Kết quả điều tra cuối cùng của Tam pháp ti rất nhanh được công bố trước công chúng, thiên hạ đều biết tham quan Nghiêm Thế Phiên, chỉ tham ô 800 lượng bạc, nói rõ vấn đề lại trị của Đại Minh triều thật đã đến tình trạng nước quá trong ắt không có cá.
Đối với kết quả này, Nghiêm Thế Phiên coi như thoả mãn, mặc dù không thể tính toán được ai, nhưng mình có thể bình yên qua cửa là được, cũng không thể yêu cầu quá cao.
Nếu vụ án đã điều tra rõ, các phương cũng không có dị nghị, phía dưới nên cân nhắc mức hình phạt, mấy vị đại lão Hình bộ thảo luận, lại trưng cầu ý kiến của tiểu các lão, báo lên kết quả một năm "hoàn trả tiền tham ô, phạt bổng".
Nhưng rất nhanh bị nội các đẩy về, mặt trên có châu phê của Gia Tĩnh hoàng đế, hai chữ "quá nhẹ"! Đám người Hà Tân và Đồ Lập thương lượng, vậy phạt thêm 800 lượng, giáng một cấp, giờ chắc cũng được rồi... Theo xử phạt năm gần đây của triều đình đối với tham ô, đây đã là xử phạt nặng nhất từ 1000 lượng trở xuống rồi.
Nhưng báo lên không được vài ngày, nội các lại đẩy về. Lần này châu phê số lượng từ nhiều hơn, nói "Cái lũ pháp ti các ngươi không đọc [Đại Minh luật] hả?" Hà Tân và Đồ Lập lập tức say sẩm mặt mày...
[Đại Minh luật] là năm đó Thái tổ hoàng đế ban bố, cách nay đã gần 200 năm, sự dịch thời di, rất nhiều tình huống đều đã xuất hiện biến hóa, trong rất nhiều án kiện tư pháp, đã không thể dựa theo [Đại Minh luật] để mà phán quyết rồi, cho nên lịch đại đều biên tu "Vấn hình điều lệ", chuẩn tắc thẩm phán đối với một số án kiện đã thay đổi một cách vô tri vô giác.
Trong đó phương diện chống tham ô càng nổi bật, nếu như dựa theo [Đại Minh luật] cân nhắc mức hình phạt, tham ô 20 lượng bạc lập tức xử lưu đày, 40 lượng xử trảm hình, trên 60 lượng lột da lấp cỏ...Vậy thì Đại Minh triều phàm là quan viên có chút ít quyền chắc đều phải biến thành da người gối đầu rồi.
Rất hiển nhiên, cho nên sau Hồng Vũ, quan viên chân chính bởi vì tham hủ bị xử tử không tính nhiều lắm, không phải bởi vì quan viên thanh liêm bao nhiêu, mà là điều lệ tư pháp sau đó đối với phương diện này đã thả lỏng rồi. Hiện tại Gia Tĩnh Đế lại bảo Hình bộ dựa theo [Đại Minh luật] để định tội, ý của ông ta thế nào đã rất rõ ràng.
- Chúng ta bị lừa cả rồi...
Hà Tân thở dài một tiếng nói:
- Chiêu này của Hoàng thượng là lấy lui làm tiến, thật sự quá lợi hại!
Hiện tại hắn mới hiểu được, Gia Tĩnh đã sớm chuẩn bị cho một đòn này. Trước đó biểu hiện ra rộng lượng chẳng qua là vì giảm thiểu phiền phức, kế sách lạt mềm buộc chặt mà thôi.
- Hiện tại xem ra. - Đồ Lập nghiêm mặt nói: - Hoàng thượng dự định phạ nặng Đông Lâu công rồi.
Hắn cũng hồi tưởng lại, vì sao lúc trước hoàng đế chẳng hề quan tâm đến số tiền Nghiêm Thế Phiên tham ô, bởi vì Gia Tĩnh chỉ cần cái kết luận hắn có tội, có kết luận này thì có có thể dùng [Đại Minh luật] để danh chính ngôn thuận trừng trị Nghiêm Thế Phiên rồi.
Hiện tại hắn chỉ hối hận, lúc trước vì ôm công mà nói "800 lượng" đó thành công lao của mình, lại còn thêm hắn nhận được hoàng đế thưởng, Thẩm Mặc lại bị đuổi ra khỏi Tử Quang các, bởi vậy tất cả mọi người tin tưởng những gì hắn nói.
Đồ Lập kinh nghiệm quan trường nên trong lòng rất hiểu, nếu như đi tìm Nghiêm Thế Phiên giải thích, nói "800 lượng" đó không phải là ta làm, vậy chỉ có thể đắc tội với cả các bên rồi, ngay cả hoàng đế cũng đắc tội. Hắn cảm thấy hoàng đế ban cho mình mãng bào, mặc dù chưa hẳn coi mình như đại thần thân tín, nhưng ít ra có cái ý đó, sao mình không thuận thế làm trung quân chi thần, triệt để chối bỏ Nghiêm Thế Phiên luôn chứ?
Đồ Lập rất nhanh đã có chủ ý, hắn bèn nói với Hà Tân:
- Bộ đường, ý của hoàng thượng đã rất rõ ràng rồi, lần này không để cho Đông Lâu công bị phạt nặng thì chúng ta cũng đừng nghĩ qua cửa được.
"Ài..." Hà Tân oán giận liếc hắn một cái:
- Ngươi đã xóa phần chính đi rồi, sao còn để lại 800 lượng đó làm gì?
- Ai lại nghĩ hoàng thượng sẽ lấy 800 lượng đó để làm văn đâu? - Đồ Lập vẻ mặt oan ức nói: - Hiện tại không phải là lúc oán giận, trước tiên qua cửa này rồi mới nói đi.
- Ài, cũng phải. - Hà Tân nói: - Ta đến chỗ tiểu các lão xin chỉ thị, ngươi đi không?
- Thôi, ta không đi. - Đồ Lập cười khổ nói: - Cũng tránh được trận mắng mà.
~~
Hà Tân ra khỏi nha môn Hình bộ, rất nhanh đi tới Nghiêm phủ, hắn là con nuôi của Nghiêm Tung, không cần bẩm báo cũng có thể đi thẳng vào hậu trạch.
Khi đến hậu viện thì thấy Nghiêm Hộc đang đi ra, Hà Tân sau khi nghe ngóng thì mới biết Nghiêm Thế Phiên đã dọn ra khỏi phủ rồi, muốn tìm hắn thì phải đến biệt viện.
Hà Tân nói rằng, nếu đã đến thì cũng không thể vội vã đi được, dù thế nào cũng phải thỉnh an các lão một tiếng.
Nghiêm Hộc nghe nói Hà Tân muốn đi gặp gia gia hắn nên cười nói:
- Cũng được, ta sẽ đi với bá bá.
Hà Tân hỏi:
- Ngươi có chuyện gì hả?
- Cũng không tính là đại sự gì..." - Nghiêm Hộc nói: - Chả là có cửa hàng tương gia gia thích nhất đã cung cấp hàng cho quý phủ chúng ta 20 năm rồi, hôm nay ông chủ cả gan muốn xin gia gia đề tên cho tiệm, cho nên đến tìm ta...Nhưng bá bá biết đấy, gia gia ta đã lâu rồi không động bút.
Hà Tân liếc hắn một cái, thầm nghĩ: "Tất nhiên là nhận được chỗ tốt của người ta rồi." Nhưng hắn cũng không nói ra, mỉm cười nói:
- Nhị công tử đã đáp ứng, nhưng không biết mở miệng với gia gia ngươi thế nào, đúng không?
- Đúng vậy. - Nghiêm Hộc cười hì hì nói: - Hà bá bá nhất định phải giúp tiểu điệt mới được.
- Được thôi, ta giúp công tử nói. - Hà Tân gật đầu cười nói: - Công tử không cần đi.
- Vậy tốt quá. - Nghiêm Hộc cười nói, thấy Hà Tân đi vào trong, hắn không khỏi cười nói: - Bá bá còn chưa hỏi ta tiệm đó tên là gì mà.
- Ngoại trừ "Lục tâm cư" thì còn có tiệm khác sao?
Hà Tân cười nói, thân là con nuôi của Nghiêm Tung, đã sớm đối với việc ăn, mặc, ở, đi lại, ham mê sở thích của ông ta như ngón tay và bàn tay rồi.
Tách khỏi Nghiêm Hộc, Hà Tân liền đến khóa viện nơi có chủ thư phòng, khi đi vào thấy Nghiêm Tung đang ngồi trong sân chỉ huy một đám thư đồng phơi sách.
Hà Tân đi qua hành lễ, Nghiêm Tung nhìn hắn nói:
- Thì ra là Tử Thực tới à, mau ngồi đi.
Người bên cạnh vội vàng mang đến một cái ghế con, Hà Tân nói lời cảm tạ rồi ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói:
- Còn chưa tới mùa hoàng mai mà, sao phụ thân đã đem sách ra phơi nắng rồi?
- Phơi nắng để bỏ vào rương..." - Nghiêm Tung có chút rầu rĩ nói: - Ngược xuôi kinh thành đã 30 năm, cũng đến lúc trở về rồi.
Hà Tân giật mình nói:
- Mấy ngày trước không phải hoàng thượng đã một lần bác bỏ tấu chương xin nghỉ hưu của phụ thân, còn ban cho thiên kim, ôn ngôn an ủi giữ lại đó sao?
- Nếu như ta tưởng hoàng thượng giữ lại là thật, thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. - Nghiêm Tung lắc đầu nói: - Hoàng thượng giữ ta lại là bởi vì lúc trước đã từng nói qua, muốn cùng ta làm một đôi quân thần mẫu mực, vĩnh viễn không nghi ngờ. Có lời ấy trước đây, sao lại dễ dàng thả ta đi.
Hà Tân nhẹ giọng hỏi:
- Có phải phụ thân đã quá bi quan rồi không? chỉ cần phụ thân không thượng sớ nữa, không phải chuyện gì cũng không có rồi sao?
- Làm thần tử thì không thể không biết điều như vậy. - Nghiêm Tung lắc đầu nói: - Hoàng thượng một mặt hạ chỉ an ủi giữ lại, một mặt lại nắm lấy Nghiêm Thế Phiên không tha, khiến ta mất mặt, còn không phải là muốn ta tiếp tục thượng sớ, chứng minh cho người trong thiên hạ là ta kiên trì muốn đi, hoàng thượng có giữ lại cũng không được.
"Thì ra hoàng đế là vì mặt mũi của mình." Hà Tân thầm thở dài, không khỏi có chút bi quan nói:
- Nếu như phụ thân đi rồi, đám con cháu chúng con nên làm cái gì đây?
- Các ngươi...
Nghiêm Tung nhìn hắn nói:
- Chỉ có thể khép mình đối đãi, tự cầu phúc cho mình rồi...
Có lẽ là cảm thấy nói lạnh nhạt quá, Nghiêm Tung lại bổ sung:
- Nhất thiết đừng theo Nghiêm Thế Phiên làm bậy. Nếu ta đi rồi, ngay cả bản thân nó cũng không bảo vệ được, đừng nói đến bảo vệ các ngươi!
Nghe được Nghiêm các lão người lãnh tụ tinh thần cũng bi quan thế rồi, Hà Tân không khỏi trong lòng thầm than, do dự không quyết, liền bị Nghiêm Tung nhìn ra manh mối:
- Có phải có tin tức xấu gì không?
- Không có không có..." - Hà Tân vội vàng lắc đầu.
- Ngươi đừng có gạt ta. - Nghiêm Tung lạnh lùng nói: - Ngươi là thượng thư Hình bộ, Nghiêm Thế Phiên là phạm nhân đợi thẩm, nếu không phải gặp phải đại sự, sao ngươi lại không tị hiềm nghi, chạy đến nơi đây?
Hà Tân bị nói trúng tâm sự, cũng muốn nghe ý kiến của các lão nên liền nói ra đầu đuôi gốc ngọn sự tình.