Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 754: Trên Pháp Trường!(1)

Chương 754: Trên Pháp Trường!(1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Ánh trăng mười lăm tròn như mười sáu. Đây chính là một đêm trăng tròn cuối cùng trong năm Gia Tĩnh thứ 40.

Vầng trăng như chậu bạc vung vẩy bạc lên đại địa Yên Triệu, chiếu lên đường viền nơi chân trời xa xa một cách rõ nét. Tiếng vó ngựa "đáp đáp" từ xa vọng đến. Tiếp theo, một con ngựa xuất hiện tại phía đông nam, dọc theo quan đạo rất nhanh tiến lên, rất nhanh, hơn mười kỵ mã đi theo sát đằng sau, cùng con đầu tiên thủy chung vẫn duy trì khoảng cách hai ba trượng, móng ngựa ầm ầm như muốn đạp nát ánh trăng khắp mặt đất, trực chỉ hướng tây bắc.

Đây là Thẩm Mặc cùng vệ đội của y, hôm qua bọn họ cuối giờ Thân mới rời khỏi kinh, vội vã đi về hướng Tuyên Phủ. Tuyên Phủ được xưng "Kinh tây đệ nhất phủ", là phủ thành đầu tiên tại phía tây thành Bắc Kinh, cách kinh sư hơn 300 dặm, chính là chìa khoá của kinh sư, mức yếu hại của nó ai cũng biết.

Cũng chính vì như vậy, ven đường có hệ thống dịch trạm hoàn thiện nhất, cứ cách 20 dặm là có một dịch trạm. Nếu như không có hệ thống này ủng hộ, Thẩm Mặc muốn suốt đêm chạy như điên gần 400 dặm, quả thật như người si nói mộng.

Cũng may y có được lệnh bài của Cẩm Y Vệ, còn có rất nhiều hướng đạo có kinh nghiệm dạ hành -- chính là con ngựa phía trước dẫn đường. Vị tín sứ Cẩm Y Vệ quanh năm qua lại giữa Tuyên Đại và kinh sư đối với dịch lộ vô cùng quen thuộc, dẫn họ dưới ánh trăng chạy băng băng như lưu tinh, dùng hết dịch trạm này đến dịch trạm khác, vẫn duy trì tốc độ cao không ngừng tiến lên.

~~

Trong đại lao Tuyên Phủ, thi thể của Vương Tứ đã được khiêng ra ngoài, bởi vì phạm nhân chết bất đắc kỳ tử nên hỗn loạn cũng dần dần lắng lại, dù sao trong đại lao như luyện ngục ở đây, chết một người thì cũng chẳng có gì là lạ, không có gì mà ngạc nhiên.

Nhưng điều này đối với hai cha con Thẩm Luyện lại là sự chấn động vô cùng lớn. Họ rất rõ, Vương Tứ đó chẳng qua là một kẻ chết thay không may, người mới đáng chết cần phải là hai cha con họ kia.

Vẫn là Thẩm Luyện tâm chí kiên định, khôi phục nhanh. Ông khẽ than một tiếng nói:

- Ta không giết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết.

Sắc mặt Thẩm Cổn trắng bệch:

- Sao họ phải làm vậy?

- Có lẽ là sợ đêm dài nhiều mộng. - Thẩm Luyện nhỏ nhẹ nói: - Cũng có thể sợ vi phụ nói gì sai, ai biết được...

- Lần này chúng không thực hiện được, có thể sẽ nghĩ biện pháp khác để mưu hại cha nữa không? - Thẩm Cổn lo lắng nói.

- Mặc kệ nó, dù sao thì cũng là chết cả, sớm hay muộn cũng khác gì nhau đâu.

Thẩm Luyện cười dửng dưng, rồi lại có chút lo lắng nói:

- Nhưng Cổn nhi, con phải tự bảo vệ tốt bản thân.. Dù cho thấy cha bị chém đầu, cũng không thể quá mức bi thương, tóm lại phải cẩn trọng, đi ra ngoài là quan trọng nhất.

- Cha... - Thẩm Cổn vẻ mặt bi thương nói: - Con không thể...

- Cái gì không thể? - Thẩm Luyện vẻ mặt nghiêm khắc nói: - Nhớ kỹ. Đối với một thanh niên nhân còn có đường đời rất dài phải đi, sống sót, nó quan trọng hơn tất cả!

- Cha... - Thẩm Cổn ngậm nước mắt, run giọng nói: - Hài nhi muốn làm người như cha.

- Đừng có học cha, mặc dù cha không hối hận, nhưng không muốn hài tử của mình giẫm lên vết xe đổ.

Thẩm Luyện thấm thía vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

- Nếu như có thể thuận lợi đi ra ngoài, hãy chuyển những lời phía dưới của cha cho hai huynh đệ của con, xem như gia huấn của Thẩm gia ta, không được làm trái.

- Hài nhi nghe phụ thân dạy bảo! - Thẩm Cổn quỳ hai đầu gối xuống, trịnh trọng lắng nghe.

- Từ giờ về sau, Thẩm gia đệ tử ta cần phải lấy canh độc làm gia truyền, không được tham gia khoa cử! càng không cho phép ra làm quan!

Thẩm Luyện trầm giọng nói:

- Chỉ như vậy mới có thể thịnh vượng lâu dài, mới không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, cũng không thẹn với bách tính lương tri.

- Cha không phải thường giáo dục chúng con, phải tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ sao?

Thẩm Cổn khó hiểu nói:

- Nhưng theo như lời cha vừa nói, chẳng phải là tuyết trước cửa nhà ai nhà ấy quét, không hỏi đến nhà người khác? (cách sống không xen vào chuyện người khác!)

"Ài..." Thẩm Luyện uể oải thở dài nói:

- Có lẽ là cha ích kỷ đi, nhưng con phải nghe...

Hai cha con cứ như vậy một người nói một người nghe, căn bản không cảm giác thời gian trôi qua, đến khi tiếng muôi cơm gõ vào thùng cơm lại vang lên. Thoáng cái đã đến thời gian cơm sáng.

~~

Ánh trăng càng lúc càng nhỏ, đường viền càng lúc càng mờ nhạt, chân trời đằng đông đã dần dần sáng lên.

Đoàn ngựa người đang chạy liền thấy được xa xa giữa không trung treo một điểm sảng như quả quít, bọn kỵ sĩ không khỏi hoan hô, bởi vì đó chính là Khí Tử Phong Đăng của dịch trạm treo lên.

Rất nhanh có thể thấy rõ trên cột cờ treo cao hai trượng có một đèn lồng chữ "dịch" rất to, thì ngay cả đường viền dịch trạm cũng càng lúc càng rõ ràng.

Dịch trạm sớm nhận được mệnh lệnh, đã chuẩn bị sẵn ngựa để thay, cùng với nước nóng lương khô, để cho bọn họ vừa đến thì có thể thay ngựa lên đường ngay.

Bắt đầu lên đường từ chạng vạng ngày hôm qua, bọn Thẩm Mặc còn chưa được nghỉ ngơi một lần nào, lại còn thêm lên đường suốt đêm, tinh thần luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ. Trên mặt đám vệ sĩ đều lộ vẻ uể oải, nhưng tất cả mọi người không rên một tiếng, trên tâm tình càng không có ba động. Điều này làm cho hướng đạo muốn cười nhạo bọn họ âm thầm hiếu kỳ, thầm nghĩ hộ vệ của Thẩm đại nhân cũng không phải thường nhân a.

Nhưng càng làm cho hắn kinh ngạc chính là Thẩm đại nhân, một quan văn sống trong nhung lụa, không ngờ cũng có thể kiên trì được... Mặc dù nhìn động tác lên xuống ngựa của y cứng ngắc, liền biết trong bắp đùi Thẩm đại nhân đã bị cọ rách da, thắt lưng cũng sắp không còn sức, nhưng vẻ mặt của y rất bình tĩnh, nếu chỉ từ trên mặt thì nhìn không ra chút mánh khóe nào.

- Đại nhân, có cần nghỉ ngơi một lát hay không. - Hướng đạo có chút cảm động, nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Mặc nghe vậy khàn giọng hỏi:

- Đi bao xa rồi?

- Hai trạm nữa là tới Hoài Lai. - Hướng đạo nói: - Từ Hoài Lai đi thêm 80 dặm nữa là đến rồi.

- Hiện tại giờ nào? - Thẩm Mặc hỏi dịch thừa.

- Hồi đại nhân, giờ Mẹo canh ba. - Dịch thừa nhìn sắc trời nói.

- Còn có ba canh giờ, phải tranh thủ...

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Thà đến sớm rồi nghỉ ngơi, cũng không thể bởi vì nghỉ ngơi trễ giờ được.

Tam Xích liền huýt gió một tiếng, đám vệ sĩ lập tức nhảy lên lưng ngựa chờ xuất phát.

Hướng đạo có chút lo lắng nhìn Thẩm Mặc:

- Ngài còn được không?

Thẩm Mặc cười nói:

- Không được cũng phải được, dẫn đường đi!

- Vâng!

Dường như được tinh thần của y cổ vũ, hướng đạo lại có chút hưng phấn, xoay người lên ngựa, kẹp lấy bụng ngựa nói:

- Trời sáng rồi, phải nhanh hơn tốc độ, tất cả phải đuổi kịp đấy.

Lời còn chưa dứt, đã nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Bọn Thẩm Mặc vội vàng đuổi theo.

Bên trong thành Tuyên Phủ, trong phủ tổng đốc, Dương Thuận đã một đêm không ngủ... Đầu hôm không ngủ là vì chờ tin tức cha con Thẩm Luyện bị độc chết, kết quả cuối cùng lại độc chết người khác, còn phụ tử hắn thì tránh được, điều này làm cho Dương Thuận hoàn toàn thất vọng. Hắn liền suy nghĩ làm sao mới hạ thủ. Suy nghĩ hết nửa ngày, mới vừa có chút buồn ngủ thì ai ngờ lại đợi được công hàm của Hình bộ từ 800 dặm trong kinh đưa đến.

Vừa nghe tin này cảm giác buồn ngủ đã không còn. Dương Thuận đứng dậy mặc quần áo, bảo người gọi Lộ Giai ở sát vách tới đây, rồi cùng bàn bạc nên làm thế nào cho phải.

Lộ Giai bị gọi ra từ trong chăn nên cơn buồn ngủ vẫn còn, nghe xong Dương Thuận trình bày, hắn vừa ngáp vừa nói:

- Nếu công hàm của Hình bộ đã đến, vậy cứ án quy củ mà xử lý thôi, đỡ phải tương lai dong dài.

- Nhưng nếu để to chuyện thì biết làm thế nào? - Dương Thuận hỏi.

- Bịt cái miệng của ông ta lại. - Lộ Giai chẳng hề để ý đáp.

Dương Thuận nhíu mày nói:

- Điều này cũng không khó khăn, chỉ là ta nghe nói, một số đệ tử của Thẩm Luyện kia dẫn thanh niên của Bảo An Châu lục tục tới Tuyên Phủ, nếu như công khai vấn trảm, có thể sẽ gặp rắc rối hay không?

Lộ Giai nghe vậy tỉnh táo hẳn, trầm giọng nói:

- Đại soái, họ tới vừa lúc! Điêu dân chung quy là số ít, nhiều nhất cũng chỉ vài ba trăm người, không thể làm gì được trú phòng quân trong thành, thân binh doanh của ngài cũng hơn 1000 người mà, chẳng lẽ còn sợ họ cướp pháp trường hay sao?

Liền giải thích cho Dương Thuận:

- Vốn án tử mưu hại này vết tích quá nặng, có lẽ tương lai tình hình sẽ thay đổi, có người sẽ phản án cho họ, đến lúc đó có thể chúng ta sẽ gặp phiền phức.

Lại cười lạnh một tiếng:

- Cứ để đám đồ tử đồ tôn của ông ta cướp pháp trường đi, tội đó ngang với trọng tội mưu phản, ta xem ai còn dám phản án cho ông ta nữa không!

Dương Thuận vỡ lẽ, khen:

- Hay cho một chiêu tương kế tựu kế, cứ làm như ngươi nói đi!

Tuy là nói vậy, nhưng hắn không dám sơ suất chút nào, vạn nhất để người cướp được thật thì đó cũng chả phải chuyện đùa.

Thừa dịp còn có thời gian, hai người thương nghị một phen, cuối cùng quyết định do Lộ Giai đứng ra giám trảm, Dương Thuận tọa trấn hậu phương, tùy thời ứng biến.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch