Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 781:

Chương 781:



Dịch: lanhdiendiemla.

Nhưng chỉ như thế thôi đã đủ cho quân Minh hưng phấn reo hò ầm ý, thấy đã đuổi không còn kịp nữa, bọn họ dần dừng chân, nhảy nhót trên tuyết, cứ như là năm mới tới sớm vậy.

Hình Ngọc mặt vẫn đỏ bừng bừng, có điều lần này là do kích động, hắn mệnh lệnh bộ hạ bắt đầu dọn dẹp chiến trường, nhất là tìm kiếm người Mông Cổ, chặt đầu để gom cho đủ 400 tên. Đám phó tướng bên cạnh khen ngợi không ngớt miệng, đều nói lần này ít nhất phải giết trên nghìn người Mông Cổ.

Ai ngờ cuối cùng đếm xong, chỉ vẻn vẹn tìm được hơn ba trăm cổ thi thể, làm mặt Hình Ngọc nóng ran, chửi một tiếng:

- Sấm rõ to, mưa lại nhỏ...

Phó tướng bên cạnh vội an ủi:

- Chúng ta mặc dù không giết được bao nhiêu người, nhưng bắt được hơn một vạn thớt chiến mã của người Mông Cổ, có thể gọi là một trận đại thắng rồi.

Thì ra người Mông Cổ thấy cưỡi ngựa khó di chuyển, liền xuống đất đi ván trượt vào, tiếp đó gặp đúng bại trận, tranh nhau bỏ chạy, chẳng kịp để ý tới chiến mã, để lại hết cho quân Minh làm chiến lợi phẩm.

Kỳ thực những con chiến mã này thấy chủ nhân chạy rồi, cũng muốn đuổi theo, nhưng tuyết quá sâu, chạy được một lúc là mệt, chỉ đành đứng lại nghỉ ngơi, vứt bỏ trung thành với chủ.

Nhìn vô số chiến mã trước mắt, Hình Ngọc cười tươi:

- Đúng thế, cho dù tính một trăm thớt ngựa bằng một người thì hẳn là cũng đủ số lượng rồi.

Liền mệnh lệnh cho bộ hạ dẫn chiến mã trở về, đó chính là chiến mã Mông Cổ thượng đẳng, mặc dù thể hình có nhỏ, nhưng chịu khổ dai sức, tỉnh táo nghe lời, là chiến mã tốt nhất.

