Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 899: Thánh Nhân Chưa Chết (1)

Chương 899: Thánh Nhân Chưa Chết (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Xem xong thư của Hải Thuy, Viên Vĩ tức lắm, ông ta biết dựa theo hành trình định sẵn, thánh giá tới Hoài An trú chân thì không đủ thời gian chuẩn bị nữa, tới khi đó Hải Thụy gặp họa, hoàng đế nổi giận thì ông ta cũng khốn đốn.

Nghĩ tới nửa năm qua mình hô phong hoán vũ, bị một tên tri phủ nho nhoi chơi cho một vố, Viên Vĩ hận tới ngứa ngáy răng lợi, nói:

- Hải Thụy, chúng ta đợi đó rồi xem.

Ông ta quyết định, sớm muộn cũng phải trả mối thù này.

- Các lão, xử trí Hải Cương Phong không cần phải vội, dù sao hắn ta cũng không chạy được.

Vương Bích nói nhỏ:

- Vấn đề hiện nay là, hoàng thượng có còn tới Hoài An không?

- Tới cái rắm.

Viên Vĩ chửi:

- Sai thuyền đội tăng tốc, ngay trong đêm vượt qua Hoài An, để hoàng thượng tới Dương Châu ở.

- Cũng chỉ còn cách này...

Vương Bích vỡ lẽ:

- Hạ quan thấy Hải Thụy nhất định là có ý đồ này.

- Còn cần ngươi lắm mồm à?

Viên Vĩ muốn tát cho hắn lệch mặt, quát:

- Mau xéo tới Dương Châu, lần này nếu ngươi còn để xảy ra sơ xuất thì đừng về nữa.

- Lại là hạ quan à?

Vương Bích mặt mày đau khổ:

- Các lão, hạ quan bôn ba qua lại, mệt lử người, lưng muốn gãy, ngài đổi người khác đi.

- Không được.

Viên Vĩ mặt tối đen:

- Đây là sự trừng phạt với ngươi.

- Vậy, thôi được...

Vương Bích ấm ức nói.

Một ngày sau đội thuyền nam tuần vượt qua huyện Sơn Dương, chẳng hề dừng lại, Hải Thụy mặc áo vải đứng ở bên bờ, nhìn đội thuyền che kín đất trời, buột miệng ngâm:

Thừa hưng nam du bất giới nghiêm

Cửu trùng thuỳ tỉnh gián thư hàm

Xuân phong cử quốc tài cung cẩm

Bán tác chướng nê bán tác phàm

- Giỏi lắm, ông lại dám đem đương kim thánh thượng so với Tùy Dương Đế.

Một giọng nói vang lên sau lưng, làm sắc mặt Hải Thụy trắng bệch.

Hải Thụy hoảng hốt quay đầu lại, nhìn rõ người tới, hắn yên tâm, chắp tay cười:

- Thì ra là lão đại nhân, sao ngài lại rời đội ngũ?

Người kia nhìn không quá hai ba chục tuổi, mặt như bạch ngọc, mắt như sao sáng, mặc nho sam nửa mới nửa cũ, phong thái tuấn dật, từ đầu tới cuối mang dáng vể của một công tử gia thế... Mặc dù là để râu ngắn, nhưng nhìn thế nào cũng không "lão" ở đâu ra.

Có điều người xưng hô lại cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, người được xưng hô cũng thản nhiên tiếp nhận, vì khi Hải Thụy làm tri huyện Trường Châu, người này làm tri phủ Tô Châu. Về sau Hải Thụy thăng tiến vẫn cứ là thủ hạ người này. Tới tận khi hắn bị điều tới Nam Kinh cho ngồi mát, vẫn là người này thông qua quan hệ, mau chóng đưa hắn tới Hoài An làm tri phủ. Cho nên Hải Thụy gọi người này là "lão đại nhân" là hết sức hiển nhiên.

Người này là ai? Y họ Thẩm tên Chuyết Ngôn, hiện nhiệm hàn lâm học sĩ kiêm chiêm sự phủ thiếu chiêm sự sự nghiệp.

Nghe Hải Thụy hỏi, Thẩm Mặc đáp:

- Ta nghe nói có một vị tri phủ đại nhân keo kiệt, không ngờ ép cho hoàng thượng phải đổi hành trình, ta ở trên thuyền rảnh rỗi, liền xuống xem xem vị tri phủ đó có gì đặc biệt.

Hải Thụy cười ngượng:

- Đại nhân nói đùa rồi, lần này ngài tạm thời rời đội có còn về nữa không?

- Tạm thời không về nữa, ta xin nghỉ phép với hoàng đế rồi, muốn về nhà xem xem. Vốn định tới Tô Châu mới rời đội, nhưng nghe nói huynh làm Viên Vĩ tức tới phát điên, ta liền xuống thuyền trước.

- Nếu không vội đi, vậy mời đại nhân dời bước tới phủ nha, để hạ quan làm trọn tình địa chủ.

- Hả? Huynh muốn mời khách?

Thẩm Mặc nhìn mặt trời, thốt lên:

- Có thấy mặt trời từ phía tây mọc ra đâu nhỉ?

- Không đi thì thôi.

Hải Thụy ngượng lắm.

- Đương nhiên phải đi.

Thẩm Mặc cười toe toét:

- Ta nhớ chúng ta quen nhau bao năm, đây là lần đầu tiên huynh mời ta ăn cơm.

- Đại nhân nhớ nhầm rồi, lần đầu ngài tới nhà, đã ăn cơm ở chỗ hạ quan.

- Thế à?

Thẩm Mặc vỗ đầu:

- Hình như là lão phu nhân giữ lại dùng cơm, không phải huynh mời khách.

- Có gì khác nhau đâu.

- Lần đó huynh không tình nguyện, lần này huynh tình nguyện, đương nhiên là khác.

Thẩm Mặc đùa xong, nghiêm túc hỏi:

- Lão phu nhân có khỏe không?

- Mẫu thân vẫn khỏe mạnh, còn thường xuyên nhắc tới đại nhân đấy.

Nói tới mẫu thân, Hải Thụy cũng trở nên trang nghiêm.

- Ta cũng rất nhớ lão phu nhân, chúng ta đi bái phỏng ngay thôi.

- Vâng. Mời đại nhân.

- Mời Cương Phong huynh.

~~~~~~~~~~~~~~

Hội họp hộ vệ của Thẩm Mặc, hai người liền tới phủ nha, lúc này là ban ngày, phủ nha vẫn đang làm việc, hai người không muốn nhiều chuyện, liền vào phủ từ cửa sau, tới nơi ở của gia quyến.

Thẩm Mặc nhìn viện tử chỉnh tề, vườn rau xanh xanh, giàn quả trĩu trịt, bật cười:

- Cương Phong huynh đi tới đâu liền trồng rau quả tới đó, kỹ thuật càng ngày càng tốt rồi.

Nghe lời Thẩm Mặc nói, Hải Thụy chẳng những không xấu hổ mà còn tỏ ra kiêu ngạo:

- Lâu dần thành quen thôi, trong phủ đất đai thừa thãi, trồng rau cả nhà ăn không hết, còn có thể đổi lương thực với quán cơm, như vậy không cần phải tốn tiền vào cái miệng rồi... Đương nhiên, chuyện này đại tài chủ như đại nhân không bao giờ hiểu được.

- Huynh đừng có suốt ngày công kích người khác được không? Tiền có ta không trộm không cướp, hợp lý hợp pháp. Sao lại không lọt được vào mắt của huynh?

- Một người giàu, là có trăm ngàn người nghèo đói.

Hải Thụy hừ một tiếng:

- Giàu là có tội! Thiên đạo có luân thường, tài phú trên đời có lượng nhất định, chỉ là nào lưu chuyển giữa người và người, thế nhưng chẳng ai muốn nhường ra tài phú của mình, lại chỉ muốn cướp tài phù của người khác, tất cả tội ác và thống khổ từ đó mà sinh ra, nên càng giàu, thì trên người càng có nhiều tội ác.

- Cái này ta phải thảo luận tử tế với huynh.

Thẩm Mặc bực bội nói:

- Huynh phải biết rằng tài phú có tăng lên, nó không nhất định kiến lập trên cơ sở tước đoạt của người khác, giống như gà sinh trứng, trứng sinh gà, một con gà có thể sinh ra trăm quả trứng, trăm con gà. Lại ví dụ như rau quả trong vườn nhà huynh là cướp đoạt từ nơi khác mà có à?

Hải Thụy cứng họng, đang suy nghĩ vấn đề này, liền nghe một giọng nói vang lên:

- Nhữ Hiền, có khách à?

- A Mỗ, là Thẩm đại nhân mà người hay nhắc, Thẩm đại nhân tới thăm người.

Hải Thụy tỉnh lại đáp.

- Thẩm đại nhân.

Theo tiếng reo mừng rỡ, một vị lão phu nhân tóc trắng bạc phơ, tinh thần khỏe khoắn, thân hình cao lớn chống gậy xuất hiện ở cổng.

Thẩm Mặc cung kính hành lễ:

- Lão phu nhân lâu nay vẫn khỏe chứ ạ?

- A, đúng là Thẩm đại nhân rồi.

Hải lão phu nhân niềm nở nói:

- Cơn gió nào thổi đại nhân tới đây, mau mau mời vào bên trong.

Thẩm Mặc đi tới dưới mái hiên, thấy lão phu nhân đi chân trần, cũng muốn cởi giày tất ra. Hải lão phu nhân hỏa vượng, mùa đông chỉ mặc áo đơn, cả ngay đi chân trần. Khi trời nóng còn phải đặt chậu rửa bên ngoài sảnh đường, cho nên có quy củ, người ngoài tới phải cởi giày, mọi người quen biết đã lâu, Thẩm Mặc đương nhiên là biết.

Thấy Thẩm Mặc chủ động cởi giày, lão phu nhân rất cao hứng, nhưng miệng lại nói:

- Không cần cởi đâu, đại nhân đừng để ý tới quy củ của lão thân.

- Cần chứ, huống hồ cởi giày cho cho mát mẻ, thoải mái.

Lão phu nhân nghe mà cười híp mắt lại, bảo Hải Thụy đi pha trà, chuẩn bị điểm tâm.

Thẩm Mặc vào phòng, mời lão phu nhân ngồi, cung kính hành lễ vãn bối, lão phu nhân vội đỡ y dậy, nói:

- Không được, không được, đại nhân là sao Văn Khúc trên trời, lão thái bà này không nhận nổi.

- Lão phu nhân còn nói thế sau này vãn bối không dám tới nữa.

Thẩm Mặc và lão phu nhân nói chuyện vài câu, rồi sai Tam Xích mang quà lên, toàn là đồ tầm thường như gậy, mũ, áo. Được cái là được làm tinh xảo, nhìn cái biết ngay là sản phẩm từ danh gia kinh thành.

- Những thứ này đều do Nhược Hạm chuẩn bị, nàng ấy cũng rất nhớ lão phu nhân.

Thấy lão phu nhân từ chối, Thẩm Mặc cười:

- Ngàn dặm mang theo chút quà mọn, lễ nhẹ tình nặng, lão phu nhân đừng khách khí nữa.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch