Cho nên biết rõ là văn chương vỗ mông ngựa tới ma cũng phải tránh xa, nhưng các quan viên mang mộng tưởng được thánh ân chiếu cố vẫn vắt hết óc, moi cạn chữ trong bụng, trình độ chú tâm còn hơn cả khi thi tiến sĩ.
Thế nhưng vỗ mông nhưng ngươi cũng có tài trời phú mới được, không phải cứ bỏ công sức ra là xong.
Ví dụ như Thẩm Mặc và Trương Cư Chính, không phải là không bỏ công sức, trong mắt Gia Tĩnh đế, văn chương tất nhiên là viết rất hay nhưng cứ thiếu chút linh khí. Cho nên chỉ có thể tính là không tệ, còn văn của Từ Vị luôn bị Gia Tĩnh đế nuối tiếc bình luận:
- Chỉ cần hắn chịu bỏ một nửa công sức như khi viết (Bạch lộc song biểu), là hắn có thể liệt vào hàng tuyệt đỉnh cao thủ.
Xưa nay luôn giữ trình độ ở hàng tuyệt đỉnh cao thủ có bốn người là Từ Giai, Viên Vĩ, Nghiêm Nột, Lý Xuân Phương. Thanh từ bọn họ viết rất hay, vỗ mông ngựa khéo léo, cho nên Gia Tĩnh đế xem được thiếp mừng của những người này là lập tức tinh thần phấn chấn, reo:
- Diệu văn đây rồi, diệu văn đây rồi.
Quả nhiên lần này bốn người không mất phong độ, vỗ cho hoàng đế toàn thân khoan khoái, nhất là văn chương của Viên Vĩ, càng làm Gia Tĩnh đế long nhan phấn chấn, thậm chí cầm bút lên chép một đoạn trong đó, chuẩn bị treo trong cần thân tinh xá.
- Văn chương thật là hay.
Gia Tĩnh đế xem đi xem lại thiếp mừng của Viên Vĩ, gật gù không thôi, cười tới híp cả mắt:
- Viễn Vĩ này đúng là nhân tài, đáng tiếc trẫm không thể thăng quan cho ông ta, thưởng kỳ lân phục, trăm lượng vàng, thế tập Cẩm Y vệ thiên hộ.
Kỳ Lân phục là trang phục của công hầu bá, Viên Vĩ là quan nhị phẩm, được thế là vinh dự cực lớn rồi, hoàn toàn có được nhờ văn chương vỗ mông ngựa.
Nhưng bất kể như thế nào, thấy hoàng đế vui vẻ như thế, Hoàng Cẩm cũng cao hứng, thầm nghĩ:" Đem nay hẳn là dễ ứng phó rồi...".
Là nhân viên phục vụ hoàng đế, áp lực của hắn rất lớn, năm mới mà chẳng được nghỉ ngơi, còn lúc nào thân kinh cũng căng như giây đàn, chỉ chờ lúc được thả lỏng.
Thời gian sung sướng luôn trôi đi rất nhanh, bất tri bất giác trống canh ba vang lên, Hoàng Cẩm nói nhỏ:
- Chủ nhân, hôm nay xem tới đây thôi nhé, ngày mai lại xem tiếp.
- Ừm...
Gia Tĩnh đế cũng thấy hai mắt cay xè, nhưng vẫn còn hứng thú:
- Xem ba bản cuối cùng.
Nói xong ánh mắt liếc qua đống thiếp chưa xem tìm kiếm, thấy một phong bì màu xanh, ông ta liền cau mày lại:
- Dùng thứ này làm phong bí, đúng là không biết quy củ gì cả.
Liền thuận tay cầm lên, trước tiên xem tên, thì ra là của Hình khoa cấp sự trung Ngô Thời Lai, liền bật cười:
- Biết mà, thì ra là ngôn quan mà đến chó cũng chẳng thèm để ý.
Ông ta vốn chỉ định xem lướt qua rồi vứt sang bên, không ngờ nhìn qua một cái là sững người ngay tại chỗ.
Chỉ thấy toàn là gươm đao giáo mác, chẳng có lời son ý phấn mà ông ta quen nhìn, không có dòng nước êm đềm mà chỉ có sấm sét giông tố, tố cao Nghiêm Tung "gian đảng kết bè, cướp quyền của chủ", tố cáo Nghiêm Thế Phiên "sai khiến công khanh, nô dịch tướng soái", tố cáo bè đảng "cướp cơm của dân, luồn cúi quyền quý", hô hào "nay biên cương sa sút là do quân mệt, quân mên do quan tà, quan tà do kẻ chấp chính xa đọa, nếu không trừ cha con Nghiêm Tung, bệ hạ vất vả âu lo, biên cương cũng không thể khởi sắc", cường liệt xin hoàng đế "trừ ác tận gốc"!
Hoàng Cẩm thấy sắc mặt hoàng đế càng ngày càng khó coi, tay siết chặt, gân xanh nổi lên, cuối cùng ném mạnh tấm thiếp xuống bán, rít hai chữ từ kẽ răng:
- Khốn kiếp.
Cung nhân trong phòng vội vàng quỳ xuống, Hoàng Cẩm cười giả lả vỗ về:
- Hoàng thượng bớt giận, bớt giận, hôm nay là ngày đầu năm mới, không nên nổi nóng.
- Có kẻ cố ý làm trẫm không được vui, bảo trẫm làm sao bớt giận cho được.
Gia Tĩnh đế càng nói càng to, ném tấm thiếp của Ngô Thời Lai lên mặt Hoàng Cẩm.
Hoàng Cẩm vội mở ra xem, không kìm được thốt lên:
- Kẻ này thật lớn gan.
- Tìm cho ta.
Gia Tĩnh đế đá văng đống thiếp chưa xem:
- Xem xem bên trong còn có thứ như thế nữa không, tìm ra hết cho ta.
Hoàng Cẩm đành quỳ xuống đất tìm kiếm, Gia Tĩnh đế tức giận nằm dựa vào đệm, mắt nhìn vào đèn, bên trong lại chiếu ra ánh mắt u ám.
Cứ như thế tới canh năm, Hoàng Cẩm mồ hôi mồ kê nhễ nhại bẩm báo:
- Chủ nhân, tìm hết rồi.
- Có không?
Gia Tĩnh đế không nhìn hắn, lạnh lùng hỏi.
- Có.. Nhưng không nhiều, chỉ có hai bản.
- Ngươi còn muốn có bao nhiêu bản nữa?
Gia Tĩnh trừng mắt lên với hắn, cầm lấy hai tấm thiếp đó liếc qua vài cái rồi bực bội vứt trở lại:
- Trong mắt không còn trẫm nữa rồi, lời trẫm không còn ai nghe nữa sao?
Hoàng Cẩm rụt cổ lại, không dám tiếp lời.
Phải qua rất lâu sâu Gia Tĩnh đế mới phát tiết xong, nói với Hoàng Cẩm:
- Ngươi đem ba bản tấu chương này tới phủ Nghiêm Tung, hỏi ông ta..
Nói tới đây Gia Tĩnh đế mới nhớ ra lão già này vừa mất phu nhân, thở dài:
- Ngươi đi thăm ông ta, mang theo một gánh điểm tâm thập cẩm của ngự thiện phòng, không cần nói thêm gì hết.
- Vâng.
Hoàng Cẩm đáp lời, thấy trời sắp sáng, liền vội tới nhà bếp, sai người chuẩn bị điểm tâm, đợi cửa cung vừa mở là dẫn tiểu thái giám gánh đồ tới phủ Nghiêm Tung ở đường Tây Trường An.
Nghiêm gia mới có tang, câu đối trên cửa màu lam, đèn lồng màu trắng, tấm biển đề "Nghiêm phủ" cũng bị vải trắng kết hoa lớn che đi, gác cửa đón khách đều mặc đồ hiếu, vừa thấy công công mặc mãng y màu đỏ tới, không dám chậm trễ, vội tới nghênh đón.
Hoàng Cẩm nói rõ ý tới, gác cửa liền mời hắn vào trong, một lúc sau, Nghiêm Hồng, nhi tử Nghiêm Thế Phiên đi ra, chỉ thấy hắn mặc đồ đại tang, tinh thần mỏi mệt, hành lễ:
- Tổ mẫu mới mất, tệ gia thất lễ.
- Đại công tử bớt bi thương.
Hoàng Cẩm đáp lễ:
- Nô gia tới thắp nén hương cho lão phu nhân trước đã.
Nghiêm Hồng dẫn Hoàng Cẩm vào chính sảnh, chính sảnh tướng phủ rộng lớn, đã thành linh đường của lão phu nhân.
Hoàng Cẩm cung kính dâng hương hành lễ, tang gia hoàn lễ xong, hắn mới tìm Nghiêm Hồng, nói nhỏ:
- Hoàng thượng bảo nô gia tới thăm các lão, không biết có lão nhân gia người có ổn không?
Nghiêm Hồng đáp nhỏ:
- Gia gia bi thương quá độ, mấy ngày nay không thiết cơm nước, cứ nằm gục một chỗ, chẳng biết có thể gặp khách được không.
Rõ ràng Nghiêm Tung có lệnh, hết thảy khách tới đều không gặp.
- Có chuyện trọng yếu.
Hoàng Cẩm không cần dùng tư cách khâm sai ép người, lấy ba bản tấu từ trong ống tay áo ra, đưa cho Nghiêm Hồng:
- Đưa cho gia gia công tử xem, ta ở đây đợi, ít nhiều gì cũng có câu trả lời, ta còn về cung phụng lệnh.
Nghiêm Hồng ý thức được vấn đề Nghiêm trọng rồi, gật đầu nói:
- Công công, mời sang sảnh bên dùng ta, ta mang cho gia gia xem ngay.
- Đi đi.
Hoàng Cẩm cười ôn hòa, Nghiêm Hồng liền mang ba bản tấu, đi nhanh vào hậu viện.
Vì tránh nhìn vật nhớ người, đám con cháu đem phòng ngủ Nghiêm Tung chuyển sang tây noãn phòng, cách thủy hoa môn một khoảng, Nghiêm Hồng đang đi, đột nhiệt có giọng nói gọi giật lại:
- Đi nhanh thế làm gì?
Hắn vội dừng bước, hành lễ:
- Cha.
Thì ra người gọi hắn là Nghiêm Thế Phiên.
Nghiêm Thế Phiên không thích Nghiêm Hồng thật thà chất phác, Nghiêm Hồng không ưa gì Nghiêm Thế Phiên hoang dâm vô độ, cho nên quan hệ hai cha con không hài hòa, thậm chí là lãnh đạm. Nghiêm Thế Phiên nhìn con trai mình một lượt:
- Tay cầm cái gì đấy?
- Mấy bản tấu, Hoàng công công mang tới, nói bảo đưa gia gia xem.
- Càng ngày càng không ra gì.
Nghiêm Thế Phiên quát:
- Ta đã nói có chuyện gì phải xin chỉ thị của ta cơ mà, ngươi không coi cha ngươi vào đâu nữa à?
Nghiêm Hồng chép miệng:
- Định đưa gia gia xem trước rồi mới nói cho cha.
Nghiêm Thế Phiên khó chịu nói:
- Gia gia ngươi già rồi, tâm tình lại không tốt, bớt làm phiền ông ấy đi.
Rồi đưa tay ra:
- Đưa đây.
Nghiêm Hồng đem ba bản tấu chương cho hắn.
Nghiêm Thế Phiêm mở bản thứ nhất ra xem, kinh hãi biến sắc, mồ hôi như mưa, xem tới bản thứ hai, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình thường, xem tới bản thứ ba hớn hở reo lên:
- Đúng là trời không tuyệt đường người, ta yêu ba tên bảo bối này quá đi thôi.