi tới Bảo An Châu, quả nhiên cảnh vật non xanh nước biếc, xinh đẹp mát mẻ hơn Tuyên Phủ kia nhiều. Thẩm Luyện vừa nhìn đã thích nơi đây rồi. Niên Vĩnh Khang liền dẫn ông vào thành, đến một căn nhà có giao thông tiện lợi, mặc dù không tính quá lớn, nhưng rất tinh trí, còn có chút phong vận Giang Nam, ngay cả Thẩm phu nhân xuất thân đại gia cũng rất thoả mãn.

Thẩm Luyện hỏi Niên Vĩnh Khang tiền thuê bao nhiêu, Niên Vĩnh Khang chỉ nói đây là mượn của bằng hữu, không cần tiền. Thẩm Luyện kiên trì đưa cho hắn 50 lượng bạc, xem như là tiền thuê hai năm, nếu không thu thì không cho hắn tới cửa, Niên Vĩnh Khang đành phải nhận lấy.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch