Hai người thương nghị sẵn sàng, lòng tin cũng lại tràn đầy. Dương Thuận liền tìm tới thân tín, phân phó hắn hiện tại liền xuất phủ, thử liên hệ cùng Tiêu Cần, để chuẩn bị khi cần đến. Lúc này bên ngoài cũng truyền đến giọng nói của quản gia:
- Đại soái, Thẩm đại nhân đến rồi.
- Tới vừa lúc lắm. - Dương Thuận cười nói với Lộ Giai: - Chúng ta đi nghênh đón vị thiên sứ này thôi, để xem y có uống ly rượu mời này không.
- Có thể uống là tốt nhất. - Lộ Giai gật đầu nói: - Không uống thì cũng không sợ hắn.
Sau đó hai người liền ra khỏi phòng Thiêm áp, đi đến trước đường nghênh tiếp Thẩm đại nhân giá lâm.
~~
- Khâm sai đại nhân đến --
Theo tiếng báo, đám văn võ quan viên điệt lão phú thương đang dùng trà trong phòng khách vội vàng đi ra nghênh tiếp, liền thấy Dương tổng đốc và Lục tuần án đã xuất hiện tại trong viện, họ vội vàng hành lễ với nhị vị đại nhân.
Lộ Giai xụ mặt nói:
- Chư vị không cần đa lễ, chúng ta cứ nghênh tiếp khâm sai đại nhân trước đi.
- Đúng vậy đúng vậy.
Mọi người liền đầy mặt dáng tươi cười đi ra cửa, muốn cho khâm sai đại nhân cái cảm giác như đang ở nhà. Nhưng khi đến cửa đại môn thì thấy khâm sai đại nhân đang đứng ở đó. Mọi người đồng thời ngẩn ra.
Thẩm Mặc đầu đội ô sa, chân đi giày quan, bận bộ quan bào đỏ chói, trước ngực thêu hải trãi chuyên uốn ắn kẻ phạm pháp, nhưng y nghiêm nghị đứng ở nơi đó, liền sinh ra một uy thế vô hình.
Thấy bộ trang phục đó của y, Dương Thuận và Lộ Giai trong lòng đồng thời lộp bộp một tiếng. Thầm nghĩ: "Lai giả bất thiện a!" nhưng dù sao cũng là mời người ta tới, tự nhiên vẫn phải mặt mày tươi cười mà ra chào đón rồi:
- Cung nghênh khâm sai đại nhân...
Trên mặt Thẩm Mặc nở nụ cười quái dị, hơi hạ thấp người hoàn lễ:
- Hạ quan đã tới chậm, xin đại soái cùng chư vị đại nhân bỏ qua.
- Đâu có đâu có...
Nghe y nói như vậy, bầu không khí lại trở nên sôi nổi hơn. Mọi người thầm nghĩ: "Không biết có phải do tới vội nên không mang theo xiêm y gì hẳn hoi, cho nên mới mặc quan phục tới dự tiệc?"
Dương Thuận cũng cười nói:
- Mời Thẩm đại nhân mau mau vào.
Thẩm Mặc gật đầu cười, đưa tay nói:
- Mời đại soái trước.
- Mời Thẩm đại nhân trước. - Dương Thuận khiêm tốn nói.
- Vậy tại hạ từ chối thì bất kính rồi.
Thẩm Mặc liền cất bước đi trước về hướng phòng khách. Nhưng y đi rất chậm, mỗi bước đều phải dừng lại một lát... Giống như thừa tướng trên sân khấu kịch vậy, làm cho đám người Dương Thuận đi theo phía sau gấp đến độ phát điên, lại không thể vượt qua y, đành phải nhẫn nhịn đi theo sau.
Mọi người không khỏi suy đoán, vị đại nhân trẻ tuổi này có khả năng nhiễm tính khí của trẻ con, hoặc là bị bệnh nào đó sau này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng đi đứng. Họ không khỏi đều nhìn với ánh mắt đồng tình, tâm bình khí hòa đi theo phía sau y...
Vì vậy dưới ánh trăng, trong tiền viện phủ tổng đốc xuất hiện một màn như vậy... Một thanh niên nhân mặc quan bào lấy tốc độ thật chậm bước đi thong thả, đi theo phía sau một đám nam tử mặc thường phục, họ bất đắc dĩ phải cùng y bảo trì cùng tốc độ. Từ đại môn đến phòng khách cũng chỉ cách có 200 bước chân, nhưng lại phải đi đến nửa khắc đồng hồ.
Khi Thẩm Mặc vất vả nhấc chân rảo bước vào phòng khách, mọi người cùng nhau thở phào một hơi:
- Mời khâm sai đại nhân ngồi!
Thẩm Mặc chối từ một phen rồi mới ngồi xuống ghế thượng vị. Sau đó Dương Thuận Lộ Giai ngồi chủ bồi phó bồi, Thôi lão tóc trắng xoá thì ngồi vị trí phó tân, cùng Dương Thuận một tả một hữu ngồi kèm Thẩm Mặc. Thấy các nhân vật chủ chốt đã an vị, những người còn lại cũng mỗi người mỗi chỗ, sau đó tiếng đàn nhạc vang lên, thức ăn nóng hổi cũng nối đuôi nhau đưa lên.
~~
Tuyên Phủ đối mặt Mông Cổ, lưng dựa kinh sư, lại dựa sát bên Sơn Tây, ba loại văn hóa bất đồng giao hòa cũng phản ánh trên bàn ăn, đó là một bàn đại yến tập trung phong vị các nơi, nhưng món ăn chủ đạo vẫn là món dê nướng hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất!
- Khâm sai đại nhân đến Tuyên Phủ, trên dưới toàn phủ chúng ta hân hoan vô cùng, bởi vậy tề tụ một đường, đón gió cho khâm sai đại nhân!
Mọi người liền cùng nhau nâng ly, theo chân Dương Thuận kính rượu với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc từ từ đứng dậy, uống một hơi cạn ly, mọt giọi cũng không thừa, dẫn tới mọi người trầm trồ khen ngợi.
Hạ nhân lại châm đầy rượu, Thẩm Mặc cười nói với Dương Thuận cùng chư vị tân khách:
- Nhận được chư vị hậu đãi, hạ quan vô cùng bàng hoàng, đành đáp lễ đại soái cùng chư vị một ly.
Thấy y rốt cuộc bỏ đi cái mác khâm sai, lúc này mọi người mới được yên lòng. Sau khi uống hết ly này, bầu không khí trong phòng cũng trở nên nhiệt liệt.
Rượu qua ba tuần, Dương Thuận cùng Lộ Giai liếc nhau, ý tứ là: "Rèn sắt khi còn nóng đi..."
- Hôm nay ban ngày, không ngờ người một nhà lại đi đánh nhau, mong rằng khâm sai đại nhân lượng thứ.
Thẩm Mặc nghe vậy không đứng dậy, chỉ giơ lên ly rượu cạn với hắn, rồi thản nhiên cười nói:
- Lộ đại nhân nói quá lời rồi, bản quan đâu phải là người chẳng phân biệt được công và tư chứ?
Lộ Giai tươi cười đầy mặt, lại nghe ra được ý gay gắt trong ngôn từ của Thẩm Mặc, hiển nhiên không muốn dễ dàng cho qua như thế. Hắn thở dài, nói tiếp:
- Ài, xin đại nhân tin tưởng, chúng ta đồng sự nhất đại thánh quân, lại không có thù oán gì, có lẽ trên công vụ hạ quan xác thực có sai lầm, nhưng đây cũng chỉ là vô tâm chi thất, cũng không phải nhằm vào đại nhân, hạ quan nhất định sửa đổi!
Trên quan trường chú ý là mặt mũi, ở trước mặt mọi người hắn đã tự tát cho mình một bạt tai, kỳ thật là bức Thẩm Mặc phải rộng lượng hơn, cho qua khúc mắc này.
Nhưng Thẩm Mặc lại cứ coi như không phải người trên quan trường vậy, y nghe vậy nắm chặt ly rượu, cười nói:
- Hiện tại nói đúng hay sai, hình như còn hơi sớm, dù gì thì cũng phải chờ hạ quan điều tra rõ vụ án rồi mới nói tiếp mà?
Thấy y không nể mặt như thế, sắc mặt Lộ Giai có chút khó coi, cười gượng nói:
- Đúng đúng vậy, khâm sai đại nhân nói rất đúng. Nếu ngài muốn tra án, vậy chúng ta sẽ tra án, tra cho ra manh mối!
