Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 807: Quỳnh Lâm Tửu Điếm (2)

Chương 807: Quỳnh Lâm Tửu Điếm (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Qua một lúc những sĩ tử kia hình như nổ ra tranh chấp, ban đầu có người nói:

- Hồ Quảng chúng tôi xưa nay mạch văn hưng thịnh.

Hồ Quang đúng là tỉnh lớn khoa cử, xưa nay không biết bao nhiêu tiến sĩ xuất hiện, nguồn cử nhân chất lượng đứng vững ở ba vị trí đầu, nói như thế cũng không phải hoàn toàn là khoác lác.

Nhưng văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, loại đề tài này dễ gây ra cãi vã nhất, hơn nữa vĩnh viễn không ai phục ai.

Quả nhiên lập tức có cử nhân Giang Tây không phục nói:

- Trở về lật xem bảng tiến sĩ đi, xem xem tỉnh nào nhiều nhất.

Từ thời đầu lập quốc Giang Tây nổi danh thịnh văn, nhất là mấy chục năm đầu, gần như chiếm nửa giang sơn của hàn lâm viện, cho dù hiện giờ có hơn đi xuống, nhưng cũng rất lợi hại.

Đừng quên Hạ Ngôn, Nghiêm Tung là người Giang Tây, hai người nối nhau làm tế tướng hơn ba mươi năm, sao chịu để người Hồ Quảng ra oai.

Lập tức có cử nhân Chiết Giang không vui lên tiếng:

- Đừng nói chuyện xưa cũ nữa, xem xem mấy chục năm gần đây, Chiết Giang có lần nào mà không chiếm nửa bảng vàng, nhìn trong viện hàn lâm xem có bao nhiêu người Chiết Giang? Xem Đại tam nguyên chưa từng có là người tỉnh nào, nhìn xem lục thủ lợi hại hơn nữa là của tỉnh nào?

Thương Lộ là người Nghiêm Châu Chiết Giang, còn Thẩm lục thủ không cần giới thiệu, đây luôn là niềm tự hào của người Chiết Giang, đi tới đâu cũng đeo trên miệng.

Trong đại sảnh còn có không ít cử nhân nơi khác như Nam Trực Đãi, Bắc Trực Đãi, Sơn Đông, Tứ Xuyên, Lương Quảng. Nghe cử nhân ba tỉnh kia huyênh hoang, bọn họ rất khó chịu, nhưng đúng là không thể bì với người ta.

Tô Châu của Nam Trực Đãi cũng rất lợi hại, nhưng biết sao đành, thế đơn lực mỏng, không so được với số lượng của người ta.

Vì thế người trong đại sảnh chỉ nghe thấy cử nhân của ba tỉnh này tranh đi cãi lại, cử nhân ba tỉnh đó cũng càng khoác lác càng hưng phấn, nói tới không còn coi ai xung quanh ra gì nữa, cứ như bảng vàng năm nay đã bị bọn họ bao trọn rồi vậy.

Cuối cùng chọc giận một bàn bên cửa sổ, một cử nhân trẻ tuổi đứng bật dậy:

- Mấy nơi các ngươi lợi hại như thế, có dám tỷ thí với cử nhân Phúc Kiến bọn ta không? Nếu là thua rồi thì đừng có khoác lác nữa.

Thấy có náo nhiệt để xem, các cử nhân trong đại sảnh tận tình reo hò, Từ Vị cũng hùa theo hò hét:

- Tỷ thí thì tỷ thí! Ai sợ Ai! Kẻ nào không tỷ thí là chó!

Cử nhân của ba tỉnh kia quá ngông cuồng, quả nhiên làm cho số đông tức giận.

Cử nhân ba tỉnh kia vào thế cưỡi hổ, chỉ có thể ứng chiến, liền hỏi tỷ thí ra sao.

Sĩ tử kia nói:

- Bốn tỉnh chúng ta mỗi nơi cử ra một đại biểu, ngâm thơ, làm đối, đoán đố gì cũng được, nói chúng là chọn một thư ra thi tài. Tỉnh khác muốn tham gia, cũng có thể ra nhập, tỉnh nào bị loại cuối cùng là lợi hại nhất, thế nào hả?

Xem ra thì cũng công bằng, mọi người không nghĩ ra biện pháp khác, liền đều đáp ứng, mỗi bên tuyển một người học rộng cơ trí, tới bốn xung quanh bàn lớn giữa đại sảnh. Đại biểu Phúc Kiến không phải sĩ tử trẻ tuổi kia, mà là một người trung niên.

Tổng cộng có chín tỉnh ra ứng chiến, ngoài bốn tỉnh đã nói còn có Nam Bắc Trực Đãi, Tứ Xuyên, Quảng Đông, Sơn Đông cũng tham gia, còn các tỉnh khác tự biết không địch nổi, nên không ra bêu xấu.

- Tỷ thí cái gì?

Vì mỗi tỉnh có một loại trò chơi khác nhau, cho nên ra đề thế nào thành vấn đề lớn, cuối cùng thương lượng quyết định, mọi người luân phiên ra đề, đổ xúc sắc quyết định.

Đổ xúc sắc xong, cử nhân Hồ Quảng làm người ra đề, hắn sớm đã có đề trong đầu, liền đề nghị:

- Chúng ta tổng cộng làm bài từ tám câu, mỗi người một câu làm trọng vẹn bài từ, ai không điền vào được thì lui xuóng, được không?

Người phía dưới không đồng ý:

- Thế thì quá đơn giản, mọi người ai chẳng biết điền từ? Chẳng lẽ so ai nhanh mồm hơn? Chẳng hứng thú.

- Ta còn chưa nói xong.

"Hồ Quảng" nói:

- Điền bài từ này có yêu cầu đấy, mỗi một câu ít nhất phải có một vị thuốc, nhưng ý tứ không đượng gượng ép, được chứ?

Mọi người nghe thấy thế mới có chút thú vị, liền đồng ý.

Liền có người bê ông thẻ của tửu điếm đặt lên bàn lớn, chọn ra một thẻ xăm phù hợp với yêu cầu, "Hồ Quảng" rút thăm, nhìn thấy (Sanh Tra Từ" liền nói:

- Ta là người gia đề, không chiếm lợi hơn mọi người, nên câu đầu tiên sẽ thêm hai vị thuốc.

Hắn hắng giọng:

- Ta dùng "tương tư tử" và "ý dĩ nhân" ra câu "tương tư ý dĩ thâm", lập tức làm vang lên tiếng khen hay, đa phần là phát ra từ cử nhân Hồ Quảng.

"Sơn Đông" tiếp ngay:

- Ta dùng "bạch chỉ", ra câu --- Bạch chỉ thư nan túc.

Tới lượt Tứ Xuyên:

- Ta dùng khổ sâm ra câu thứ ba --- Tự tự khổ sâm thương.

Phúc Kiến tiếp tục ngay:

- Câu thứ tư ta dùng Lang Độc --- Cố yếu đàn lang độc.

Nam Trực Đãi cũng nói:

- Đương Quy - Phân minh ký đắc ước đương quy.

Bắc Trực Đãi không chịu thua kém:

- Ta dùng hai vị, Viễn Chí và Anh Đào - Viễn chí anh đào thục.

Còn hai câu cuối cùng, không khí trở nên khẩn trương, Giang Tây vội vàng nói:

- Cúc Hoa, Cúc Hoa là của ta --- Hà sự cúc hoa tàn.

Chiết Giang lập tức cướp câu cuối cùng:

- Do vị hồi hương khúc! Ta dùng Hồi Hương.

Tám câu từ nối liền lại là: tương tư ý dĩ thâm, bạch chỉ thư nan túc. Tự tự khổ tham thương, cố yếu đàn lang độc. Phân minh ký đắc ước đương quy, viễn chí anh đào thục. Hà sự cúc hoa tàn, do vị hồi hương khúc.

Mặc dù không thể gọi là hay, nhưng tuyệt đối là vần luật thông suốt, nội dung không gượng ép lắm, tất nhiên được cả sảnh vỗ tay ủng hộ.

*

Tương tứ ý đã sâu, thư giấy trắng khó đủ, từng chữ khó tỏ lòng, chỉ mong chàng đọc được, đã hẹn thỏa chí sẽ trở về, khi anh đào nở, sao hoa cúc đã tàn, vẫn chẳng thấy hồi hương.

Sĩ tử Quảng Đông chỉ đành buồn bã lui xuống.

Lần này tới lượt sĩ tử Quảng Đông ra đề, hắn cười nói:

- Cách của ta đơn giản lắm, bên ngoài cửa có rất nhiều bách tính buôn bán nhỏ, chúng ta bảo tiểu nhị ra mời một người bất kỳ vào, sau đó dùng một điển cố miêu tả ra nghề nghiệp của người đó, ai không nói được thì lui xuống.

- Nếu tất cả đều nói được thì sao?

Bảy người còn lại hỏi.

- Vậy thì ta xuống.

Hán tử Sơn Đông luôn luôn hào sảng như thế.

Tiểu nhị sớm đứng một bên xem náo nhiệt, nghe thấy lật đật chạy ra ngoài, không bao lâu sau dẫn một ông già bật bông vào.

Đề tài đã có, đó là bật bông. Vì để đám sĩ tử không phân biệt được ngũ cốc này có thể hiểu được một cách hình tượng, liền mời ông già đó hành nghề ngay tại chỗ.

Ông già mặc dù cho rằng đám người này đúng là ăn no rửng mỡ, nhưng nể mặt đồng tiền nên vẫn thống khoái nhận lời, liền dùng búa gỗ mắc lên giây cung, kéo giây bật "bình bình bình"... Ruột bông liền bay lên tứ tung. Đám sĩ tử trông có vẻ rất vui mắt.

- Có rồi!

Sơn Đông reo lên:

- Câu của ta là "Khương Thái Công vị thủy thùy điếu!"

Mọi người nhìn cái cung lớn của ông già, bên trên có cái cần dựng trong lòng, chẳng phải giống câu cá sao, liền khen hay.

*

Khương thái công câu cá sông Vị Thủy.

Sĩ tử Chiết Giang rút kinh nghiệm, làm câu thứ hai:

- Hán Tô Vũ bắc hải mục dương.

Trên cái cung kia không phải có giây sao, hơn nữa mảng bông trắng xóa cũng giống như từng bầy cừu, mọi người lại khen hay.

*

Hán Tô Vũ chăn cừu ở Bắc Hải.

- Du Bá Nha cổ cầm dương đào.

Phúc Kiến vừa lên tiếng, lập tức làm mọi người cười ồ lên, hiển nhiên cảm thấy câu này càng phù hợp.

*

Du Bá Nha gẩy cồ cầm.

- Hàn Văn Công tuyết ủng Lam Quan.

Giang Tây nối tiếp.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch