Tính đi tính lại, hắn rốt cuộc đành phải thừa nhận, cho tới nay mình đã quá sơ suất, bỏ qua một tiểu nhân vật bất hiển sơn bất lộ thủy này rồi, đến khi đối phương lộ rõ tài hoa thì đã trưởng thành lớn mạnh, tổ chức hoàn tất, đã thành một miếng đậu phụ đồng chưng không nát, nấu không nhừ, nện không bẹp, rang không vỡ! Dù cho ngạo nghễ đứng ở nơi đó, mình cũng không làm sao được...
Vốn tưởng rằng thầy trò họ chỉ cùng một mặt hàng, không ngờ trò giỏi hơn thầy! Nghiêm Thế Phiên có giận cũng không chỗ làm bừa, có hỏa mà không nơi để phát, chỉ có thể trút giận lên số chai lọ trong phòng, rống lớn:
- Ta trị hắn không được, ta có thể trị lão sư của hắn! Lập tức nói cho Dương Thuận, không đợi Hình bộ phê văn nữa, trước tiên giết người cho ta!
~~
Lại nói đến Thẩm Mặc đẩy được Nghiêm Thế Phiên đi, trong mắt số Ti trực lang, y đã có thể không phải là chính y như lúc xưa nữa rồi -- trước kia nhìn không khác gì mọi người, nhưng hiện tại rõ ràng là một quái thú hung mãnh! Mọi người đối với y là vô hạn kính ngưỡng, nhưng lại phải kính nhi viễn chi... Đành chịu thôi, mọi người còn phải kiếm ăn tại nội các mà, ai dám thân cận với Thẩm Mặc chứ, không sợ đắc tội với tiểu các lão ư?
Chỉ có thể đứng từ xa, giống như là đang thưởng thức một con dị thú nào đó, mãi đến khi một giọng nói chậm mà uy nghiêm vang lên:
- Đứng hết ở đấy làm gì vậy?
- Các lão... - Mọi người vội vàng hành lễ.
- Nên làm gì thì đi làm đi...
Vóc người của Từ Giai không cao nhưng lại có uy tín cao hơn cả Nghiêm Thế Phiên, mọi người vội vàng trở về trị phòng của mình, giả vờ giả vịt cắm đầu vào việc, chỉ để lại Thẩm Mặc đứng ở nơi đó.
- Vào đi.
Từ Giai hướng y gật đầu, rồi xoay người vào trị phòng của mình. Thẩm Mặc im lặng đi vào theo.
Khi Từ Giai đi tới sau bàn làm việc, xoay người lại thì kinh ngạc phát hiện, Thẩm Mặc đang cúi đầu quỳ gối giữa đường...
Từ Giai còn chưa lảng tai, lúc nãy tất cả phát sinh bên ngoài ông ta đều nghe rõ, biết vừa rồi Thẩm Mặc là bởi vì không quỳ xuống trước Nghiêm Thế Phiên mà hai người mới xảy ra tranh chấp. Không ngờ trong nháy mắt y lại quỳ gối trước mặt mình, dùng lễ tiết khiêm tốn nhất để khấu bái mình,
Từ Giai không đắc ý chút nào, trong lòng lại có chút cay đắng, ông ta rất rõ Thẩm Mặc dùng đại lễ với mình, không phải vì biểu đạt kính trọng hay phục tòng các loại, mà là đang cầu xin mình giúp đỡ lão sư của y.
Đúng vậy, lão sư của y. Từ Giai rất rõ ràng, mặc dù hiện tại người khác nói lão sư của Thẩm Mặc tất nhiên là chỉ mình, nhưng trong lòng bản thân Thẩm Mặc thì y vĩnh viễn chỉ có một lão sư, người đó không phải là mình, mà là Thẩm Luyện ở nơi Tuyên Phủ xa xôi!
Ông ta đã có loại tự giác này từ rất sớm, nhưng càng rõ ràng thì càng khó chịu, nhất là Thẩm Mặc càng lúc càng ưu tú, đã định trước sẽ muốn trở thành trọng khí của quốc gia, vả lại rất khả năng danh thùy thanh sử... Chỉ là không biết lưu danh muôn đời, hay là xấu xa muôn thủa mà thôi... Học sinh này càng ưu tú, ông ta lại càng ước ao đố kị hận Thẩm Luyện kia, thậm chí đoạn thời gian rất lâu trước đây, biểu hiện ra ngoài của ông ta xa cách đối với Thẩm Mặc cũng có quan hệ rất lớn cùng với việc này!
Cũng may trải qua nhiều chuyện như vậy, ông đã bị lòng trung hậu của Thẩm Mặc thuyết phục, biết nếu như mình có việc, y hắn cũng sẽ tận hết sức lực trợ giúp mình, đã như vậy thì còn ôm ý nghĩ thiên kiến bè phái cố chấp đó thì có vẻ hẹp hòi quá, còn không bằng buông xuôi hết, trong bụng có thể chống thuyền thì mới là tể tướng tài!(câu nói ví von với lòng bao dung của tể tướng)
Nghĩ vậy, ông chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
- Đứng lên đi, ngươi có chuyện gì cứ việc nói, vi sư... Ta nhất định sẽ giúp ngươi!
Thẩm Mặc cũng phải hoài nghi có phải tai mình nghe lầm hay không. Trong trí nhớ của y, Từ lão sư này trước đến nay rất xảo trá, cho dù đáp ứng mình cái gì cũng nhất định phải cộng thêm các loại định ngữ như "sẽ cố gắng", "nếu có thể làm được", tuyệt đối tự bảo vệ mình là đệ nhất, câu trả lời thuyết phục giống như vô cùng khẳng định thế này, y vẫn nghe được lần đầu tiên.
Đây đều là chính y kiếm được, là y dùng sức mình để đánh đổi, cho dù bị ám toán cũng không so đo tiền hiềm, không oán không hối hận! Từ Giai có thể vượt qua hết trở ngại này đến trở ngại khác, một lần nữa trở lại tuyến đường an toàn an toàn, Thẩm Mặc được tính công đầu! Từ Giai thậm chí cảm thấy, nếu như mình không đối với y tốt một chút, nhất định sẽ bị trời phạt...
~~
- Ngơ ngẩn cái gì?
Thấy Thẩm Mặc có chút ngây người, Từ Giai ôn hòa cười nói:
- Đã là tứ phẩm quan lớn rồi mà chẳng khác nào tiểu tử ngốc, mau đứng lên đi, còn muốn ta thuyết phục ngươi sao?
- À ờ, không cần đâu. - Thẩm Mặc nhanh nhẹn đứng lên.
- Ngồi đi. - Từ Giai nói.
- Dạ.
Thẩm Mặc nói rồi ngồi lên cái ghế đầu tiên bên phải, hai người ngồi đối diện không nói gì... Xem ra, đối với việc chuyển biến về quan hệ, hai người đều yêu cầu thích ứng.
Vẫn là Thẩm Mặc phá vỡ cục diện bế tắc, nhỏ giọng nói:
- Lão sư, học sinh tới là vì...
Từ Giai gật đầu nói:
- Ta biết cả rồi.
Lại thấp giọng nói:
- Có người nói tấu chương của Dương Thuận và Lục Giai mới đến hôm qua, nhưng ti Thông chính trực tiếp đưa cho Nghiêm Thế Phiên, căn bản không đưa về nội các. Ngày hôm nay ngươi nhìn thấy hắn, tám phần mười là tới tìm Trần Hồng, phần mười trực tiếp dâng sớ đó cho Ti lễ giám phê hồng, hắn muốn qua mặt lão phu đây.
Thẩm Mặc giật mình nói:
- Lẽ nào hoàng thượng cấp quyền phê hồng cho Ti lễ giám rồi?
Trong phân phối quyền lực tại Đại Minh triều, nội các phụ trách xử lý chính vụ, cụ thể biểu hiện tại việc tiến hành thẩm duyệt đối với tấu chương của bách quan, lại đem ý kiến xử lý viết lên một trang giấy rồi dán lên tấu chương, mới giao cho hoàng thượng định đoạt. Hoàng thượng phỏng theo phiếu nghĩ của nội các, dùng bút son tiến hành phê duyệt, đồng ý hay là không đồng ý, cái này gọi là "phê hồng".
"Phiếu nghĩ" và "phê hồng", chính là quyền lực tối cao của một quốc gia, cái trước còn là nội các Đại học sĩ nắm giữ, mà quyền lực "phê hồng" thì lại không nằm trong tay hoàng đế, đôi khi hoàng đế quá nhỏ, quá lười, quá yếu, đều có thể bị thái giám khống chế, cũng chính là do thái giám cầm bút thay hoàng đế trả lời!
Như là Vương Chấn, Lưu Cẩn đều đã làm qua chuyện này, vả lại làm lộn tùng phèo cả lên, cho nên Ti lễ giám phê hồng, từ trước đến nay bị cho rằng là hiện tượng loạn quốc, Thẩm Mặc kinh ngạc chính là vì vậy.
- Cũng không phải.
Cũng may câu trả lời của Từ Giai khiến y thở phào một hơi:
- Bệ hạ mặc dù bận luyện công, không rảnh bận tâm việc vặt, nhưng không hề lơ là đối với đại sự.
- Đại sự nào? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi.
Từ Giai bấm tay nói:
- Nhân, tài, binh, hình!
Nói rồi hướng về Ngọc Hi cung chắp tay, cao giọng nói:
- Cái khác không nói, chỉ nói đến việc ngươi quan tâm. Hoàng thượng biết rõ mạng người quan trọng, cho dù gặp lúc bận rộn nhất cũng chưa bao giờ bỏ lỏng khỏi tay quyền lực xử quyết phạm nhân! Hoàng thượng đã từng nói qua, có thể quyết định người sinh tử thì chỉ có một mình thiên tử, những người khác đều không có quyền lực này, bằng không sẽ coi mạng người không đáng giá, hiện tượng giết người bừa bãi sẽ phát sinh rộng rãi!
Thẩm Mặc có chút khó hiểu, vị này sao hôm nay biết lên giọng nói rồi? Mãi đến khi thấy nụ cười bất đắc dĩ trên mặt Từ Giai, y mới hiểu được tai vách mạch rừng, cho dù gian phòng của Đại học sĩ cũng không an toàn.
~~
Lời này của Từ Giai không thể nghi ngờ đã cho Thẩm Mặc uống hết nửa viên thuốc an thần, chí ít hiện tại hoàng đế còn chưa có xử quyết, hồi văn của Hình bộ còn chưa phát đi, còn có thời gian để kéo trở lại... Sở dĩ là phân nửa, bởi vì ai biết Dương Thuận có thể âm thầm làm khó dễ hay không, làm cho lão sư chết đói chết rét trong tù ngục, cho nên y vẫn không thể yên lòng!
- Bọn họ thêu dệt tội danh gì cho sư phụ của ngươi? - Từ Giai nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Mặc liền móc ra lá thư, hai tay giao cho Từ Giai. Từ Giai nhìn, không khỏi nhíu mày nói:
- Mưu kế thâm độc thật, bệ hạ hận nhất tà giáo, việc này biết giải cứu thế nào đây?
Thẩm Mặc tiến đến Từ Giai bên tai, nhỏ nhẹ nói:
- Thứ lần trước học sinh giao cho lão sư sao mãi chưa nghe động tĩnh gì vậy?
- Ngươi nói...
Từ Giai nghĩ một hồi, mới chợt nói:
- Ta bảo Thái Nhạc đi làm rồi, hắn giao nó cho Ngô Thời Lai, nhưng vì tị hiềm, đến bây giờ ta chưa đi tìm hắn, không biết tiến hành đến bước nào rồi.