Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 765: Wellcome Tuyên Phủ(2)

Chương 765: Wellcome Tuyên Phủ(2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Mọi người đều cười nói:

- Đại nhân vất vả rồi.

Liền đứng dậy đều cáo từ, Hình tướng quân lại dừng bước, nhẹ giọng hỏi Thẩm Mặc:

- Đại nhân, nếu sự tình đã làm rõ, đại nhân xem có thể nói với Cẩm Y Vệ thả các quân quan ra được không?

Mọi người nghe vậy cũng dừng bước, đều phụ họa nói:

- Đúng vậy đúng vậy...

Những người đó phần lớn là thân bằng thuộc hạ của họ, đương nhiên muốn bảo vệ.

Khóe miệng Thẩm Mặc nở nụ cười cổ quái, ánh mắt đảo qua mấy khuôn mặt đấy ý nài nỉ, cuối cùng lắc đầu, thong thả nói:

- Ta không thể đáp ứng.

- Vì sao?

Mọi người thoáng trở nên khẩn trương, lo lắng hỏi y:

- Đại nhân không phải nói là không truy cứu trách nhiệm của họ sao?

Có người càng sốt ruột hơn:

- Đại nhân không thể nói chuyện không tính toán gì hết a!

Chợt thấy Thẩm Mặc và Niên Vĩnh Khang nhìn nhau cười, cười đến hết sức hài lòng. Mọi người đương lúc không hiểu mô tê gì thì lại nghe Thẩm Mặc nói với Niên Vĩnh Khang:

- Niên thiên hộ giải thích một chút vấn đề này với mọi người đi.

- Được.

Niên Vĩnh Khang gật đầu cười nói:

- Chư vị đại nhân xin yên tâm, khâm sai đại nhân sẽ không nói mà không tính toán, bởi vì Cẩm Y Vệ căn bản không đi quân doanh, cũng không bắt đi quân quan gì hết...

Lời vừa nói ra mọi người đều ồ lên, khó tin nói:

- Thiệt hay giả?

- Thật hay giả, các vị trở lại khắc biết thôi. - Niên Vĩnh Khang đưa tay nói: - Mời!

Mọi người liền nửa ngờ nửa tin rời khỏi tổng đốc phủ, cũng không trở về nhà mà đi thẳng về hướng quân doanh. Khi đến đó quả nhiên tất cả như cũ, không ai bị bắt đi, cũng không có treo giải thưởng gì hết. Lúc này La phó tổng vốn tưởng rằng đã bị bắt đi đang ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện ở trước mặt mọi người, khó hiểu nói:

- Sao sáng sớm đã chạy đến đây rồi?

Mọi người lúc này mới tin tưởng, thì ra trong quân doanh chưa từng xảy ra gì hết...

- Móa, thì ra là gạt chúng ta!

Hình tướng quân xỉ vả:

- Con bà nó, bị người ta đùa giỡn như đồ ngốc.

Không ít người cũng rất phiền muộn:

- Đúng vậy, khâm sai đại nhân này cũng thật giảo hoạt, lừa cho chúng ta đều tưởng rằng bên này đã bị vạch trần, kết quả khai ra hết, ngay cả cò kè mặc cả cũng không dám... Kết quả, không ngờ là phô trương thanh thế! Thực sự là điên thật!

Nhưng cũng có không ít người khen Thẩm Mặc không dứt miệng. Trần phủ đài được y tán thưởng thư pháp liền vê râu nói:

- Khâm sai đại nhân quả nhiên là hảo kế sách, chúng ta biên quân bưu hãn, không khôn ngoan như quan kinh. Cẩm Y Vệ cũng không dám tùy tiện xông vào quân doanh bắt người, vạn nhất tạo thành nổi loạn không có cách thu thập, làm to chuyện, hoàng thượng khẳng định sẽ trị tội của y... Thậm chí không cần hoàng thượng, Dương Thuận sẽ có thể lấy cớ là ổn định quân tâm, xin vương mệnh kỳ bài chém y!

Mọi người nghe xong không khỏi gật đầu, trần phủ đài liền vẻ mặt thưởng thức nói:

- Chiêu này của y gọi là "cầm tặc tiên cầm vương", xuất kỳ bất bị, bắt lại Dương Thuận thì bọn lính sẽ như lính rắn mất đầu, lại sợ ném chuột vỡ đồ, tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, khi lừa được lời khai của chúng ta sẽ chuyển vụ án thành thiết án. Lúc này không ai coi Dương Thuận làm tổng đốc nữa, thành Tuyên Phủ tự nhiên không loạn nổi nữa, y cũng chỉ có có công chứ không có sai lầm.

- Người này thực sự là to gan thật!

Mọi người suy nghĩ thì cảm thấy quả thật là có lý này, nếu đổi lại là mình thị họ cũng không dám làm thế đâu.

Hình tướng quân suy nghĩ một chút, rốt cuộc chịu phục:

- Người này thật là Thẩm to gan, lão Hình ta phục rồi!

Theo các học giả lịch sử khảo chứng, người Tuyên Phủ vẫn luôn gọi Thẩm Mặc là "Thẩm to gan", chắc là có căn nguyên từ đây. Nhưng chân chính trở thành cái danh "to gan" của y thì lại là một loạt sự kiện xảy ra phía sau...

~~

Nhìn các huynh đệ đều không sao, đám văn võ quan viên của Tuyên Phủ cũng yên tâm, trong lòng cũng thấy uể oải, cả đám ngáp ngắn ngáp dài liên tục, rồi mặc kệ biến thiên hay không biến thiên, ai về nhà nấy đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, đám văn võ quan viên Tuyên Phủ lại nhận được thông tri, mệnh bọn họ lập tức quần áo nón nảy chỉnh tề, chạy tới ngoài cửa Đông Thành, tập hợp cung nghênh khâm sai đại nhân!

Mọi người cho rằng mình đã nghe lầm, hoặc là người đưa tin nói sai. Khâm sai đại nhân đang ở trong thành, tại sao còn phải ra khỏi thành cung nghênh chứ?

- Chắc là cung tiễn mới đúng chứ nhỉ? - Trần phủ đài nghi vấn thay mọi người.

Nhưng tiểu lại đến đây truyền lời lại nói rất khẳng định:

- Chúng tôi cũng hỏi qua rồi, nhưng thị vệ trưởng của khâm sai đại nhân nhấn mạnh là cung nghênh, mà không phải là cung tiễn.

- Quái gì thế này?

Trần phủ đài nghĩ vậy, nhưng không chút nào dám chậm trễ, vội vàng mặc quan phục, ngồi kiệu chạy tới Đông Thành môn, thầm nghĩ: "Cẩn tắc vô áy náy, cùng lắm thì đi một chuyến tay không." khi tới cửa thành đã thấy mọi người cơ bản đã đến đông đủ cả... Đây là bóng ma tâm lý Thẩm Mặc đã để lại cho chúng quan viên sau khi dằn vặt nguyên một đêm, thử hỏi ai còn dám trêu chọc một kẻ to gan lớn mật, tâm cơ thâm trầm như thế chứ?

Mọi người hỏi nhau:

- Bảo ông tới cung nghênh hay là cung tiễn vậy?

Kết quả đều nói là "cung nghênh".

- Vậy tới cùng là vào hay là ra?

Mọi người không phải sợ chờ đợi, mà là không biết nên đợi ở hướng nào.

- Mặc kệ nó là vào hay là ra, dù sao thì đều phải cung kính.

Vẫn là hình tướng quân có chủ ý:

- Chúng ta nhìn cả hai bên là được.

Vì vậy họ chia hai bên, đứng xem bên trong và ngoài thành, nhìn xem đến cùng là vào hay là ra. Đến khi quá chán nản họ lại bày ra một cái bàn, cược xem lát nữa tới cùng là xuất cung hay là nhập cung.

Một lúc sau liền thấy cỗ kiệu của Thẩm Mặc từ trong thành nhanh nhẹn đi tới, những kẻ thắng hoan hô:

- Quả nhiên là đi ra ngoài!

Kẻ thua thì chán nản ra mặt.

Cỗ kiệu đến trước mặt, Thẩm Mặc mới đi xuống, cười nói:

- Vì sao lại nửa thì vui, nửa thì như đi đưa đám thế này?

Mọi người thầm nghĩ, còn không phải là bởi vì ngươi "xuất cung" mà gây ra sao? Trần phủ đài khom người nói:

- Có người thấy đại nhân cao hứng, có người nghĩ chắc sắp phải chia tay với đại nhân nên đang bi thương đó thôi.

- Chia tay? - Thẩm Mặc vừa đi ra ngoài, vừa cười hỏi: - Vì sao phải chia tay?

- Không phải là bảo chúng tôi đến tiễn đại nhân sao? - Trần phủ đài nói.

- Hả? - Thẩm Mặc quay đầu lại trừng mắt với Tam Xích: - Sao ngươi lại truyền lời vậy?

Tam Xích ủy khuất nói:

- Ty chức đã nhiều lần nhấn mạnh, là cung nghênh khâm sai rồi mà.

- Quả thật là nói như vậy. - Mọi người hồ đồ: - Nhưng đại nhân rõ ràng đi ra ngoài đó mà.

- Đi cung nghênh khâm sai thôi. - Thẩm Mặc nói rồi nhìn phương xa: - Nhìn kìa, không phải là tới rồi sao!

Mọi người theo ánh mắt của y nhìn ra sơn đạo thì thấy một đội ngũ thật dài từ trên núi đang chạy băng băng xuống.

- Khâm sai đại nhân, xin hỏi người tới người phương nào? - Trần phủ đài dè dặt hỏi.

Thẩm Mặc nghiêm trang đáp:

- Khâm sai đó.

- Vậy ngài là?

Mọi người thầm nghĩ, lẽ nào y là hàng giả? Không đúng, lúc đó Dương Thuận đã kiểm tra thủ dụ đó, quả thật là của hoàng thượng viết mà!

- Ta đương nhiên cũng là khâm sai. - Thẩm Mặc nhìn mọi người bị quay cho hồ đồ, cười ha ha nói: - Ai nói chỉ có thể có một khâm sai, ta chỉ là một trong số đó mà thôi!

Mọi người đương lúc kinh ngạc thì đội ngũ của khâm sai kia đã đến, quan cầm cờ phía trước cao giọng nói:

- Khâm sai đại nhân đến tận đây, còn không mau mau quỳ nghênh.

Mọi người vội vàng quỳ xuống đất cung nghênh:

- Chúng thần cung thỉnh thánh an...

Đương nhiên Thẩm Mặc sẽ không quỳ, bởi vì y cũng là khâm sai, khâm sai gặp khâm sai, ai cũng không quỳ ai.

Các vệ sĩ vây quanh khâm sai đại nhân lắc mình ra lộ ra chân diện mục, không ngờ là Binh bộ hữu thị lang Đồ Lập. Thẩm Mặc cười chắp tay nói:

- Ra mắt Đô đại nhân.

Đồ Lập mặc dù là học sinh của Nghiêm Thế Phiên, còn cao hơn Thẩm Mặc một cấp, nhưng hắn không dám chậm trễ chút nào...Điều này không có gì ngạc nhiên, chỉ cần là kinh quan, chỉ cần còn ánh mắt thì xem qua từng trường kinh tâm động phách trong kinh đều đã sâu sắc biết được, vị tiểu Thẩm đại nhân này đã là nhân vật ai cũng không động đến được...

Hai người thân thiết chào hỏi xong, Trần phủ đài đại biểu quan viên Tuyên Phủ hướng khâm sai đại nhân mới tới, biểu đạt sự thăm hỏi tha thiết:

- Mời nhị vị khâm sai đại nhân vào thành.

Ai ngờ Đồ Lập mặc dù mặt đầy mệt mỏi, nhưng hắn vẫn cố gắng gượng nói:

- Chờ một chút đi, đỡ phải lát nữa còn ra nghênh đón tiếp.

- Hả? Còn có khâm sai nữa à?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch