Lúc này Niên Vĩnh Khang, Hình Ngọc, Trần Phi Đức... À chính là Trần phủ đài ấy, ba người từ bên ngoài đi vào, mặt mày mang ba phần hớn hở, bảy phần sợ hãi, bẩm báo với Thẩm Mặc:
- Trong thành phát hiện ra chín chỗ phóng hỏa, may mắn là ông trời phù hộ, tuyết rơi lớn, chúng ta lại có phòng bị, kết quả tổn thất rất ít, đã dập tắt hết cả rồi.
- Có điều kẻ phóng hỏa lại không bắt được.
Niên Vĩnh Khang bổ xung.
- Không sao, tăng cường tra xét, đề cao cảnh giác, không sợ bọn chúng gây sóng gió nữa.
Thẩm Mặc gật đầu cười:
Hình Ngọc và Trần Phi Đức mặt đầy vẻ khó tin:
- Đại nhân, chẳng lẽ ngài có phép thuật, biết trước được có kẻ muốn làm loạn.
Thẩm Mặc chưa kịp trả lời thì các vệ sĩ đã áp giải Khâu thiên hộ tới, vừa rồi hắn còn kích động hăng như gà chọi, giờ thì như gà nhúng nước, hai mắt thất thần nhìn Thẩm Mặc lẩm bẩm,
- Vì sao lại như thế?
Người ở trong phòng đều nhìn về phía Thẩm Mặc, hi vọng y công bố đáp án.
Thẩm Mặc nói thản nhiên:
- Điều này công thuộc về huynh đệ Cẩm Y Vệ, do bọn họ cảnh giác cao, bắt được tín sứ của Bạch Liên giáo, cho nên bản quan mới có thể ung dung bố trí.
Trần Phi Đức hỏi Niên Vĩnh Khang:
- Niên thiên hộ, làm sao ông nhận ra được ra trong bao nhiêu người như thế, ta thấy không khác gì người dân bình thường cả.
- Kỳ thực vẫn có khác biệt.
Niên Vĩnh Khang nói:
- Mặc dù bọn chúng hóa trang thành thương nhân bán rong, nhưng lưng thì thẳng tắp, đùi nhỏ, bắp chân lại to, hiển hiên là thường xuyên đi đường, song lại không vác nặng. Ta hỏi bọn chúng làm nghề này mấy năm rồi, bọn chúng đều nói ba tới năm năm, nhưng trên vai thì không hề có vết gánh hàng đè xuống... Sau đó ta lại tùy tiện kiếm cớ, bảo trong hàng của bọn chúng có đồ cấm, hàng bỏ lại, người có thể đi, ai ngờ bọn chúng vui vẻ đồng ý hết.
Hắn gằn giọng:
- Đối với một người bán hàng rong thực sự mà nói, gánh hàng là đồ kiếm cơm của bọn họ, liên qua tới việc có sinh tồn tiếp được hay không, làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ, thế nên tất nhiên bọn chúng chỉ là hàng giả.
Trần Phi Đức vừa nghe vừa gật gù, tán thưởng:
- Niên thiên hộ tư duy kín kẽ, xem ra trận này công đầu thuộc về ông rồi.
- Phủ đài đại nhân quá khen.
Niên Vĩnh Khang khiêm tốn:
- Mặc dù ti chức bắt được những kẻ đó, nhưng bọn chúng chỉ là công cụ truyền tincũng không biết nội dung mệnh lệnh, do Thẩm đại nhân phá được Bạch Liên mật ngữ, mới có thể dụ rắn dời hang, kỳ thực Thẩm đại nhân công lao lớn nhất.
Cả đám thầm nhủ, tên Niên Vĩnh Khang này rất biết chơi, thế nào tiền đồ cũng vô cùng rộng mở.
Lời của Niên Vĩnh Khang khiến cho Khâu thiên hộ kinh khủng thốt lên:
- Cái gì? Ngươi phá được mật ngữ của bản giáo?
Đương nhiên lời này là hỏi Thẩm Mặc.
- Chỉ biết qua một chút bề ngoài thôi, còn định thỉnh giáo Khâu thiên hộ thôi.
Thẩm Mặc tươi cười:
- Ta rất là hiếu kỳ với mật ngữ của các ngươi đấy.
- Ngươi không hiểu?
Khâu thiên hộ thắc mắc:
- Vậy làm sao làm giả được mật ngữ của sư phụ ta.
- Kỳ thực không thể gọi là ngụy tạo được.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nói bắt chước thì hợp lý hơn một chút...
~~~~~~~~
Lại quay về lúc Thẩm Mặc thẩm vấn xong bốn tên tín sứ của Bạch Liên giáo, có được mấy bản "Bạch Liên mật ngữ", rồi lại sai Niên Vĩnh Khang tìm được sự kiện tương ứng, để quá đó tiến hành phá giải.
Y biết, chỉ có thông qua phân tích tin tức có cùng tính chất, mới có được kết quả hữu dụng.
Mà Bạch Liên mật ngữ mặc dù có ít ký hiệu, tin tức chẳng được là bao, nhưng có thể suy ra được cùng một điểm chung, đó là thời gian. Một mệnh lệnh chính xác rõ ràng, bất kể là phải tước giảm đi bao nhiêu yếu tố cũng không thể thiếu được một thời gian biểu.
Còn Thẩm Mặc lớn gan nhận định, tên Tiêu Cầm kia không cần thiết, cũng không thể có năng lực sáng tạo ra một thứ ngôn ngữ riêng. Cho nên cái gọi là Bạch Liên mật ngữ, rất có khả năng là loại hoắc thoại được ký hiệu hóa, che từ ẩn nghĩa, so với loại ám hiệu mà Tào bang thường dùng cùng một kiểu, chẳng qua Tiêu Cần dùng hình vẽ biểu đạt ý tứ mà thôi.
Vậy có khả năng rất cao từ một tới mười phải dùng ký hiệu khác nhau để biểu hiện, sau đó là xuất hiện đơn độc, hoặc là tổ hợp hai hai, dùng để biểu thị ngày tương ứng.
Cảm thấy suy đoán của bản thân cơ bản chính xác, Thẩm Mặc liền tìm kiếm xác minh trong tin tức hữu hạn kia. Trừ một cái chưa rõ, còn những cái còn lại đều đã rõ ngày tháng cụ thể, lần lượt là "mùng một, mùng 5, mừng 8, 11, 12, 18, 25".
Nhưng trong hắc thoại thường thường không có hai mấy và ba mươi, dùng hai và ba thay thế. Cho nên Thẩm Mặc suy đoán, trong những hình vẽ đó, hẳn có ba số trùng nhau đại biểu cho số "mười", hai cái trùng nhau đại biểu cho một, và hai cái đại biểu cho 8, hai cái đại biểu cho 5, hai cái đại biểu cho hai. Mà cái đại biểu cho hai kề sau cái đại biểu cho một, đứng trước cái đại biểu cho 5...
Cứ tuân theo quy luật đó đi phá giải, Thẩm Mặc liền giả thiết đầu tiên là thời gian biểu, sau đó che đi ký hiệu đằng sau, chỉ để lại hai ký hiệu đầu, sau đó dùng thời gian xảy ra sự kiện thay thế vào những ký hiệu tương ứng, cuối cùng so sánh, tính đoán, đại bộ phận đều trùng khớp.
Chỉ duy nhất cái cuối cùng, lại là 24 chứ không phải là 25, cho nên không có hai số 5, mà là một bốn một năm.
Thẩm Mặc không khinh suất phủ định giả thiết này, y quay về so sánh ngày tháng và sự kiện tương ứng, phát hiện ra sự kiện toàn thôn phản loạn bỏ chạy.. Thế là y lấy lại được tự tin.
Sự kiện toàn thôn di chuyển tất nhiên là kéo dài lề mề, chênh lệch so với ngày tháng báo cáo một vài ngày là chuyện hết sức bình thường.
Vì thận trọng, y lại đem so sánh với hai ký tự cuối cùng, nhưng không tìm được thứ mang tính quy luật, thế là y đưa ra kết luật cuối cùng:
- Hai hình vẽ đầu tiên đại biểu cho ngày.
Niên Vĩnh Khang vỡ lẽ:
- Vậy này bọn chúng phát động, ắt phải là ngày 22 rồi.
Trong ám ngữ lần này hai hình vẽ đầu đều là mặt trăng, tất nhiên đại biểu cho con số lặp lại, mà trong một tháng có ba mươi ngày, chỉ có số 22 là thỏa mãn điều kiện đó.
Thẩm Mặc cười:
- Đúng thế, mặt trăng đại biểu cho 2, vó ngựa đại biểu cho 1, chỉ có hai con số này mới phù hợp.
Niên Vĩnh Khang nghĩ một lúc, gật đầu tin tưởng:
- Đúng thế, chỉ có hai con số này là phủ hợp.
Bất kể là tên Tiêu Cần kia có cẩm nang diệu kế gì, chỉ cần đem thời gian đẩy lên trước một ngày, cái còn lại giữ y nguyên ban đầu, là có thể làm cho đám người ẩn trong chỗ tối hành động trước thời hạn, nhưng vì không có ai tiếp ức chỉ nên bại lộ uổng công.
Thẩm Mặc liền đem hai hình mặt trăng trong ám ngữ sửa thành mặt trăng và vó ngựa, sau đó sai hai tên tín sứ nóng lòng lập công đi viết vào địa điểm bí mật trong thành. Niên Vĩnh Khang thì ngầm theo dõi, kết quả thông qua phương pháp này, theo dõi phát hiện ra hơn nửa số gian tế, trong đó có Khâu thiên hộ.
Tên Khâu thiên hộ đó không phải hành động không đủ kín đáo mà là thân phận quá mẫn cảm, cho nên vừa mới vào ngõ liền đã bị người của Cẩm Y Vệ theo dõi.
Cơ hội chỉ có một lần, qua rồi là không trở lại, mưu kế của Tiêu Cẩn bị Niên Vĩnh Khang tỉ mỉ cẩn thận và Thẩm Chuyết Ngôn thông minh tuyệt đỉnh phá vỡ, định sẵn nó trở thành một bi kịch lớn.
Rất nhiều năm sau, cho dù khi đã tóc trắng bạc phơ, Tiêu Cẩn lưu vong Siberia cũng không sao quên được cái đêm ngày 22 tháng 12 năm Gia Tĩnh thứ 40, ở ngoài thành Tuyên Phủ tuyết trắng mù trời, hắn tận mắt chứng kiến một trận thảm bại.
Đối diện với ánh mắt phun lửa của bốn tên Thai Cát, hắn chỉ biết trợn mắt cứng họng, không thể trả lời, điều duy nhất mà hắn có thể xác định được, đó là mưu kế của mình đã thất bại.