- Phàm nhìn một sự việc không thể nhìn bề ngoài, chúng ta tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn, chắc các vị cũng biết Thẩm Mặc ta là người như thế nào rồi chứ?
Cả đám tức thì nịnh bợ không ngượng mồm, nói toàn là "đại nhân nhân đức", "trí dũng song toàn", khỏe miệng Thẩm Mặc hơi nhếch lên, nhưng lại lắc đầu:
- Các vị không nói thật lòng rồi, ta nghĩ mọi người đánh giá về ta hẳn là không được cao lắm.
- Đại nhân đó đều là lời thật lòng...
Tất cả lắc đầu quầy quậy:
- Chúng tôi kính trọng đại nhân như nước Hoàng Hà chảy mãi không hết, tuyệt đối không có chút oán trách nào.
Thẩm Mặc tựa cười tựa không hỏi:
- Chẳng lẽ các vị không cho rằng bản quan quá âm hiểm quá tàn nhẫn, ra tay không lưu tình chút nào sao?
- Đâu có, đâu có, tuyệt đối là không...
Mọi người vội vàng phủ nhân, nhưng trong lòng thì lại hết sức tán đồng. Thẩm Mặc chuyến này tới Tuyên Phủ đảo lộn trời đất, sát phạ quyết đoán, vừa mới tới đã hạ bệ tổng đốc Tuyên Đại, xoay người một cái chèn ép hai vị khâm sai Chu Đồ mất hết mặt mũi.
Cuối cùng không ngờ dám chặn tám ngàn quân Minh ở ngoài thành, nhất định chém đủ thủ cấp mới cho vào thành.
Thông qua ba sự kiện này, quan viên thành Tuyên Phủ đã đạt được nhận thức chúng, tính cách của khâm sai Thẩm đại nhân như thạch tín trộn với tỏi, vừa cay vừa độc. Nhưng không dám thừa nhận mà thôi.
- Mọi người không nói ta cũng biết các vị có oán trách ta.
- Nhưng mọi người có thể nghe ngóng xem, khi ta ở Tô Châu và Bắc Kinh, nổi tiếng là dễ tĩnh, chưa bao giờ quát nạt cãi vã với đồng liêu, chưa bao giờ chặn đường tiến thân của một ai.
Y ve cằm hồi tưởng:
- Mọi người tặng ta một cái ngoại hiệu là "phúc khí tới", ý tứ là ai theo ta làm quan, ngày lành của người đó đã tới, thăng quan phát tài đã trong tầm tay.
Mọi người nghe thế thì lòng máy động, bọn họ láng máng nghe ra được, Thẩm Mặc đang nói:" Đi theo ta, có thịt ăn", nhưng càng nghe ra ý cảnh cáo trong đó của y. Nhưng không nghe ra trong đó ý cảnh cáo nhiều hơn, hay lôi kéo nhiều hơn, nên không ai dám tùy tiện lên tiếng, đều nhìn sang Trần phủ đài, người có trí tuệ nhất, hi vọng ông ta thăm dò được ý tứ.
Trần Phi Đức không đùn việc cho ai, hỏi:
- Đại nhân, ý của ngài là tình hình lần này rất đặc thù?
Ông ta đúng là thông minh, hỏi từ góc độ này là để lại đủ đường tiến lui.
- Đúng thế.
Thẩm Mặc nhìn ông ta tán thưởng, khẽ gật đầu:
- Đừng có thấy Thẩm Mặc ta diễu võ dương oai, tưởng chừng như là có bản lĩnh lắm, nhưng thực tế ta chẳng qua chỉ làm theo lệnh mà thôi. Còn các vị đại nhân sở dĩ chọn ta làm chức khâm sai này, chỉ vì ta có thể lĩnh hội ý bên trên, không làm công việc này bị biến dạng.
Trần Phi Đức cẩn thận hỏi lại:
- Ý đại nhân là.. Vị đại nhân kia, sẽ đổi người ạ?
Câu hỏi thẳng thừng như vậy làm mọi người mở to mắt, muốn xem xem Thẩm Mặc trả lời như thế nào.
Thẩm Mặc cười ha hả, cố làm ra vẻ thần bí:
- Mây mờ không che hết quanh năm, đông qua xuân tới hoa nở rộ. Thời cuộc biến đối, không phải những nhân vật nhỏ như chúng ta có thể tác động vào được.
Làm quan càng lớn, miệng y càng chặt, nói mỗi một câu đều tựa như đang ám thị điều gì đó, nhưng nếu kẻ nào muốn bới móc lời của y giở trò thì không thể nào.
Không để cho bọn họ có thời gian suy nghĩ kỹ hơn, Thẩm Mặc trầm giọng xuống, ní:
- Chư vị, tướng biên cương không hỏi tới chuyện nội các. Nhưng bản quan có thể nói một cách rõ ràng cho các vị, cùng với phần thắng ở chiến trường đông nam ngả về phía triều đình, trọng tâm chiến lược chỉnh thế sẽ chuyển sang phía tây bắc. Tình hình hiện tại là triều đình đã tích lũy được kinh nghiệm và tự tin ở đông nam, nhìn thấy tướng lĩnh phương nam vốn kém xa phương bắc, cũng có thể đánh thắng được quân đội mạnh mẽ hơn, nên hoàn toàn cho rằng, phương bắc không thể tồi tệ như thế, không thể kém cả phương nam được.
Y vung mạnh tay, giọng nói cứ cao dần:
- Cho nên bên trên từ hoàng thượng nội các, dưới tới binh bộ, khoa đạo. Tất cả mọi người đều đạt thành nhận thức chung, phải ra sức chỉnh đốn cửu biên.
So với tranh đấu trong nội các thì thứ liên quan tới lợi ích sát sườn càng khiến mọi người ở đây chú ý hơn, nghe lời Thẩm Mặc nói, bọn họ đều chìm vào trầm tư.
- Dương Thuận, Lộ Giai thậm chí còn có nhân vật lớn hơn nữa bị tra xét, chính là để tế cờ cho đại kế của cửu biên.
Thẩm Mặc tiếp tục cao giọng nói:
- Từ nay về sau, bất kỳ kẻ nào sợ chiến đấu, giết dân giả công, bỏ bê huấn luyện, chưa đánh đã chạy, sẽ bị xử trí nghiêm khắc nhất.
Y quét mắt qua mặt nọi người, gằn giọng nói:
- Nếu như các ngươi không triệt để hối cải, vẫn muốn học theo hai tên Dương Lộ, vậy nói không chừng bản quan lại phải tới đây thêm một chuyến nữa.
Tất cả vội vàng thế thốt, đảm bảo không phụ sự kỳ vọng của Thẩm đại nhân, sẽ luyện quân cho tốt, đánh trận cho thật tốt v...v..v...
Dù sao đây cũng là yến tiệc mừng công, thể nào cũng phải chuyển sang chủ đề nhẹ nhàng thoải mái, Thẩm Mặc liền tươi cười nói:
- Có điều mọi người không cần phải quá khẩn trương, dù sao chúng ta đã từng kề vai chến đấu, tình nghĩa thâm hậu bày ra đó, ta sẽ cố gắng chiếu cố cho mọi người.
- Đa tạ đại nhân.
Mọi người sao chẳng hiểu ý, đồng loạt đứng dậy thi lễ:
- Chúng tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của đại nhân.
- Được được, hôm nay chúng ta uống rượu mừng công, ngày sau còn dài để mọi người thể hiện tài năng.
Mọi người biết lãnh đạo đã phát biển xong, liền lần lượt tới chúc rượu, Thẩm Mặc thì biết muốn làm cho người phương Bắc phục thì nhất định không thể chùn bước trên bàn tiệc. May mà y cũng lăn lộn "rượu trường", bất kể bọn họ bày trò gì, đều thoải mái nhận lời hết. Điều này làm ấn tượng của văn võ Tuyên Phủ đối với y thay đổi lớn, thầm nghĩ:" Tửu phẩm như nhân phẩm, xem ra Thẩm đại nhân mặc dù nhiều tâm kế, ra tay tàn nhẫn, nhưng quy cho cùng vẫn là người chân thành."
Thẩm Mặc sảng khoái làm mọi người dần dần bớt đi câu này, bắt đầu chúc rượu lẫn nhau, chén qua lời lại, khung cảnh hết sức nào nhiệt.
Lúc này có một viên tiểu lại đi tới, ghé vào tai Trần Phi Đức thì thầm vài câu, Trần Phi Đức gật gù, bảo hắn lui xuống, rồi bẩm báo với Thẩm Mặc:
- Đại nhân, thôi lão suất lĩnh danh sĩ tấn thân trong thành, tới chúc mừng góp vui.
- Hoan nghênh, hoan nghênh.
Thẩm Mặc cười giục:
- Mau mau thêm bàn.
Trần Phi Đức gật đầu đáp:
- Hạ quan đi an bài ngay.
Song bị Thẩm Mặc gọi lại:
- Để người khác đi làm, chúng ta ra ngoài nghênh tiếp.
- Ha ha, để hạ quan thay mặt đại nhân nghênh đón là được rồi.
Trần Phi Đức vội nói.
- Ta cứ đi một chuyến thì hơn.
Thẩm Mặc lắc đầu.
Quả nhiên được y đích thân nghênh tiếp, đám người Thôi lão cực kỳ kinh ngạc, thậm chí có một người hốt hoảng, cuống quít nói:
- Ngài là khâm sai, ai dám để đại nhân nghênh tiếp chứ?
Thẩm Mặc chắp tay nói:
- Thôi lão đức cao vọng trọng, sao lại không xứng?
- Lão hủ thiếu lễ số, thiếu lễ số rồi.
Thôi lão vội trả lễ.
- Tôn lão kính lão mới là lễ số.
Thẩm Mặc cười đỡ Thôi lão dậy:
- Huống hồ, bản quan còn phải cám ơn ngài nhiều nữa cơ mà.
Thôi lão bấy giờ mới không chối từ nữa, trong miệng vẫn luôn mồm "không dám", được Thẩm Mặc dìu vào trong phòng khách, ngồi sát bên y.
- Ngôi xuống cả đi.
Thẩm Mặc chào mời các quan viên thân sĩ khác:
- Hôm nay không phải là Hồng Môn yến mà là tiệc mừng công của Tuyên Phủ chúng ta, mọi người không cần phải câu nệ.
Phàm là người tham gia bữa dạ yến hôm đó, ai cũng hiểu ý cười lớn, tạ ơn khâm sai đại nhân, rồi vào chỗ ngồi xuống.