Thẩm Mặc nói với Trương Cư Chính "trí hư cực. Thủ tĩnh đốc. Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục."
Bất kể Trương Cư Chính có nghe lọt tai không, có chuyển lời cho Từ Giai hay không, dù sao bản thân y đã triệt đề tĩnh lặng rồi, đối với chuyện của triều đình không nghe không hỏi nữa, cho dù cả khen thưởng, bổ nhiệm mình mãi không phát xuống, cũng không giục, suốt ngày gặp gỡ quan viên, lại còn tự cho mình nghỉ ngơi dài hạn.
Thử tách khỏi vòng đời luân chuyển,
Để lặng thinh ngắm chuyện trần hoàn.
Muôn loài sinh hóa đa đoan,
Rồi ra cũng phải lai hoàn bản nguyên.
Dịch thơ Đạo Đức Kinh.
Đối với trạng thái này của Thẩm Mặc, Từ Vị rất là thích, hắn cảm thấy Thẩm Mặc mặc quan bào quá nhàm chán, mà Thẩm Mặc không mặc quan bào, mặc dù cũng rất nhàm chán nhưng giống con người chân thật hơn.
- Chính là loại người trung niên chán chết.
Từ Vị phán:
- Người tới bốn lăm, nhàm chán vô vị, suốt ngày chìm đắm trong sợ thích kỳ quặc, cự tuyệt giao tiếp với bên ngoài.
- Đọc sách mà cũng kỳ quặc à?
Thẩm Mặc ngẩng đầu lên từ quyển sách.
- Người trung niên xem sách thì không có gì lạ.
Từ Vị vung chân múa tay diễn đạt, rồi giật lấy quyển sách trong tay Thẩm Mặc:
- Nhưng đệ là tiểu thanh niên hơn hai mươi, suốt ngày ngồi trong nhà không đi đâu, đó mới gọi là kỳ quặc. Hôm nay mặt trời rực rỡ, ấm áp như xuân, ta phải đưa đệ đi hít thở không khí mới được.
- Đừng kéo, đừng kéo.
Thẩm Mặc đầu hàng:
- Đệ đi với huynh, được chưa hả?
- Thế còn tạm được.
Từ Vị tự hào nói:
- Có bằng hữu quan tâm tới đệ như ta là phúc khí cực lớn của đệ đấy. Có gọi thêm bọn Đào Ngu Thần không? Nếu để bọn chúng biết đi không gọi, nhất định sẽ sinh sự đấy.
Thẩm Mặc lườm hắn:
- Hôm nay là 16 rồi, người ta phải đi làm cả, chỉ có hai chúng ta nhàn rỗi đi lang thang thôi.
- Ha ha ha.
Từ Vị xoa gáy:
- Ta hồ đồ mất rồi.
Nói đi là đi, hai người mặc xong y phục liền ra ngoài.
Thẩm gia trạch viện là lấy tính trong náo nhiệt, vừa ra khỏi con ngõ dài, là phố Bàn Cờ phồn hoa nhất kinh thành.
Trên phố người qua lại rộn ràng nhốn nháo, tiếng rao bán bánh bao, bánh nướng, thịt dê, vang lên không ngớt, giọng cao, giọng dài, giọng gọn, nghe như dàn đồng ca.
Thi thoảng còn nghe tiếng pháo nổ, tiếng rít chói tai trên trời, đó là pháo hoa đám trẻ con tiết kiệm được, tiếp tục niềm vui năm mới.
Nhìn đám trẻ con đuổi nhau đùa giỡn, chơi bịt mắt trồn tìm, Thẩm Mặc lề mề không chịu dời bước, trong mắt đầy nhu tình, y tức thì rất nhớ nhi tử của mình.
“A Cát và Thập Phân hẳn là đều đã biết chữ rồi? Bình thường chắc cũng biết gọi cha rồi, không biết nó còn nhờ người cha này hay không?”
Nghĩ tới đó Thẩm Mặc không khỏi buồn bã, quay đầu đi không muốn nhìn những đứa bé đó nữa, lại thấy Từ Vị cười cười nhìn mình, y cho rằng tâm sựu của mình bị nhìn thấu, có chút bực bội:
- Nhìn đệ làm cái gì?
Ai ngờ Từ Vị cười chuyện hoàn toàn khác, hắn nhìn Thẩm Mặc từ trên xuống dưới, tặc lưỡi:
- Nhìn đệ ăn mặt thế này đâu có giống đường đường quan lớn tứ phẩm? Mà giống cử nhân thanh niên tiến kinh khảo thí hơn.
Thẩm Mặc cúi đầu nhìn bản thân, ngoại trừ bộ nho phục màu xanh nửa cũ nửa mới thường ngày hai mặc, còn khoác thêm áo choàng rộng, chân đi giày đế dày, trên đầu là mũ len màu xanh thẫm và khuôn mặt thanh niên trẻ trung, đúng là chẳng khác gì những thư sinh đầy đường vào lúc này.
Thẩm Mặc nhìn những sĩ tử đó, bọn họ hoặc là đang oang oang đàm luận, hoặc cúi đầu trầm tư, tóm lại ngoài những cô nương thiếu phụ ra, thì bọn họ là thành phần nổi bật nhất trong đám đông.
~~~~~~~~~~~
Hai người dạo quanh khu đường phố náo nhiệt, nghe thuyết thư, ngắm cảnh. Tới gần trưa thì đến gần trường thi.
Sao lại tới gần trường thi làm gì? Bởi vì phóng mắt nhìn tới toàn là tấm biển "trạng nguyên", "nhất giáp", "đỉnh giáp", thôi thì toàn danh hiệu thứ hạng cao của khoa cử, làm các vị cử nhân lần lượt cởi hầu bao, cho dù là đắt hơn cửa hiệu thường gấp đôi, cũng vào kiếm lấy chút may mắn.
Từ Vị là người lắm chuyện, kéo Thẩm Mặc vào một khách sạn, hỏi tiểu nhị:
- Một gian thượng phòng bao nhiêu tiền một tháng?
- Mười lượng.
Tiểu nhị nhìn bộ dạng nghèo khó của hắn, hạ mí mắt xuống:
- Sáu lượng cũng được, nhưng phải do bản điếm cung cấp thức ăn.
- Cái gì? Ăn cướp à?
Từ Vị giật mình:
- Ai mà ở nổi chứ?
- Ngài đừng kích động, cứ xem đề danh của bản điếm đi.
Tiểu nhị chỉ vào một loạt cái tên trên bức tường nói:
- Tệ điếm kể từ khi được xây dựng lên, 80 năm qua có 57 vị lão gia trúng tiến sĩ, trong đó có 1 vị trạng nguyên, 2 vị bảng nhãn, 1 vị thám hoa! Phong thủy này tuyệt đối đứng đầu ở Bắc Kinh. Ngài cứ nghe ngóng đi, có khách sạn nào cùng cấp bậc mà rẻ hơn cả chúng tôi không?
- Ài, có đáng không chứ?
Thẩm Mặc im lặng đứng sau nãy giờ không nhịn được xen vào. 10 lượng bạc, cho dù ở kinh thành cũng đủ cho gia đình trung lưu sóng hai tháng rồi, sao ở đây lại tốn kém như thế? Chẳng lẽ ở nơi này là trúng được trạng nguyên hay sao?
- Đừng xem ngang!
Tiểu nhị bĩu môi.
- Có biết "Lục Nguyên cư!" Mà Thẩm lục thủ từng ở có giá thế nào không? 20 lượng bạc một tháng, còn phải để khách sạn phụ trách cơm nước. Như vậy mà cung không đủ cầu, nghe nói gian phòng cuối cùng bị mấy khảo sinh nhà giàu đấu giá lên 120 lượng một tháng đấy.
Có lẽ là tiểu nhị nói nhiều làm chưởng quầy bên trong không vui, ho một tiếng to, tiếp lấy câu chuyện:
- Các vị rốt cuộc có ở không? Nhưng gian phòng cuối cùng rồi, muộn là không còn nữa đâu.
- Ta ở, ta ở...
Từ Vị đột nhiên trở nên lắm bắp, tiểu nhị nhanh nhẹn lấy chìa khóa, còn đắc ý nhìn chưởng quầy, cao giọng nói:
- Bản điếm kinh doanh, nhất loạt không ký sổ, mời khách quan trả dự phòng tiền hai tháng.
- Ta ở... Không nổi.
Từ Vị lúc này mới nói hết câu.
Tên tiểu nhị mặt trăng trẻo chớp mắt biến thành màu gan lợn, chưởng quầy ban đầu mặt màu gan lợn liền biến thành đít nồi...
Thẩm Mặc và Từ Vị vội vàng bỏ chạy.
Chọc ghẹo khách sạn hám lợi xong, tâm tình của Từ Vị cực tốt, liền muốn mời Thẩm Mặc ăn cơm.
Thẩm Mặc nói:
- Ăn cơm ở nơi này nhất định là cực đắt, tội gì để giết mổ, cứ về nhà ăn cơm đi.
- Ra ngoài đi chơi mà.
Từ Vị lại chẳng bận tâm:
- Tối hôm kia chém giết tưng bừng, thắng cho mấy tên kia sạch nhẵn túi, vừa khéo hôm nay tiêu hết khỏi phải thua trở lại.
Thẩm Mặc không nhịn được cười, cùng hắn đi lên một đại tửu điểm ba tầng, chỉ thấy tấm biển đề "Quỳ Lâm các", tất nhiên là lấy tên theo "Quỳnh Lâm yến".
Hai người thong thả đi vào, tửu lâu này có lẽ là vì kỳ thi lớn ba năm một lần mà trang trí lại, cầu thang được trải thảm đó, tay vịn bọc đồng vàng, lan can còn điêu khắc hoa văn tinh xảo, trông rất xa hoa.
Trừ loại xa hoa phổ biến ở thời Gia Tĩnh ra, tửu điếm lấy cử nhân làm khách chính này trên tường còn treo đầy thi từ mà tiến sĩ các triều đề tặng, ở chỗ bắt mắt trong đại sảnh còn đặt một cái bàn lớn, bên trên có đầy đủ bút mực, cung cấp cho các cử nhân khi thi hứng nổi lên, lưu lại mặc bảo.
Đây là vụ làm ăn chỉ lời không lỗ, phải biết rằng sĩ tử thường không dám bêu xấu, mà toàn là người có tài học, những người này hoặc là sẽ đỗ cao, hoặc là tương lai sẽ thành danh sĩ, mặc bảo lưu lại khi đó sẽ thành bảo vật thật.
Lúc này mặc dù chưa tới trưa, nhưng có không ít người đang ăn uống, nhìn dáng vẻ thì đại đa số là cử nhân tiến kinh khảo thí. Còn đoán đố, hành lệnh, ngâm thi, làm phú, hết sức ồn ào.
Hai người Thẩm Mặc mê cái không khí làm người ta hoài niệm này, không vào phòng bao, mà tới một cái bàn trống ở đại sảnh ngồi, gọi vài món ăn, một bầu rượu.. Nhìn qua, quả nhiên là "trạng nguyên hồng", hai người mỉm cười, vừa nhắm rượu, vừa nghe những sĩ tử kia nói chuyện.