Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 753: Đoạn Đầu Phạn(2)

Chương 753: Đoạn Đầu Phạn(2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Tam Xích ngẩng đầu nhìn sang Thẩm Mặc nói:

- Đại nhân, không vội tại nhất thời, trước tiên chúng ta phải đến một nơi.

- Nơi nào? - Tâm tình Thẩm Mặc dần dần bình phục, buồn bực hỏi.

- Nhà Chu Thập Tam. - Tam Xích nhỏ giọng nói: - Yêu bài của hắn có lẽ dùng được.

Thẩm Mặc thoáng nhớ tới mấy năm trước, cái lần bọn họ đến Hoa Âm tìm Lý Thời Trân, chính là dùng yêu bài Cẩm Y Vệ của Chu Thập Tam, một đường thông suốt, tất cả đều là ngựa tốt nhất thay phiên. Y khẽ nói:

- Sao mình lại quên mất việc này rồi.

- Đại nhân chỉ nghĩ đại sự thôi.

Tam Xích dắt ngựa đi về hướng nhà Chu Thập Tam:

- Những việc nhỏ nhặt này cứ để bọn tiểu tướng lo được rồi.

Thẩm Mặc nghe vậy trầm mặc chốc lát, rồi khẽ nói:

- Vừa rồi là ta không đúng...

Tam Xích nghe vậy cười ha ha nói:

- Đại nhân do nông nóng thôi, chúng tôi biết.

- Thực sự là xin lỗi.

Thẩm Mặc thở dài nói:

- Lại bắt các ngươi theo ta mạo hiểm...

- Chúng ta cầu còn không được đó mà.

Tam Xích cười nói:

- Không thấy bọn hắn mừng như gì à? Nửa năm nay nghẹn đến độ rỉ sắt rồi, vừa lúc mượn cơ hội này hóng mát luôn.

Rồi vò đầu nói:

- Đại nhân, hôm nay ngài làm sao thế? khách khí thế nào ấy?

- Ha ha, không có gì... - Thẩm Mặc lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: - May mà có đám huynh đệ các ngươi...

~~

Quay lại nói về Tuyên Phủ, bên trong đại lao phủ tổng đốc, trong nhà giam tận nơi sâu nhất.

Trong đại lao không có ánh mặt trời, trong nhà giam không có đèn, tại hành lang gấp khúc ở bên ngoài treo một chiếc đèn mỡ trâu, tia sáng yếu ớt xuyên qua song cửa nhà giam, bị cắt thành từng mảnh nhỏ, chiếu rọi lên đệm rơm tả tơi trên mặt đất.

Không khí ở đây cực kỳ bẩn thỉu, ngay cả chuột cũng không buồn đến, nhưng ở bên trong cha con Thẩm Luyện không hề có cảm giác, họ còn đang mặt đối mặt nói chuyện.

- Con không nên tới đây...

Thẩm Luyện nhìn con trai mình, thương cảm nói:

- Vi phụ một mình đối nghịch với Dương, Lộ nhị tặc, cũng không muốn dính dáng cả con vào.

- Cha có thể đi vào, vì sao hài nhi không thể? - Thẩm Cổn quật cường nói.

- Vi phụ một ngày làm quan, cả đời sẽ là thần. - Thẩm Luyện lắc đầu nói: - Nhưng con không phải là quan viên triều đình, không cần thiết gánh phần tội này.

- Nhưng con là con trai của cha. - Thẩm Cổn kích động nói: - Nếu như con sợ tội mà chạy, phụ thân mà chết, hài cốt không ai thu, muôn đời sẽ mắng con là kẻ bất hiếu, con còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.

Nét vui mừng chợt lóe rồi trôi đi trên mặt Thẩm Luyện, ông nghiêm mặt nói:

- Hồ đồ! Đại lao này vào dễ ra khó! Không chết cũng bị lột mất da!

Thẩm Cổn bĩu môi nói:

- Cha đã nói rồi đấy, dù sao thì đã ra không được, cũng đừng oán giận hài nhi nữa.

"Ài..." Thẩm Luyện bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu không nói thêm nữa. Ông ta cảm thấy người làm cha như mình quá không đủ tư cách. Thẩm Cổn cũng không nói gì, hắn mặc dù nghĩa vô phản cố đi vào đây, nhưng trong lòng vẫn rất sợ.

Hai cha con cứ như vậy trầm mặc ngồi im. Không biết lúc nào, trong đại lao vang lên tiếng "đang đang..." một ngày hai lần, đó là ngục tốt dùng muôi cơm gõ vào thùng cơm, nhắc nhở các tù nhân chuẩn bị bát ăn cơm. Chờ sau khi họ đặt bát ăn cơm đầy trên hành lang rồi, hai ngục tốt đưa cơm liền múc một muôi canh cải trắng loãng thấy tận đáy, lại bỏ thêm một cái bánh nướng đập lên mặt đất có thể nảy lên được, đó coi như làm cơm tối cho ngày hôm nay.

Trên thực tế, các phạm nhân cũng chỉ có lúc này mới biết hiện tại là buổi sáng hay là buổi tối, bởi vì mỗi ngày buổi sáng ăn bát cháo có thể đếm được gạo, cùng...bánh nướng.

Thấy đưa cơm tới rồi, Thẩm Cổn vội vàng đứng dậy, cầm qua hai cái chén bể đưa qua song cửa chờ cơm. Chỗ tốt khi ở phòng đơn là không có ngục bá tranh giành với ngươi... Mặc dù khi hắn ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ không ăn thứ naỳ, nhưng trong lao đói bụng chỉ hai ngày, khi đó hoàn toàn không cảm giác nó khó nuốt nữa rồi.

Nhưng lại khiến hắn thất vọng, ngục tốt đưa cơm đến sát vách phòng giam lại xoay người đi. Hắn gấp đến độ la to:

- Chúng tôi còn chưa có cơm mà...

Ngục tốt quay đầu lại nhìn hắn một cái, tức giận nói:

- Chờ đi.

- Rõ ràng còn có bánh ngô mà.

Thẩm Cổn lầm bầm, bất mãn ngồi trở lại.

Cũng may chẳng mấy chốc một ngục tốt đã quay lại, còn bưng một mâm cơm thơm nức tới. Các phạm nhân đang khó nhọc nhai nuốt thấy vậy, tham lam khịt khịt mũi, ước ao liếm đầu lưỡi, sau đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn sang hai cha con Thẩm Luyện.

Nơi quỷ quái như ở đây có thể nhận được loại khoản đãi này, nói chung chỉ có một loại khả năng, đó chính là đoạn đầu phạn.(bữa cơm cuối cùng trước khi đem đi chặt đầu)

Thẩm Cổn mặc dù chưa từng ngồi lao, nhưng thông qua tiểu thuyết đã sớm biết hoạt động này rồi, sắc mặt hắn thoáng cái trắng bệch:

- Đây là sao?

Ngục tốt đưa mâm cơm vào trong lao rồi nói:

- Ngày mai cha ngươi sẽ lên đường rồi, hầu hạ ông ấy ăn một bữa đi.

Nói đoạn đặt hộp thức ăn xuống, nhìn hai người một cái rồi xoay người đi.

~~

Thẩm Cổn ngây ra như phỗng, nhìn cái mâm có thịt có có cải có bánh màn thầu, so với món bánh ngô và canh cải kia thì được tính là mỹ thực hiếm có rồi. Nhưng vừa nghĩ đến là đoạn đầu phạn của cha, hắn làm gì có tâm tình mà ăn?

Thẩm Luyện thì lại rất ung dung, thấy dáng dấp khóc ngắn khóc dài của con trai, trong lòng ông ta cũng khó chịu.

Hai cha con ngồi đối diện nhau hồi lâu, Thẩm Cổn mới lau nước mắt, nức nở nói:

- Để hài nhi hầu hạ cha một bữa cơm cuối cùng.

Thẩm Luyện lắc đầu:

- Cha không muốn ăn, con ăn đi.

Lúc này trong lòng ông ta chỉ nghĩ, nếu như mình chết rồi thì Thẩm Cổn sẽ làm thế nào? Có thể bình yên đi ra ngoài hay không. Nên đâu có tâm tình để ăn cơm nữa.

Thẩm Cổn mặc dù bụng đói đến sôi lên, nhưng sao có thể ăn đoạn đầu phạn của cha mình. Hắn cũng lắc đầu nói:

- Con cũng ăn không nổi.

Phạm nhân ở gian bên cạnh vẫn hếch cái lỗ tai, nghe hai cha con nhà này nói ăn không vô, lúc này lên tiếng:

- Này, không ăn thì đừng lãng phí, để nguội sẽ không tốt đâu.

Rồi nhe răng cười nói với Thẩm Cổn:

- Cho chúng tôi đi.

Người đó gọi Vương Tứ, là tên ngục bá trong gian sát vách, ở bên ngoài làm nghề "vào nhà cướp của", khi vào đây cũng lấy việc khi dễ người khác làm vui. Thẩm Cổn không để ý tới, gã cũng không bỏ qua:

- Ta cũng không để ngươi bị thiệt, trao đổi với ngươi không được sao? Coi này, cơm tối của ta còn chưa động đến đâu.

Thẩm Cổn vẫn không để ý đến hắn, Thẩm Luyện lại lên tiếng:

- Đổi đi, khó có được một bữa ngon, con không muốn ăn thì cũng đừng lãng phí.

- Cha còn phải ăn mà. - Thẩm Cổn ngậm nước mắt nói.

- Cha không ăn. - Thẩm Luyện lắc đầu nói: - Trong bụng không có gì, chết cho sạch sẽ.

Thẩm Cổn trừng mắt với tên ngục bá một cái, sau đó mới bưng mâm cơm qua cho gã.

Tên ngục bá Vương Tứ nuốt nước bọt ừng ực, cẩn thận cầm lấy mâm cơm qua song cửa, rồi im lặng cắm đầu ăn.

Thẩm Cổn đòi bánh ngô của gã. Vương Tứ thò tay qua song cửa đấm vào mặt hắn. Thẩm Cổn đau đớn ôm đầu ngã ra đất, nghe gã cười khà khà nói:

- Sắp chết đến nơi còn ăn làm gì cho nó phí, nên tiết kiệm cho đại gia ta đi.

Thẩm Cổn tức giận muốn lý luận với gã, lại bị Thẩm Luyện gọi lại:

- Nếu như con chấp nhặt với hắn, chẳng phải là tự nhận mình cũng hạ tiện như hắn hay sao?

Lúc này Thẩm Cổn mới bực bội ngậm miệng lại.

- Ta hạ tiện, ta được no bụng. - Vương Tứ chẳng hề để ý: - Ngươi cao thượng, đến chết cũng không có cơm mà ăn.

Rồi không thèm để ý tới hai cha con cổ hủ nhà này nữa, lại vùi đầu gặm lấy gặm để.

Bên cạnh có người hảo tâm khuyên gã, nói đây là đoạn đầu phạn, ăn sẽ xui xẻo, nhưng chỉ chuốc lấy một trận đòn. Gã hùng hùng hổ hổ nói:

- Dù ta có xui xẻo chết cũng không cho ngươi ăn.

Nói xong ăn sạch sẽ cả mâm cơm, còn liếm cho sáng loáng mới bỏ qua. Lúc này mới vỗ cái bụng no kềnh, thỏa mãn thở dài nói:

- Từ lúc vào đây đến bây giờ, lần đầu được ăn no thế này.

Nói đoạn gã gục đầu nằm lên đống rơm...

Mọi người thấy vậy thầm nghĩ dễ ngủ thật, ăn xong thì ngủ...rồi cũng không lưu ý nữa, nhưng qua một hồi mới phát hiện, tư thế của gã rất không được tự nhiên, nhưng lại không nhúc nhích gì. Có người đi qua xem, dè dặt vỗ vai gã gọi:

- Tứ gia...

Muốn nhắc nhở tư thế ngủ của gã không đúng, nên sửa lại.

Dè đâu tay mới vừa đụng vào người gã, Vương Tứ liền rũ rượi trở mình qua, lộ ra khuôn mặt bị thất khiếu* chảy máu!

*Thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng).

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch