Thành Tuyên Phủ thiên tượng đột biến, một khắc trước vẫn là trăng sao sáng tỏ, chiếu khắp đại địa, nhưng lúc này bầu trời u ám, trăng lặn sao dời.
Trong phòng khách lặng ngắt như tờ, lúc nãy khẩu dụ của hoàng đế mặc dù giọng điệu hết sức trêu tức, nhưng như xuân lôi vang lên, suýt nữa chấn cho Dương Thuận phệt mông ngồi ra đất, cũng làm mọi người ở đây giật mình hai mặt nhìn nhau -- bọn họ vốn tưởng rằng, lần này Thẩm Mặc đến đây là cầu thánh chỉ của hoàng đế để cứu lão sư của y thôi, cùng lắm cũng chỉ tra hỏi cho rõ chuyện của Bạch Liên giáo. Nhưng tuyệt đối không ngờ được, y thân mang sứ mệnh, tới là để tính sổ sách hai năm nay của Dương Thuận!
Ánh mắt mọi người len lén nhìn sang Thôi lão, thấy lão vuốt râu khẽ lắc đầu, vì vậy họ đều im lặng không lên tiếng, nhìn vở kịch này tiếp diễn ra làm sao.
Kẻ chân chính sốt ruột chỉ có Dương Thuận và Lộ Giai, hai người họ là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, nếu nhảy thì cùng nhau nhảy, muốn duỗi chân thì cùng nhau duỗi chân. Thấy Dương Thuận mặt như màu đất, phương hướng đã hoàn toàn rối loạn, Lộ Giai biết mình phải đứng ra rồi. Hắn chắp tay nói với Thẩm Mặc:
- Khâm sai đại nhân, hạ quan là giám sát Ngự sử của Tuyên Đại, vì sao đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả?
Thẩm Mặc liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi đang nghi vấn hoàng thượng đó hả?
- Vi thần không dám.
Lộ Giai nhìn Thẩm Mặc chằm chằm nói:
- Vi thần chỉ là cảm thấy, thánh thượng đã bị gian thần che mắt rồi.
Đấu võ mồm thì Thẩm Mặc còn chưa biết thua là gì, y lạnh lùng cười nói:
- Có phải gian thần hay không thì chỉ có hoàng thượng định đoạt. Nhưng hiện tại hoàng thượng thùy tuân(trên hỏi ý dưới), nếu như ngươi cảm thấy không tiện giải thích thì cứ theo ta về Bắc Kinh, giải thích ngay mặt với hoàng thượng cũng được.
- Hạ quan đương nhiên có thể giải thích.
Lộ Giai nói:
- Nguyên nhân chủ yếu là hai năm nay, Yêm Đáp hãn đã chuyển sang trụ mục(sinh sống, chăn thả) tại thác Phong Châu phía nam núi Đại Thanh, rời xa biên thành Tuyên Đại... cách khá xa rồi, tự nhiên cướp bóc sẽ ít đi. Mỗi bên sinh sống như vậy không phải càng tốt sao.
Đây thuần túy là hắn khi dễ Thẩm Mặc dốt đặc cán mai đối với cửu biên, muốn dùng một số thuyết pháp tự thị nhi phi để lừa gạt qua mặt.
Thẩm Mặc chỉ cười chẳng nói đúng sai, rồi y đỡ ghế thong thả ngồi xuống, mỉm cười nói với với Trần phủ đài:
- Trần đại nhân, phiền ngài ghi chép lại.
Trần phủ đài không dám cãi lời, vội vàng đứng dậy đến cái bàn bên cạnh. Tam Xích đi qua trải giấy, mài mực cho hắn...kỳ thật cũng là giám thị hắn.
Thấy tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Mặc nhìn qua Lộ Giai nói:
- Từ giờ trở đi, mỗi một câu nói của ngươi đều sẽ được coi như là bằng chứng sẽ được trình lên cho hoàng thượng ngự lãm... Mời Lộ đại nhân lặp lại lời nói vừa rồi để bổ sung cho Trần đại nhân.
Lộ Giai lúng túng không nói lời nào.
- Ngươi cũng có thể không trả lời.
Thẩm Mặc nhìn Trần phủ đài nói:
- Trần đại nhân chỉ cần đúng sự thật ghi lại "cự tuyệt trả lời" là được, tin tưởng hoàng thượng sẽ thông cảm cho Lộ đại nhân...
Hiện tại ngay cả Nghiêm Thế Phiên y cũng không sợ, còn trị không được một Lộ tuần án sao?
Lộ Giai thoáng cái toát mồ hôi, cuống quít nói:
- Đừng đừng... Ta nói, ta nói.
Rồi hắn lặp lại lời nói lúc nãy một lần, lại bổ sung:
- Đại chiến quả thật là không có, nhưng nhi tử của Yêm Đáp là Hoàng Đài Cát vẫn thường xuyên tới quấy rầy, song phương xảy ra xung đột nhỏ không ngừng, nhưng bởi vì nguy hại không nặng, nên cũng sẽ không cần thiết báo cáo lên trên, đỡ phải có người nói chúng tôi tranh công xin thưởng.
- Hay cho tấm lòng đạo đức tốt!
Thẩm Mặc nhẹ nhàng vỗ tay nói:
- Nói rất hay, Thẩm Mặc được lợi không ít, làm người phải như Lộ đại nhân mới phải a!
Rồi mặt đầy tươi cười nói:
- Vậy...nếu nguy hại không nặng, vì sao tướng sĩ chết trận lại không ngừng tăng lên thế?
- Việc này...nói đến thì dài.
Lộ Giai lạu mồ hôi nói:
- Đúng là có giảm quân số, nhưng không thể đều quy kết do chết trận được, có lúc dịch, có bệnh nặng, còn có bị yêu nhân Bạch Liên giáo dụ dỗ đi. nói chung nguyên nhân rất phức tạp, cho phép hạ quan tỉ mỉ điều tra rõ thêm rồi sẽ bẩm báo.
Hắn thầm nghĩ kế sách hiện nay chỉ dùng kế hoãn binh trước, qua cửa này rồi sau đó sẽ để mặc cửa quan cho Hoàng Đài Cát.
~~
Lộ Giai vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ánh mắt mọi người đều nhìn ra cửa, chỉ thấy một quân quan dáng dấp Thiên hộ chạy ào vào, cũng không để ý đến lễ nghi, chảy thẳng đến bên cạnh Dương Thuận, thấp giọng bẩm báo vài câu bên tai hắn.
- Cái gì?
Dương Thuận thất thanh kêu lên:
- Ngươi lập lại lần nữa!
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, không biết tới cùng đã xảy ra chuyện gì.
- Bẩm báo đại soái!
Thiên hộ kia liền đề cao giọng nói:
- Nửa canh giờ trước, người của Cẩm Y Vệ đi vào quân doanh, dẫn đi hơn mười quân quan từ La phó tổng trở xuống. Họ còn treo giải thưởng trong doanh, nói người nào tố giác kẻ phạm pháp có thể được thưởng cao nhất là nghìn lượng, cũng có thể giải trừ quân tịch...
Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng đủ để cho các vị đang ngồi ở đây đều nghe rõ, khiến cho họ như rơi xuống hầm băng, không dằn nổi nổi răng run lên cầm cập.
Dương Thuận càng giận không thể nhịn, đây không phải là muốn mạng của hắn sao? Nói gì thì tượng đất còn có ba phần thổ tính, huống chi Dương đại soái hắn! Hắn bật người đứng dậy, gào lên:
- Thẩm Giang Nam, ngươi to gan lớn mật! Quân doanh dù hoàng đế cũng không có thể tùy tiện vào! Ngươi tại sao dám... dám xông vào hả?
- Ha ha...
Thẩm Mặc ngoảnh mặt làm ngơ đối với vẻ tức giận của hắn, phủi phủi vạt áo bào, vẫn ngồi yên như không có việc gì, nhưng hải trãi ở trước ngựa y dưới ngọn đèn chiếu rọi như dương nanh múa vuốt, vô cùng dữ tợn! Mỗi một động tĩnh cũng làm cho người trong phòng khách cảm nhận được áp lực rất lớn.
Lộ Giai thấy Dương Thuận mắng xong thì không nói gì nữa, hắn đành phải đứng ra, vỗ bàn một cái nói:
- Họ Thẩm, ngươi cũng quá ngông cuồng rồi đấy! Cho dù ngươi là khâm sai đại thần, không có thánh mệnh của hoàng thượng, quan phòng của Binh bộ, thì ngươi cũng không có quyền can thiệp vào quân đội! Xin hỏi ngươi có hai thứ này không?
Thẩm Mặc lắc đầu, vẫn không chút hoang mang cười nói:
- Không có.
- Quả nhiên là lạm quyền hành sự!
Lộ Giai lòng đầy căm phẫn nói:
- Chúng ta vốn bởi vì ngươi là khâm sai, cho nên mới kính như thượng khách, nhường nhịn ngươi, nhưng ngươi lại làm trò, ngang ngược làm loạn quân vụ Tuyên Phủ ta, chẳng lẽ cho rằng không ai trị được ngươi ư?
Rồi hắn nói với mọi người đang ngồi:
- Chư vị, không cần sợ hắn, khâm sai cũng chỉ là kẻ chạy theo chân cho hoàng thượng, hoàng thượng bảo y tới điều tra án của Bạch Liên giáo, y cũng chỉ có quyền lực điều tra Bạch Liên giáo, những việc còn lại hoàn toàn không có quyền hỏi đến!
Sau đó kích động vung tay nói:
- Chúng ta cùng thượng tấu tố cáo y, tố cáo y quấy rầy quân vụ, vu hãm biên tướng! Hoàng thượng thánh minh, tất nhiên nhổ đi cái răng nanh này!
Nhưng lúc này tình huống không rõ, xử sự không ổn thỏa thì tiền đồ cả đời cũng phải bị treo lên theo, ai dám tùy tiện nói tiếp chứ. Mọi người chỉ liên tục gật đầu, nhưng ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Lộ Giai thầm nghĩ, hoặc là không làm, đã làm thì cho đến cùng, trước tiên đuổi ra người này rồi mới tính tiếp! Hắn liền nhìn Thẩm Mặc chằm chằm nói:
- Người đâu, triệt tọa! Mời khâm sai đại nhân hồi dịch quán!
Thân binh của hắn vừa mới tiến vào, liền nghe Tam Xích quát lớn nói:
- Ai dám!
Hắn rút đao ra đứng trước người Thẩm Mặc.
~~
Bầu không khí bỗng chốc khẩn trương tới cực điểm, bên ngoài có tiếng ồn ào, nhưng lực chú ý của mọi người đều tập trung lên người Thẩm Mặc, nên ai cũng không lưu ý đến.
- Thu đao lại đi!
Rốt cuộc Thẩm Mặc lên tiếng, nhưng là nói với Tam Xích:
- Đừng chắn giữa ta và nhị vị đại nhân nói chuyện.
Tam Xích đành phải đứng sang một bên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm thân binh của Lộ Giai, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ xông lên liều mạng.