- Lão thái bà mặt dày mà nhận vậy, lệnh phu nhân và công tử đều khỏe cả chứ?
Lão phu nhân cười vui vẻ hỏi.
- Đều rất khỏe làm phiền lão phu nhân quan tâm rồi, trong nhà hết thảy đều khỏe mạnh chứ ạ.
- Khỏe khỏe..
Lão phu nhân gật đầu, lại bảo con dâu ra hành lễ với Thẩm Mặc.
Lão bà của Hải Thụy là Lưu thị, khí sắc kém xa trước kia, mặt vàng vọt gầy gò, hành lễ với Thẩm Mặc, y vội đáp lễ, kiếm chuyện hỏi:
- Tẩu phu nhân, ba vị tiểu thư vẫn khỏe chứ?
- Lão đại và lão nhị đều xuất giá rồi.
Lưu Thị có chút ngơ ngẩn, tinh thần trông tựa hồ không được bình thường cho lắm:
- A Nhiếp thì chết mất rồi..
Thấy con dâu lại phạm tật cũ, lão phu nhân thấy mất mặt, quát khẽ:
- Trước mặt khách nói lung tung cái gì đấy, mau lui xuống nghỉ đi.
Lưu Thị mặc dù đã thành ra như vậy, nhưng sợ bà bà tới tận xương tủy, nghe thế vâng vâng dạ dạ lui xuống, không dám nói thêm một lời.
Lưu thị đi rồi, không khí liền có chút vắng lặng, lão phu nhân chủ động lên tiếng:
- Đứa bé Lý đại phu cầu được kia mùa thu năm ngoái mất rồi, làm nó đau lòng bệnh nặng một hồi, con người không còn tinh thần nữa.
Tiểu nữ nhi của Hải Thụy nói ra có chút liên quan tới Thẩm Mặc, trước kia y lừa Lý Thời Trân tới Tô Châu, chữa bệnh cho phu nhân Thích Kế Quang và Hải Thụy, kết quả hai nhà đều thuận lợi có con, Thích phu nhân sinh con trai, Hải phu nhân vẫn sinh con gái.
Mặc dù khi đó Hải Thụy và lão phu nhân không hài lòng, nhưng cô bé con trắng trẻo đáng yêu, lại cực kỳ ngoan ngoãn, được lòng phụ thân và nãi nãi, cưng chiều như minh châu, thương vô cùng. Ngay Thẩm Mặc cũng rất thích, không chịu mua quà tặng, còn thương lượng đợi lớn lên, cầu thân với Hải gia, lấy về làm vợ cho A Cát.
Nhưng lời nói còn chưa được hai năm, sao người không còn nữa? Thẩm Mặc nhất thời không tiếp thụ được, tâm tình nặng nề, liền hỏi lão phu nhân nguyên cớ.
- Ài, đứa bé đó số mạng không tốt.
Hải lão phu nhân mắt đỏ hoe:
- Năm ngoái Hoài Hà lũ lớn, Nhữ Hiền dẫn người lên đê bận rộn mà vẫn chết bao nhiêu người. Nhữ Hiền tập hợp đại phu trong thành xuống nông thôn từ dịch. Đúng lúc đó A Nhiếp cũng bị bệnh, kết quả tìm khắp thành không có đại phu, tìm bừa hòa thượng trong miếu bốc thuốc, không ngờ càng ngày càng tệ. Đi nói với Nhữ Hiền, nó không cho đại phu về, bắt đưa A Nhiếp tới, kết quả trên đường gặp phong hàn, không cứu được nữa...
Nói tới đó nước mắt rơi lã chã.
Lúc này Hải Thụy bưng trà vào, nghe thấy lời của mẫu thân, đầu cúi gằm, đặt trà lên bàn rồi ngồi đó không nói một lời.
Thấy không khí càng nặng nề, Thẩm Mặc cười gượng:
- Người ta thường nói trẻ nhỏ là tinh linh trên trời, nhất định thượng đế thấy A Nhiếp dễ thương, nên gọi nó trở về.
Biết rõ là lời an ủi nhưng lão phu nhân vẫn muốn tin:
- Ngài là tinh tú trên trời hạ phàm, lời ngày nói nhất định không sai. Nhữ Hiền, vậy cũng tốt, giàu nuôi khuê nữ, nghèo nuôi nhi tử. A Nhiếp theo chúng ta chịu ủy khuất, ông trời không cho nó ở nhà chúng ta.
Hải Thụy gật đầu, bàn tay nắm chặt buông ra.
Ăn xong bữa cơm chiều đặc sắc ở nhà họ Hải, lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi, Hải Thụy mới Thẩm Mặc tới thư phòng dùng trà.
Thẩm Mặc nhấp một ngụm trà, có hơi bất ngờ:
- Trà ngon thật.
Y là dân thưởng thức trà sành điệu, thứ trà xuân Long Tỉnh này với Hải Thụy mà nói là cực kỳ xa xỉ.
- Đó là quà năm mới do Chấn Xuyên công tặng, tới giờ vẫn chưa uống. Nếu đại nhân thích thì cứ lấy đi.
- Ha ha ha, trà đúng là trà ngon, nhưng chẳng phải hiếm, ra chợ là mua được, huynh cứ để mà uôngs.
- Không uống.
Hải Thụy lắc đầu:
- Từ cần kiệm thành xa xỉ dễ, từ xa xỉ thành cần kiệm khó.
- Huynh đó...
Thẩm Mặc cười khổ:
- Biết phải nói thế nào mới được đây.
- Không nói hạ quan, vậy thì nói hoàng thượng đi.
Mặt Hải Thụy tối lại:
- Hoàng thượng nam tuần lần này, bách tính ven đường tổn thương nguyên khí lớn, không biết bao nhiêu nhà phá sản, không biết bao nhiêu tham quan vì thế mà giàu bốc lên, những cận thần thiên tử như các vị, sao lại không khuyên gián.
- Khuyên rồi, nhưng hoàng đế đã quyết, ai khuyên người đó gặp họa, dùng cả máu còn chẳng cản nổi, khuyên cũng vô dụng.
Với câu chuyện về Gia Tĩnh đế, Hải Thụy mặc dù không ở bên cạnh, nhưng cũng có nghe tin, vị hoàng đế cứng đầu cố chấp này là hạng duy ngã độc tôn, không khỏi căm phẫn:
- Vua coi thần tử như cỏ rác thì thần tử coi vua như kẻ thù.
- Cương Phong huynh, lời này chúng ta nói riêng với nhau thì được, không thể nói loạn khắp nơi.
Thẩm Mặc khuyên.
- Còn cần hạ quan phải đi nói sao?
Hải Thụy cười lạnh:
- Đại Minh ta quanh năm biên cương loạn lạc không ngừng, hạn hán lũ lụt không đâu không có, quan lại thiên hạ tham ô thành quen, phú thuế giao dịch càng lúc càng nặng, làm dân chúng lầm thân, không còn đường sống. Thiên hạ có câu ngạn ngữ:" Gia Tĩnh giả, gia gia tịnh dã!" Lòng dân phẫn nộ sôi trào, hoàng đế lại u mê trong đạo pháp, căn bản không quan tâm tới chính sự. Càng đáng buồn là, hoàng đề nam tuần, nơi nơi bôi vẽ thanh bình, cao tụng công đức, có làm hoàng đế nhìn thấy bộ mặt thật của Đại Minh không? Không! Kẻ làm quan chùm chăn bịt mắt tự lừa dối chính mình.
Nói rồi vỗ mạnh bàn:
- Cứ thế ngày vong quốc của Đại Minh ta không còn xa nữa.
Thẩm Mặc biết Hải Thụy là một người bất mãn với quốc sự, mặt cảm thấy nóng rần, xấu hổ hói:
- Kỳ thực hoàng thượng cũng ý thức được vấn đề rồi, chẳng phải đã lệnh cho Nghiêm Tung nghỉ hưu, Nghiêm Thế Phiên đi đầy sung quân sao?
- Đấy mà là trừng phạt à? So với tội ác bọn chúng phạm vào, thì đó là ưu đãi.
Hải Thụy cắt ngang lời Thẩm Mặc:
- Hơn nữa ở Giang Nam ai chẳng biết Nghiêm Thế Phiên căn bản không tới Lôi Châu, đến Nam Xương nói bệnh rội ở lại, không ai hỏi tới, không ai thúc giục, đây là đi đầy sung quân, hay là hộ tống hắn vinh quang nghỉ hưu?
- Chuyện này.. Vì cha con họ Nghiêm nắm quyền hai mươi năm, dính dáng lớn, cho nên không thể dùng biện pháp cứng rắn, nếu không hậu quả không thể vãn hồi được.
Thẩm Mặc nói nhỏ:
- Huynh không thấy Từ các lão sau khi lên nắm quyền, bắt đầu có các bước xử lý phần tử Nghiêm đảng sao? Từ năm ngoái tới nay, đã có hơn hai mươi tên cốt cán của Nghiêm đảng ngã ngựa rồi.
- Cho dù có hạ toàn bộ Nghiêm đảng xuống thay người mới thì sao nào?
Hải Thụy có suy nghĩ khác:
- Lề lối triều đình bất chính, quyền thần a dua xu nịnh, thay bằng Từ đảng rồi cũng sẽ đi vào con đường của Nghiêm đảng, vì kẻ làm quan chỉ biết vơ vét tiền tài. Như thế chẳng bằng để Nghiêm đảng tiếp tục làm, ít nhất bọn chúng ăn nhiều rồi, không còn quá đói khát nữa.
- Vậy huynh nói phải làm sao bây giờ?
Thẩm Mặc cũng buồn chán, y biết Hải Thụy nói đúng, nhưng trong cái xã hội hoàng quyền này, phải giải quyết thế nào.
- Đúng thế, hiện giờ tra xét cha con họ Nghiêm cùng với một số tên cốt cán, nhưng đại nhân và hạ quan đều hiểu, Từ các lão không thể tra tiếp nữa, vì Đại Minh căn bản là cái ổ tham quan. Phú thuế ruộng đất, muối sắt, rồi công trình, cứ cái gì có thể kiếm lợi là nhất định có lũ tham quan đông nhung nhúc bâu vào. Bọn chúng đều là người của Nghiêm đảng Sao? Không phải!
Hải Thụy mặt kích động đõ bừng:
- Hai kinh mười ba tỉnh, văn võ đều là tham quan như thế, nếu như đều là người của Nghiêm đảng, vậy thiên hạ nên đổi sang họ Nghiêm chứ không phải họ Chu.
Nghe lời nói kinh thiên động địa của hắn, sắc mặt Thẩm Mặc lại càng thêm trầm tĩnh, nói nhỏ:
- Vậy huynh nói xem, ai phải chịu trách nhiệm?
+++
Con người Hải Thụy thế nào các chương khác quá rõ rồi, chi tiết cái chết của A Nhiếp thực sự quá thừa, tác giả bịa ra câu chuyện buồn vô nghĩa...
Nếu mọi người còn nhớ năm đầu khi Thẩm Mặc tới Tô Châu tặng quà tết cho nhà Hải Thụy đã tặng kẹo cho A Nhiếp lúc đó 4-5 tuổi rồi, hoàn toàn kô thể có vụ nhờ Lý Thời Trân chữa bệnh vợ Hải Thụy sinh A Nhiếp được...