Nghiêm các lão lặng lẽ nằm trên ghế tựa, hai mắt thất thần nhìn nóc nhà, lão ta đã nửa ngày trời không nhúc nhích, tới ngay cả tấm thảm lông đắp trên người đã rơi xuống đất cũng không hề hay biết.
Từ sau khi phu nhân qua đời, Nghiêm Tung dường như mất đi ba hồn sáu phách, chỉ còn lại cái xác không tồn tại ở nhân gian.
Thủa thiếu thời ông ta đọc Trường Hận Ca, luôn không tán đồng Đường Minh Hoàng tuổi già còn quá si tình, nhưng chỉ có tự thân trải qua mới biết, đối với người già gần đất xa trời mà nói, có thể không có sự nghiệp, thậm chí không có con cái, nhưng không thể không có bạn già...
Phu thê thiếu niên làm bạn tới già, già rồi không còn bạn già, sau này biết sống làm sao đây?
- Ôi...
Chỉ còn một tiếng thở dài già nua, lúc này Nghiêm Tung đâu còn hùng tâm vạn trưởng, tuổi đã ngoài tám mươi, toàn thân bệnh tật, thêm vào đả kích thê tử lìa bỏ cõi đời, làm lão ta lòng tàn ý lạnh, cuối cùng trong đêm 30 quyết định, viết sẵn tấu chương, chuẩn bị qua bảy ngày tang phu nhân, liền vào cung gặp hoàng đế.
Lão ta vừa có chút mơ màng, thì nghe tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc", tiếp đó là giọng của Nghiêm Thế Phiên gọi:
- Cha.
Nghiêm Tung không đáp, Nghiêm Thế Phiên lại gõ cửa, vẫn không đáp, ba lần như thế, cuối cùng không nhịn được đẩy cửa xông vào:
- Cha, người không sao chứ?
Chỉ thấy cha già nằm yên không nhúc nhích trên ghế, tấm chăn rơi xuống đất, làm hắn sợ tới toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm:" Lão già, ông đừng có chết đấy, nếu ông mà chết, ta cũng triệt để toi luôn!" Liền chạy tới, run run đưa tay ra, muốn thở xem Nghiêm Tung còn thở không.
- Ta chưa chết...
Nghiêm Tung cuối cùng cũng lên tiếng, cánh tay Nghiêm Thế Phiên dừng giữa không trung, khóe miệng giật giật:
- Vậy thì tốt, thiếu chút nữa làm con chết vì sợ.
Nghiêm Tung vẫn không mở mắt, chỉ thong thả nói:
- Hiếm có quá, ngươi còn quan tâm đến sống chết lão già này... Còn tưởng rằng ngươi chỉ biết nghĩ tới làm sao đoạt tình thôi chứ.
Đoạt tình là đối lập với đình ưu, đình ưu là khi phụ mẫu qua đời, quan viên phải nghỉ chức để thủ tang. Quan văn 27 tháng, quan võ 100 ngày. Trong thời gian đình ưu, người chịu tang không được phép ra làm quan, quốc gia không được phép cố ép người đình ưu ra làm quan.
Nhưng trường hợp đặc thù, quốc gia có thể với người đình ưu làm quan, gọi là "đoạt tình".
- Kìa, cha nói cái gì đấy.
Nghiêm Thế Phiên cười:
- Con là con trai duy nhất của người, con không quan tâm tới cha thì ai quan tâm?
Nghiêm Tung cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo:
- Ngươi sợ ta chết, ngươi không còn lý do ở lỳ tại Bắc Kinh nữa, phải không.
Bị cha già nói trúng tâm sự, Nghiêm Thế Phiên mặt đỏ lên:
- Cha coi con thành loại người thế nào rồi?
- Bất kể ngươi nghĩ như thê nào cũng không cần uổng phí tâm cơ nữa.
Nghiêm Tung chỉ vào cái bàn lớn đối diện:
- Ta đã viết sẵn tấu từ chức rồi, chỉ đợi sau bảy ngày tang mẫu thân ngươi, liền vào cung xin bệ hạ.
Đây không biết là lần từ chức thứ mấy của lão ta nữa, nhưng khác với vở kịch lấy lui làm tiến trước kia, Nghiêm Tung đúng là đã quyết ý ra đi rồi.
Thuận theo cha già chỉ, Nghiêm Thế Phiên nhìn thấy một bản tấu chương nằm trên bàn, bất giác máu nóng sộc lên não, muốn lớn tiếng chửi bởi cho hả, may là rốt cuộc nhịn được. Mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, lúc thì đen lúc thì đỏ, tức tới toàn thân run rẩy.
- Hay, hay...
Nghiêm Thế Phiên không ngờ rằng cha già hồ đồ như thế, lấy ba bản tấu trong ống tay áo ra, nói:
- Cha có một bản, con có ba bản, cha không ngại thị đọc xem.
Nói rồi đập ba bản tấu chương lên gối Nghiêm Tung.
Nghiêm Tung không muốn xem, Nghiêm Thế Phiên liền cầm lên đọc cho ông ta nghe, đọc xong bản này đọc bản tiếp, tới khi đọc xong cả ba bản, nghiến răng nói:
- Sao nào, có cảm tưởng gì?
Nghiêm Tung hạ mí mắt xuống, im lặng không lên tiếng.
- Cha không nói thì con nói.
Nghiêm Thế Phiên mắt trợn tròn giận dữ:
- Cha tưởng nghi hưu là xong à? Không được đâu! Chẳng khác gì toi đời.
Thấy ngữ khí hơi nặng, liền cố gắng nhẫn nại nói:
- Cha, người không muốn hại hổ, nhưng hổ muốn hại người! Từ Giai là con quái thú hung dữ, không nuốt cả xương hai cha con chúng ta là quyết không chịu thôi. Bởi vì chúng ta chặn đường của người ta, bởi vì thiên hạ vô số quan viên dựa vào chúng ta, bất kể ở triều đình hay là dân gian, đều do chúng ta chỉ đầu đánh đó, không trừ khử chúng ta, Từ đảng không cách nào thay thế. Cho nên Triệu Trinh Cát có đường lui, Yên Mậu Khanh có đường lui, chỉ có cha con ta không có đường lui. Chỉ có tiếp tục tiến lên, tiếp tục chiến thắng mới có thể sống sót.
Nghiêm Tung trơ ra hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Chúng ta không cần gì hết, lui hết sạch sành sanh, chẳng lẽ kẻ nào còn đuổi cùng giết tận được? Đừng quên, Đại Minh triều không phải của Từ Giai, mà vẫn do hoàng đế định đoạt.
Nghiêm Thế Phiên thầm nghĩ:" Thì ra lão có suy nghĩ này..." Hắn biết hoàng đế khả năng niệm tình cũ, không truy cứu Nghiêm Tung, bản thân cũng có khả năng sống sót.
Nhưng ngoan ngoãn theo Nghiêm Tung về quê ba năm, đợi tới khi đi ra, chỉ sợ đã thương hải tang điền, tất cả quyền thế địa vị của mình đều biến thành mây khói bay qua trước mắt.
Càng đáng sợ hơn nữa là kẻ thù của hắn quá nhiều, bọn chúng sẽ kiên nhẫn đợi tới khi Gia Tĩnh đế chết, hoặc Nghiêm Tung chết, sẽ tới báo đáp mình...
"Mình tuyệt đối không thể mất đi quyền thế, tuyệt đối không thể rời khỏi Bắc Kinh!" Sau một chút dao động, Nghiêm Thế Phiên kiên định ý nghĩ ban đầu, vén chéo áo, quỳ xuống trước mặt Nghiêm Tung:
- Cha, người còn nhớ Quý Khê không?
Nghiêm Tung vốn lim dim dựa vào lưng ghế, nghe vậy tức thì lông tóc dựng đứng, trước mặt biến ra một bóng người cao lớn làm lão ta sợ suốt đời...
~~~~~~~~~~~~~~
Những năm đầu thời Gia Tĩnh, Trương Thông lấy "đại lễ nghị" đầu cơ lên chức, trở thành thủ phụ nội các, thẳng tay diệt trừ kẻ khác phái, nhất thời quyền lực khuynh đảo triều đình.
Một nhân vật cấp đại lão như thế, nhưng lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt, đơn thương độc mã diệt mất.
Người đó là Hạ Ngôn, tự Công Cẩn, hiệu Quế Châu.
Nghiêm Tung đời này không phục mấy người, nhưng bất kể dùng tiêu chuẩn gì, Hạ Ngôn Hạ Quý Khê đều là người lão ta phục nhất.
Hạ Ngôn vóc dáng khôi ngô, mặt mày tuấn tú, còn có bộ râu quai nón rất đẹp, là mỹ nam tử...
Đương nhiên, Nghiêm Tung không phải vì những cái đó mà phục ông ta, cũng không phải vì ông ta xuất thân đồng tiến sĩ, lại có thể lên được chức thủ phụ nội các.
Mà bởi vì Hạ Ngôn trước khi làm Binh khoa cấp sự trung, đắc tội với Trương Thông, kẻ có thù ắt báo, Trương thủ phụ tuyên bố muốn cho ông ta biết tay, họ Trương dựa vào người đông thế mạnh, chó săn vô vàn, ý đồ phát động chiến thuật biển người, tấn công mọi phía, tiêu diệt tên tiểu tử không nghe lời này.
Đáng lẽ khi ấy thực lực hai người chênh lệch chẳng khác gì kiến với voi, Hạ Ngôn trừ cầu xin và chịu chết ra thì không còn con đường thứ ba. Nhưng khi đồng niên len lén báo tin cho ông ta, lo lắng thay cho ông ta thì Hạ Ngôn chẳng hề sợ hãi, coi đám người Trương Thông như gà gỗ chó đất.
Sau này chứng minh, ông ta không hề cuồng vọng tự đại, mà đó là sự tự tin kiến lập trên cơ sở thực lực cường đại.
Thì ra thành tích khoa cử của Hạ Ngôn không cao, nhưng đó là vì văn chương ông ta viết ra quá sắc bén, tất nhiên không thể nào có được thứ bậc cao.
Nhưng loại văn bút đó dùng trên chiến trường chửi mắng thì lại là đánh đâu thắng đó, hậu thế còn có một xưng hô mỹ hiệu gọi là "cao thủ tạp văn".