Hắn thầm nghĩ, ngươi đã không chịu bỏ qua, vậy ta cũng chỉ chơi tới cùng thôi.
Thẩm Mặc nghe vậy mỉm cười nhìn chằm chằm Dương Thuận, sau đó bật cười lên haha. Dương Thuận thầm nghĩ: "Bản soái xuất mã quả nhiên hiệu quả thấy ngay..." cũng hài lòng cười to, mọi người cũng cất tiếng cười theo, trong phòng lập tức tràn ngập tiếng cười tiếng hoan hô truyện cười tràng diện vô cùng hòa hợp.
Thẩm Mặc mặc dù không cười to, nhưng cũng cười đến chảy nước mắt. Y nặng nề vỗ tay lên cánh tay to béo của Dương Thuận, mặc dù cảm thấy đau nhưng Dương Thuận vẫn rất hài lòng, nhỏ giọng hỏi:
- Vậy chuyện này của chúng ta có phải kết thúc rồi không?
- Kết rồi kết rồi. - Thẩm Mặc rộng lượng vỗ vỗ vai hắn: - Việc tư kết thúc rồi!
Mọi người chỉ lo cười mà không nghe ra y thoại trung hữu thoại. Tất cả đều nâng ly nói:
- Vì biến chiến tranh thành tơ lụa, cụng ly!
Thẩm Mặc liền thuận theo cạn một ly, trong tiếng hoan hô cười đùa y đề cao giọng nói:
- Nhưng mà --
Trong phòng thoáng trở nên an tĩnh, mọi người như bị hóa đá, đều ngơ ngác nhìn sang Thẩm Mặc, không biết y còn có chủ ý xấu gì nữa.
Dương Thuận cố cười nói:
- Ha ha, nhưng cái gì vậy?
- Việc tư thì đã rõ rồi, tiếp theo nên đến việc công thôi!
Thẩm Mặc nghiêm mặt lại, đứng dậy nói:
- Đô Sát viện tả Đô ngự sử Thẩm Mặc, phụng chỉ hỏi chuyện tổng đốc Tuyên Đại!
Dương Thuận tuyệt đối không ngờ được, hoàng thượng lại còn có khẩu dụ chưa tuyên, hắn không khỏi hoảng loạn nói:
- Thần thần...cung thỉnh thánh an.
Hắn vội vàng quỳ xuống đất.
Thẩm Mặc liếc hắn một cái mới nói:
- Thánh cung an. Dương đại nhân, Thẩm Mặc phụng chỉ hỏi chuyện, ngươi cần phải đúng sự thật trả lời.
(cung thỉnh thánh an và thánh cung an là hai câu hỏi đáp khách sáo)
- Thần lắng nghe thánh huấn, trả lời thành thật, nếu như có nửa câu giấu diếm, thần sẽ là kẻ bất trung.
Dương Thuận vô ý thức khách sáo hồi đáp, nhưng trong lòng lại rất rối loạn, thầm oán giận: "Thẩm Mặc này cũng quá không theo quy củ rồi, có chỉ dụ mà không tuyên đọc sớm, giữ lại cho đến bây giờ rồi tuyên bố trước mặt mọi người, tới cùng là y muốn làm gì..."
- Ngươi làm tổng đốc Tuyên Đại đương nhiên rất tốt, có thể nói là tấm gương!
Liền nghe Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Khi người khác làm tổng đốc, Tuyên Đại chiến sự liên miên, chiến báo thảm bại một cái tiếp một cái, làm cho trẫm lòng nóng như lửa đốt, nhưng ngươi làm tổng đốc tốt thật, dưới hai năm cai trị của ngươi, chiến sự rất ít khi xảy ra, càng không bị bại lần nào, ngươi nói trẫm có phải nên trọng thưởng cho ngươi không nào?
- Thần xấu hổ...
Dương Thuận mừng thầm trong lòng: "Xem ra vấn đề không lớn, chắc là tiểu tử này cố lộng huyền hư thôi?" nhưng hắn lại tái mặt khi nghe được những lời kế tiếp...
Nghe Thẩm Mặc chậm rãi nói:
- Chỉ là trẫm có một chuyện không rõ, mời Dương đại tướng quân giải thích nghi hoặc -- nếu tây tuyến không có chiến sự, vì sao nhân số tướng sĩ trận vong lại nhiều hơn cả khi cả ngày chiến tranh thế hả?