Thế nhưng muốn thu phục hơn vạn chiến mã mất chủ không phải là chuyện dễ dàng, khắp nơi trên cánh đồng tuyết vang lên tiếng ngựa hí, người ngã ngựa đổ, vất vả tới tận khi trời sắp tối, mới đem được hết đám ngựa không chịu nghe lời về thành.

~~~~~~~~~~~~

Khi quay trở về, trời đã tối, bọn Hình Ngọc nhìn thấy hai con rồng lửa kéo dài, chiếu sáng đường đi. Tới khi đi đến gần, nhận ra không ngờ là quân dân bách tính thành Tuyên Phủ, cầm đuốc đứng ở hai bên đường, soi đường cho tướng sĩ khải hoàn quay trở về.

Nhìn thấy khung cảnh này, cho dù là tên binh sĩ thường ngày láu cá nhất, cũng không kìm được ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù là kẻ thường ngày tồi tệ trơ trẽn nhất cũng nước mắt vòng quanh.

Bọn họ không biết đó chính là cảm giác vinh dự và tự hào, nhưng tất cả đều cảm nhận được rõ ràng cảm giác này... Con bà nó thật là sướng.

Trần phủ đài suất lĩnh quan viên văn võ nghênh đón giữa đường, nhất tề thi lễ với Hình Ngọc:

- Cung nghênh tướng quân khải hoàn.

- Làm phiền các vị rồi...

Hình Ngọc vừa ôm quyền đáp lễ, mắt vừa đảo loạn lên, như đang tìm kiếm ai đó.

Trần Phi Đức biết hắn đang nghĩ cái gì, cười nói:

- Khâm sai đại nhân đã bày yến tiệc long trọng ở phủ tổng đốc để mừng công cho tướng quân đó.

Hình Ngọc lúc này mới hớn hở nói:

- An bài thức ăn cho các huynh đệ chưa?

- Đương nhiên rồi, chuẩn bị suốt cả một buổi chiều cơ mà. Rượu thịt đầy đủ, cứ say sưa thoải mái.

Lời của Trần Phi Đức khiến đám quan binh reo hò ầm ĩ.

- Mời tướng quân và chư vị thiên hộ tới phủ tổng đốc dự tiệc!

Trần Phi Đức đưa tay ra cung kính mời.

Hình Ngọc liền dẫn ngựa đi trước, tới thẳng phủ tổng đốc.

Trong phủ tổng đốc quả nhiên là đèn đuốc huy hoàng, mỹ tửu thơm ngát, Thẩm Mặc cười tủm tỉm đứng ở cửa, y đã bỏ quan phủ, đầu đội khăn tiêu dao màu xanh nhạt, người mặt áo áo bông màu xanh xám nửa nửa mới nửa cũ, dưới đi tất trắng, giày đen, không dính chút bụi nào, phong độ tiêu sái. Từ đầu tới chân mang dáng điệu một quý công tử gia thế, hoàn toàn không có vẻ mạnh mẽ sát phạt quyết đoán ban ngày.

Song Hình Ngọc bị y làm cho sợ rồi, không dám có chút chậm chế nào, một chân chống, chân sau khuỵu xuống, cúi người hành lễ. Thẩm Mặc đích thân đỡ hắn dậy, mỉm cười nói:

- Mau rửa mặt rồi nhập tiệc nào, cả ngày tướng quân không ăn uống tử tế, hẳn là phải đói lắm rồi.

Ngữ khí nhu hòa cực độ, như đón người khách tha hương từ xa trở về, ấm áp êm dịu, thấm vào lòng người.

Hình Ngọc cùng các tướng lĩnh ra sau rửa mặt, thay y phục sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn, phát hiện ra ai mặc vào cũng rất vừa người, dường như may cho chính người đó vậy, không khỏi ngạc nhiên:

- Các ngươi sao làm được điều này?

Tiểu lại hầu hạ bên cạnh cười nói:

- Là khâm sai đại nhân lệnh cho chúng tôi tới nhà chư vị đại nhân trước, mượn một số y phục của các vị, sau đó mới sai thợ may vá làm.

Mọi người không khỏi cảm khái, thầm nghĩ khâm sai đại nhân đúng là quá khách khí, thế là chút oán khí cuối cùng với Thẩm Mặc cũng biến mất hút, kỳ thực đánh thắng được trận này, vạn sự tốt lành, mọi người đều có lợi, đó mới là nguyên nhân chính.

Quay trở về trong phòng khách phủ tổng đốc, mọi người lần lượt ngồi xuống, Thẩm Mặc đứng dậy cầm chén mời rượu, biểu thị chúng mừng Thẩm Mặc.

Hình Ngọc hổ thẹn nói:

- Không dám nhận không dám nhận, cuối cùng chúng tôi tính toán chiến quả, mới chém được hơn trăm người, cách yêu cầu của đại nhân còn gần một trăm mạng nữa cơ.

Các tướng cũng khẩn trương nhìn Thẩm Mặc, chỉ sợ vị khâm sai đại nhân xảo quyệt này lại sinh sự gì đó.

Thẩm Mặc cười xòa:

- À, khi đó ta tính nhầm, sáu trăm người thêm vào một trăm linh một là bảy trăm linh một, các vị chỉ cần giết hai trăm chìn chín là được, ta nói thừa mất một trăm, xin lỗi các vị vậy.

Các tướng nghe vậy nhẹ cả người, đều cười ha hả nói:

- Đại nhân nặng lời rồi.

Hình Ngọc vẫn cứ xấu hổ nói:

- Lần này xuất quân quy mô lớn, vậy mà chỉ chém được không bao nhiêu, mạt tướng càng nghi càng hổ thẹn, chén rượu này, thực không uống vào được.

Thẩm Mặc nhìn hắn đầy vẻ bất ngờ, thầm nghĩ:" Xem ra kẻ này còn có thể cứu được." Liền đi tới tới bên cạnh Hình Ngọc, đặt tay lên vai hắn, ôn tồn nói:

- Hôm nay biểu hiện của các vị đã vượt ra ngoài trình độ thường ngày rồi, băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày, tướng quân không cần phải tự trách, cũng không cần tăng thêm chiến quả nữa.

Nói rồi đưa chén rượu tới trước mặt hắn:

- Bắt đầu từ năm sau, chúng ta huấn luyện thật tốt, quản quân nghiêm khắc, để sức chiến đấu của quan binh tăng lên, sau này có cơ hội tác chiến với người Mông Cổ, thì xông lên, giết cho thống khoái, xóa bỏ tiếc nuối ngày hôm nay, được không?

Hình Ngọc nhìn Thẩm Mặc chăm chú rồi nghiêm trang gật đầu:

- Vâng, xin nghe lời đại nhân.

Nói xong nhận lấy chén rượu, vừa định đưa lên môi thì nhớ ra điều gì, hỏi:

- Nói như vậy là đại nhân sẽ bảo vệ cho chúng tôi rồi?

Thẩm Mặc nghe vậy bật cười:

- Biết ngay ý của Túy Ông không phải là ở rượu mà.

Liền quay trở lại chố ngồi, ánh mắt uy nghiêm quét qua mặt các tướng:

- Đúng thế, mặc dù trận này mặc dù đánh không được thống khoái cho lắm, nhưng chung quy vẫn là một đại thắng, vừa khéo vào cuối năm, có thể nói là quà mừng năm mới tốt nhất cho hoàng thượng... Ta nhân cơ hội nói đỡ cho mọi người, hẳn là có tác dụng.

Các tướng nghe vậy thì vui mừng, toàn bộ đứng dậy nói:

- Đa tạ đại nhân chiếu cố, chúng tôi cả đời không quên.

- Đừng có vui mừng vui mừng quá sớm.

Sắc mặt Thẩm Mặc vẫn nghiêm túc:

- Lời xấu ta phải nói trước.

Khung cảnh tức thì trở nên yên tĩnh, Thẩm Mặc hỏi:

- Mười ngày trước những ai có mặt ở căn phòng khách này.

- Hạ quan.

- Ti chức...

- Mạt tướng...

Liền có tám chín quan viên văn võ đáp.

- Các ngươi nhìn thấy cái gì?

Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.

- Khởi bẩm đại nhân, chúng tôi được may mắn nhìn thấy đại nhân đại triển thần uy, đấu trí với Dương Thuận Lộ Giai, trong lúc nói cười tước đoạt binh quyền, giam lỏng bọn chúng.

Trần Phi Đức kích động nói:

- Đúng là làm lòng người khoan khoái, tới hiện giờ nghĩ lại vẫn thấy nhiệt huyết sôi trào.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch