Chương 818: Muốn Người Ta Không Biết Trừ Khi Đừng Có Làm (4)
Dịch: lanhdiendiemla.
Thấy hắn càng nói càng thú vị, Nghiêm Nột cảm thấy rất thích, Viên Vĩ mặt lại tái nhợt, may là trời tối nhìn không ra.
- Cái đầu tốt thế, há chẳng tiếc sao...
Chu Thất lắc đầu, chẳng biết hắn than thở cái gì, cầm đèn lồng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Nghiêm Nột cười rộ lên, nói với Viên Vĩ:
- Chả biết hắn học được mấy câu chua loét đó từ đâu, mang ra khoe khoang trước mặt chúng ta.
Viên Vĩ lại đứng đó như trời trồng, chẳng hề phát giác, Nghiêm Nột gọi mấy tiếng ông ta mới tỉnh lại, chẳng để ý tới Nghiêm Nột, như người mất hồn đi về phòng.
- Sao hôm nay ai cũng kỳ quái vậy?
Nghiêm Nột chẳng hiểu ra sao, chỉ đành cũng quay về.
Đêm hôm đó, Viên Vĩ không hề chợp mắt, trong đầu chỉ toàn hình cờ trắng cờ đỏ, trong lòng nghĩ:" Chẳng lẽ có quỷ thần bất mãn với ta, nếu không tại sao một võ nhân lại ăn nói văn vẻ như thế? Tám phần là thần linh nhập vào người hắn, cảnh cáo mình rồi."
Đợi tới khi trời sắp sáng ông ta mới nghĩ tới một loại khả năng khác, chẳng lẽ người Cẩm Y Vệ đã biết chuyện "ám hiệu", đã bẩm báo cho hoàng thượng rồi...
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ tới là giật nảy mình, toàn thân run như cầy sấy, nằm cũng không nổi nữa.
Về sau nghĩ lạithì thấy không đúng, nếu là như thế vì bắt trộm tận tay, Chu Thất không nên để lộ phong thanh mới đúng.
Càng nghĩ càng mơ hồ, đờ đẫn đi tới Tụ Khuê đường, ngồi ngây ở đó. Lại nghĩ tới Chu Thất đang ngồi sau lưng theo dõi, ông ta càng chẳng còn lòng dạ nào mà duyệt bài nữa, cũng may Nghiêm Nột tài cao học rộng duyệt bài là không có vấn đề gì.
Mọi người thầm nghĩ:" Sao chủ khảo đại nhân hôm nay dễ tính như thế? Xem ra cũng nhận ra, nếu cứ làm như hôm qua không thể nào hoàn thành công việc theo đúng thời hạn.
Kết quả ngày hôm đó chọn trúng 150 bài, không cần lo lắng về tiến độ nữa.
Viên Vĩ cũng nghĩ thông một việc, phải hỏi Chu Thất cho hai năm rõ mười.
Đợi tới khi trời tối khóa Tụ Khuê lâu, chuẩn bị đi ăn cơm, Viên Vĩ nói với Nghiêm Nột:
- Ông đi trước đi, ta và Thất gia thương lượng an bài chuyện ngày mai.
Nghiêm Nột nghĩ:" Có gì mà phải an bài, làm đúng theo trình tự là được rồi. Lão này tâm sự trùng trùng, nhất định là có việc làm gì mờ ám rồi." Nhưng ông ta là người nhân hậu, không vạch trần, liền đi trước.
Chu Thất vẫn cần đèn lòng, vẻ mặt lãnh đạm đứng trước mặt Viên Vĩ, đối phương không nói nói, hắn tuyệt không lên tiếng.
Viên Vĩ nhìn quanh không thấy ai, hạ thấp giọng hỏi:
- Rốt cuộc Thất gia muốn gì?
Chu Thất liếc ông ta:
- Câu này hạ quan hỏi mới đúng.
- Ông... Đã bẩm báo với hoàng thượng rồi sao?
- Đại nhân mong thế lắm à?
Chu Thất hỏi vặn lại.
- Đương nhiên là không.
Viên Vĩ cười khổ:
- Nói đi, ông muốn điều kiện gì, chi cần không vạch trần ra thì ta chấp nhận hết.
- Ông cho rằng ai cũng giống như ông à?
Chu Thất hừ lạnh một tiếng:
- Nhớ cho kỹ, bất kể ông làm cái gì, sau lưng đều có một đôi mắt theo dõi ông đấy! Lần này xem như mạng ông lớn, đại nhân bọn ta không muốn đại điển thi tài quốc gia thành trò hề, mới không lập tức báo cáo. Nhưng sau khi công bố bảng, có báo lên hay không thì chưa chắc.
Nói xong vứt lại một câu:
- Nên làm thế nào, ông tự nghĩ cho kỹ đi.
Viên Vĩ đứng ở trong sân rất lâu, cuối cùng nhìn về phía đường Tây Trường An:
- Ta phải lo thân trước thôi, xin lỗi nhé Tiểu các lão.
Ngày thứ ba chấm bài, Viên Vĩ mang cặp mắt thâm quầng xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng tinh thần hiển nhiên phấn chấn hơn nhiều. Ngày hôm đó ông ta chỉ làm đúng một việc đó chính là đem bài thì có ‘dã phu, nhi dĩ hĩ, khởi bất tích tai, ’ loại bỏ hết ra, không trúng bài nào hết.
Nói ra kẻ dựa dẫm vào Nghiêm đảng cũng không phải toàn là đám ăn hại, bởi vì quan viên Đại Minh xuất thân khoa cử chính đồ, gia tộc đa phần truyền thống sách vở, con cháu bọn họ tất nhiên được giáo dục tốt đẹp, có rất nhiều người học vấn tốt, bản thân có thực lực thi đỗ.
Nhưng kẻ theo Nghiêm đảng tính tình quá thối, vừa nghe thấy có "ám hiệu" là nhao nhao tới xin xỏ, cứ như không có "ám hiệu" là nhất định sẽ thi trượt vậy.
Vì thế con cháu thân tộc bọn chúng, bất kể học vấn văn chương ra sao, đều dùng chín chữ kia, trong đó cũng có kẻ được đồng khảo quan tiến cử, được Nghiêm Nột "chọn", tổng cộng hơn 30 bài. Nói cách khác 30 bài này dựa vào bản lĩnh thực sự cũng có thể thi đỗ.
Nhưng vào lúc này, Viên Vĩ chỉ mong rửa sạch hiềm nghi, cho nên mang theo nguyên tắc thà giết nhầm hơn bỏ sót, chẳng suy nghĩ nhiều, cho bài thuộc diện quan hệ đánh trượt hết.
Hơn ba mươi người kia vạn lần không thể ngờ được, tầm bùa cứu mạng, lại biến thành bùa đòi mạng, làm bọn chúng chết vô cùng oan ức.
Nghiêm Nột cũng thấy khó chịu, nói nhỏ:
- Bộ đường, những bài này làm sao? Hạ quan thấy văn chương được lắm mà.
- Sao ta lại thấy chẳng khác gì rắm chó.
Viên Vĩ thuận tay lấy một bài:
- Ông coi đoạn này, văn lý thì thông đấy, nhưng chia chương cắt nghĩa, dùng điển cố loạn bậy, nói rõ kẻ này lòng dạ bất chính, chọn chúng làm gì, để hại nước hại dân à?
Nghiêm Nột thầm nghĩ:" So đo cả cái đó làm gì?" Nhưng Viên Vĩ cứ làm nghiêm trọng hóa vấn đề, ông ta chẳng thể nói gì thêm, tìm kiếm trong đống bài Viên Vĩ đánh trượt, nói:
- Mong bộ đường đại nhân châm chước cho bài này, hạ quan cho rằng bài này có thể vào năm hạng đầu, cho dù hạ quan mắt kém, cũng không thể ngay cả đỗ cũng không được chứ!
Hai người tranh chấp khiến cho các đồng khảo quan chủ ý, qua mấy ngày duyệt bài, mọi người quen thuộc rồi, không giữ quy củ chi li như ban đầu nữa. Rời bàn đi tới, xem bài văn đó, đều có ấn tượng, liền nói đỡ:
- Bộ đường đại nhân, đó là bài văn hay mà! Dù chọn làm Hội Nguyên cũng không quá.
Viên Vĩ bất đắc dĩ nhận lấy bài thi, thấy mọi người đổ tới, khó chịu nói:
- Quên cả pháp luật triều đình rồi sao?
Các đồng khảo quan đành ấm ức về chỗ, nhưng nghển cổ ra đợi ông ta nói thế nào.
Viên Vĩ lúc này đã đâm đầu vào đường cụt rồi, hàm là bài thi dùng 9 chữ đó ông ta kiên quyết không chọn, đánh chết cũng không chọn.
Thấy mọi người dồn ép mình, ông ta không ngờ nói:
- Các ngươi bất chấp quy củ nội liêm, ra sức thổi phồng người này, chẳng lẽ ăn hối lộ của người ta.
Nghiêm Nột và các khảo quan hoảng sợ, vội giải thích:
- Chúng tôi chỉ tiếc cho người tài, không hề có gian dối.
Viên Vĩ hừ một tiếng, chuyển ánh mắt lên bài thi, xem được một nửa vứt lại chỗ bài thi trượt.
Nghiêm Nột không chịu nổi nữa:" Ta ra sức tiến cử như thế, không ngờ ông vẫn không chịu chọn, thực không coi ta ra gì nữa rồi." Thêm vào ông ta thanh bạch, không có liên quan gì tới khảo sinh, liền kháng nghị:
- Đại nhân, cho dù ngài không chọn hắn làm Hội Nguyên, thì thế nào cũng đủ tư cách đỗ thường nhứ. Chuyện này... Chuyện này chỉ e làm mọi người không phục, chẳng may khảo sinh đó làm ầm lên, chỉ e sẽ ảnh hưởng tới danh dự của đại nhân.
Chuyện trên quan trường, xưa nay đều là ông kính ta một thước, ta kính ông một trượng. Nhưng một khi ông không nể mặt người ta, người ta cũng chẳng khách khí với ông.
Chuyện ngày hôm nay đã không còn là vấn đề tiền đồ của khảo sinh nào nữa, mà là vấn đề tôn nghiêm của Nghiêm Nột, làm tới cấp thị lang như Nghiêm Nột, cũng là quan lớn có vai vế rồi, mặc dù nhẫn nhịn thượng thư, nhưng chẳng có gì phải sợ hãi.
Mọi người đều là trọng thần trong lòng hoàng đế, ai biết ngày mai ai lên ai xuống, ai phải sợ ai.
Viên Vĩ cũng bị sự phản kháng của Nghiêm Nột làm tức giận, thầm nghĩ:" Hôm nay ta không xử lý ngươi, ngày sau chẳng phải để ngươi trèo lên đầu tác oai tác quái?" Liền cười lạnh:
- Nghiêm đại nhân nói vậy là ý gì, bản quan không chọn bài này, sao lại tổn hại tới danh dự?
Nghiêm Nột ôm quyền nói:
- Ti chức quá lời, xin đại nhân thứ tội, nhưng mong đại nhân cho biết, vì sao lại không chọn bài này. Mong đại nhân nói rõ, tránh chúng tôi tiến cử bài lại không hợp ý bộ đường.
Lời này hiển nhiên là đang ám thị, Viên Vĩ quá độc đoán chuyên quyền, không suy nghĩ xem người khác nói có đúng hay không.
Lời này làm trong Tụ Khuê Đường lặng ngắt như tờ, hai vị quan chủ khảo không ai chịu ai, kỳ thực là chuyện thường có, nhưng mọi người thích xem là cuối cùng ai thắng ai.
Nhưng Viên Vĩ lúc nào cũng đi trước Nghiêm Nột một bước, chẳng phải là chỉ nhờ vào may mắt, ông qua quét mắt qua mọi người trong đường:
- Thánh thượng cảm thấy gần đây văn chương khoa khảo sống sượng quá nhiều, khiến cho cái bác nhã thuần chính không còn nữa. Nên mấy lần cấm quốc gia đại khảo chọn những kẻ dùng lời lẽ đẹp đẽ mê hoặc lòng người. Phàm là văn chương loại này, nhất loạt đánh trượt. Các vị quên mất thánh huấn, hay là cố ý làm trái thánh huấn?
Đây rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý, phàm là kẻ tài hoa hơn người, văn chương tất nhiên là như thần tiên nhả khí, khác với người thường.
Nhưng nếu nhất định là nói mê hoặc lòng người cũng không hoàn toàn là không có lý, chỉ có điều dựa theo tiêu chuẩn đó mà nói thì trong danh tác thiên cổ có quá nửa bị đánh trượt.
Có điều Viên Vĩ đem cả thánh huấn ra, Nghiêm Nột không kháng cự được nữa, chỉ đành rút lui:
- Đúng là hạ quan suy nghĩ thiếu chu đáo, xin nghe lời đại nhân.
Viên Vĩ sắc mặt bấy giờ mới hòa hoãn hơn:
- Dưỡng Trai lão đệ đừng giận, lão đệ thấy đấy, đại bộ phận văn chương lão đệ chọn ta không dị nghị gì, chỉ có những văn chương làm ra vẻ hoa hoét màu mè này, không lợi cho lề thói học tập cái thực chất, ngu huynh mới không chọn, tuyệt không phải phản đối ý kiến của lão đệ.
Đối phương đã cho cớ, Nghiêm Nột thuận thế xuống nước:
- Đại nhân giáo hoán phải lắm, hạ quan nhớ rồi. Mong đẹp nhân định thứ hạng của lần thi Hội này.