Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 758: Dạ Yến(1)

Chương 758: Dạ Yến(1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Phủ tổng đốc tối nay mời khách, khắp nơi giăng đèn kết hoa, cảnh tượng rất náo nhiệt. Trong phòng khách bày một dãy năm cái bàn bát tiên, đám tôi tớ đem lên dụng cụ ăn uống tinh xảo, điểm tâm hoa quả hiếm lạ, đầy đủ đặt trên bàn.

Khách nhân cũng từ bốn phương tám hướng mà đến, những người này hình như đã thương lượng từ trước, ngồi xe ngựa cỗ kiệu không ngờ đồng thời đến ngoài cửa phủ tổng đốc.

- Lão Chu, nhiều ngày uống trà sao không gặp ngài...

- Lão Mã, sức khỏe tốt hơn nhiều chưa?

- Hình tướng quân, lúc nào đánh một trận đi? "Hồng y nguyên soái" đó của ta tịch mịch quá.

- Trần phủ đài, hắc hắc, thật trùng hợp, mới đây ta tìm được một con "Thiên linh thần", thắng liên tiếp hơn mười con dế rồi, đang muốn tìm ngươi khiêu chiến đây.

- Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai đi...

Sau khi bắt chuyện thân thiện một hồi, hơn mười người khách thân phận khác nhau đều đi xuống phương tiện giao thông của mình. Những người này có quan văn có võ tướng, có điệt lão có phú thương, đều là nhân vật có uy tín danh dự trong thành Tuyên Phủ, vả lại hai bên hết sức quen thuộc, nói nói cười cười, thoạt nhìn rất là tùy tiện.

Mãi đến khi một lão giả tóc trắng xoá đi xuống từ một noãn kiệu, mọi người mới ngừng vui cười, cùng nhau hành lễ với lão già đó:

- Thôi lão...

Thôi lão đó hơi gật đầu nói:

- Trời lạnh thế này mà các người cũng nhẫn tâm làm khổ lão già này sao.

Trần phủ đài cười giả lả nói:

- Đó không phải là chúng tôi trong lòng không nắm chắc, nên mới phải mời ngài tọa trấn đó sao?

Mọi người cũng đều phụ họa:

- Đúng vậy, ngài là người sành sỏi, nên dẫn dắt chúng ta.

Thôi lão lắc đầu cười nói:

- Nghe nói khâm sai đại nhân đó là học sinh của Thẩm Luyện ngày hôm nay bị chém đầu đúng không?

- Đúng là có chuyện này.

Trần phủ đài nhỏ nhẹ nói:

- Thôi lão nói thử xem, hoàng thượng phái nhân vật như vậy tới tra án là có ý gì?

Mọi người cũng đều nhìn sang Thôi lão:

- Chuyện này có vẻ kỳ lạ, lẽ ra nên phái một người chưa từng liên quan đến cả hai bên qua đây, phái tới học sinh của phạm nhân chỉ định là muốn bảo vệ Thẩm Luyện rồi còn gì?

Thôi lão khẽ vuốt râu mép, trong đôi mắt chợt lóe quang mang rồi trôi đi, cười ha ha nói:

- Nghĩ ngợi nhiều thế làm gì? Năm đó Tăng đại soái còn, Tuyên Phủ cần nhờ vào những người như chúng ta, sau đó đổi Cừu đại soái, nhị vị Dương đại soái, còn không phãi vẫn dựa vào chúng ta đó sao?

Lời ông ta gần như nói rõ, làm cho mọi người âm âm thầm nghiêm nghị. Hình tướng quân kia nhỏ giọng hỏi:

- Chẳng lẽ thời thế lại sắp thay đổi?

Thôi lão chẳng nói đúng sai, cười nói:

- Tiểu lý tử, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nê Đừngn trôi qua sao thì trôi. Đừng có mà ăn cơm rau muống nói chuyện thế giới...

Rồi vung tay lên nói:

- Đừng đứng ở cửa nữa, nếu không đi vào thì thất lễ đấy.

Rồi được mọi người nâng đỡ đi vào phủ tổng đốc.

Mọi người vừa hiểu rõ lão đầu giả dối, vừa đi theo vào trong phủ.

~~

Tiếng huyên náo ở tiền viện truyền tới phòng Thiêm áp tại hậu viện, làm cho Dương Lục hai người đã thương nghị nửa ngày mà cũng không có được biện pháp, lại càng thêm bực bội khó chịu.

Sự nóng nảy hiện rõ trên trán Dương Thuận, hắn chắp tay sau đít đi tới đi lui trong đường, làm cho Lộ Giai ngồi buồn xo ở đối diện thấy mà quáng mắt, nhịn không được lên tiếng nói:

- Đại soái, có thể đừng đi qua đi lại nữa được không, ta sắp nôn rồi đây này.

- Vậy thì đừng nhìn.

Dương Thuận không nhịn được vung tay, nhưng vẫn đứng vững hai chân, mắt nhìn Lộ Giai chằm chằm:

- Ngươi không phải được xưng tiểu Gia Cát mà? tại sao chủ ý lại thiu thối đến vậy? nếu sớm nghe ta giết chết Thẩm Luyện ở trong lao thì không phải kết thúc rồi sao?

Lộ Giai nhăn mặt nói:

- Nếu như đại soái giết chết Thẩm Luyện rồi, Thẩm Mặc còn không phải sẽ liều mạng với đại soái sao?

Rồi vẻ mặt khó tin nói:

- Không ngờ tiểu tử này rất được lòng vua. Phủ tổng đốc đã phán định, Hình bộ đã xác nhận, bệ hạ đã xử quyết tử hình, thế mà y cũng có thể bẻ ngoặt lại được...Người thế này, chúng ta dám trêu không?

Dương Thuận nhướng mày nói:

- Chúng ta là người của tiểu các lão, y được lòng vua thì sao, có hơn được tiểu các lão không?

- Điều này thì ta không biết...

Lộ Giai lắc đầu nói:

- Ta chỉ biết lần trước, tiểu các lão bày mưu đặt kế cho Hồ Thực, phát động Ngôn quan buộc tội y, lại vớ vẩn thế nào dẫn y gia nhập Từ đảng, dưới hai mặt giáp công, dù là tiểu các lão cũng chịu không nổi, nhưng Thẩm Mặc này lại được hoàng thượng che chở, chỉ nghỉ phép cái là xong việc, một sợi tóc cũng chả bị gì.

Dương Thuận vốn là một người tầm thường, nghe vậy biến sắc nói:

- Thế, thế thì biết tính sao đây?

- Đại soái chớ hoảng sợ.

Lộ Giai an ủi hắn:

- Nghe nói Thẩm Mặc đó khác biệt với sư phụ y, cũng không phải là người xử sự kịch liệt. Ta đoán lần này y tới đây chủ yếu là vì cứu người, chưa hẳn sẽ gây thêm rắc rối.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." - Dương Thuận nghe vậy lau mồ hôi, ngồi xuống đối diện Lộ Giai: - Chúng ta nên làm gì?

- Trước tiên hầu hạ cho tốt.

Lộ Giai nói:

- Đợi ta thay mặt đại soái nói lời xin lỗi với y, sau đó thử một chút, nếu như y nguyện ý hòa hảo, vậy thì chúng ta cứ lưỡng hảo hợp nhất hảo, mọi người đều hài lòng, nếu như y rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt...

Trên mặt hắn trở nên dữ tợn:

- Vậy thì chúng ta cứ phụng bồi tới cùng.

- Phụng bồi thế nào? - Dương Thuận hỏi.

- Bảo người nhắn lời cho Tiêu Cần, chỉ cần hắn có thể nói cho Hoàng Đài Cát mang binh tới đến chỗ chúng ta đi một vòng..." - Lộ Giai trầm giọng nói.

- Cái gì? - Dương Thuận thoáng cái giơ chân nói: - Tuyệt đối không được!

Yêm Đáp là tù trưởng Mông Cổ cực mạnh sau tiểu vương tử, năm đầu Gia Tĩnh liền đem Sát Cáp Nhĩ tông chủ hãn bộ áp sát Liêu Đông, trở thành thủ lĩnh của toàn bộ hữu quân Mông Cổ. Phạm vi khống chế của nó Đông qua Tuyên Hoá, Bắc tới Đại Đồng, Tây tới Hà Sáo, Bắc đến sa mạc Gobi, Nam đối diện Trường Thành. Sau khi hắn phát triển mục trường, lại chinh phục Thanh Hải. Thậm chí một lần dụng binh Tây Tạng, thế lực của nó cường đại, có thể đánh đồng với bất cứ một bá chủ thảo nguyên nào trong suốt 200 năm qua.

Lãnh địa lớn như vậy hắn không thể một mình chiếm hữu, liền phân phong cho sáu người con trai thành niên tại địa khu biên giới, bảo vệ xung quanh bản bộ của mình. Trong đó trưởng tử của hắn Hoàng Đài Cát, trú mục tại vùng Tiểu Bạch hải, Mã Phế Sơn biên ngoại Tuyên Phủ, cùng bọn Dương Thuận có thể nói là hàng xóm, nhưng càng là kẻ thù truyền kiếp.

Nghe Lộ Giai lại muốn cấu kết với người Mông Cổ, Dương Thuận sợ đến tái mặt, nói lia lịa:

- Không được, không được, đó là tội tru cửu tộc!

- Đại soái yên tâm, không có vấn đề đâu...

Lộ Giai thật ra coi thường người này, thầm nghĩ ngoại trừ nịnh nọt, khi dễ dân chúng, ngươi còn bản lĩnh gì. Hắn đành phải kiên trì giải thích:

- Chúng ta là quan viên của Đại Minh, đương nhiên không thể cấu kết với thát tử rồi, đây là chúng ta lợi dụng!

- Lợi dụng? - Dương Thuận mơ hồ nói: - Cách lợi dụng thế nào?

- Chúng ta xuất tiền, mời Hoàng Đài Cát dẫn người tới đi một vòng, sau đó lại cho chút lương thảo muối sắt gì đó rồi đuổi trở lại, chúng ta đều được lợi được vui.

Lộ Giai nói:

- Nói trắng ra, chính là lợi dụng bọn họ tạo ra một quân tình khẩn cấp. Chỉ cần còi báo động vang lên, cái gì cũng phải do đại soái định đoạt, khâm sai Ngự sử này cũng phải ngoan ngoãn cuốn gói đi thôi!

- Diệu a! - Dương Thuận chợt nói: - Quân tình lớn bằng trời, chỉ cần có quân tình thì ta chính là trời, cho dù lễ tống xuất cảnh Thẩm Mặc kia đi, cũng không ai nói gì được ta!

- Đại soái anh minh! - Lộ Giai gật đầu cười nói: - Nghĩ Thẩm Mặc kia chẳng qua là một lộng thần được vua sủng ái, sợ rằng vừa nghe nói có người Mông Cổ xâm nhập, chúng ta hù dọa y thêm vài câu, không cần đưa tiễn thì đã chạy mất dép rồi...

Hai người nghĩ tới bộ dạng hốt hoảng bỏ chạy của Thẩm Mặc thì vui sướng cười ha ha lên.

Cười xong, Dương Thuận lại lo lắng nói:

- Hoàng Đài Cát giả dối đa đoan, vạn nhất hắn diễn giả thành thật thì làm thế nào?

- Ha ha, đại soái suy nghĩ nhiều rồi.

Lộ Giai cười nói:

- Tuyên Phủ thành cao mà hiểm trở, lại đương lúc mùa đông giá lạnh, Hoàng Đài Cát không có ý nghĩ đó đâu.

Rồi nhỏ giọng nói:

- Cùng lắm thì ở thôn trấn ngoài thành cướp bóc một phen, coi như là thù lao cho bọn chúng đi.

Con người chỉ cần bị công phá đến điểm đáy của đạo đức, tốc độ sa đoạ có thể so với lưu tinh. Người đã từng là quan viên lục tuần án điển hình, giờ thì đã triệt để không biết nhục là gì rồi.

Nhưng Dương Thuận lại chưa phát giác, trái lại hắn còn vui mừng nhìn Lộ Giai nói:

- Ngươi thật sự là Tử Phòng của ta đó!

(Tử Phòng ở đây là Trương Tử Phòng, mưu sĩ quan trọng của Lưu Bang trong chiến tranh nông dân thời Tần mạt.)

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch