Trong hơn hai năm ở kinh sư, hắn là người dâng tấu nhiều nhất đô sát viện, trong năm Gia Tĩnh thứ 39 đàn hặc hơn một trăm người, thành công kéo ngã ngựa một vị quan tam phẩm, hai vị tứ phẩm, cùng mười tám quan viên trung hạ cấp từ tứ phẩm trở xuống, bản thân hoàn toàn lành lặn.
Nguyên nhân hắn không làm sao chẳng phải là do ông trời chiếu cố, lão đại bảo vệ mà là vì kẻ này sức chiến đấu vô song trên đời.
Rất nhiều người xem thường xuất thân đồng tiến sĩ của hắn, ai ngờ hắn chỉ là vật hi sinh của giáo dục ứng thí, thực lực chân chính của hắn trong đấu tranh chính trị trường kỳ mới thể hiện ra.
Tấu chương đàn hặc của hắn cực kỳ sắc bén, không có sơ hở, được coi là điển hình công thủ kiêm toàn, không ai hạ được.
Mồm miệng của hắn càng độc ác vô cùng, đối thủ chỉ cần dám đấu khẩu với hắn là đàm bảo tới một tên chết một tên, tới hai tên chết cả đôi. Lại phản ứng cực nhanh, địch chửi hôm nay là chửi lại đúng hôm nay, không để qua đêm bao giờ, đánh khắp triều đình vô địch thủ.
Người ta tặng cho hắn ngoại hiệu "Lâm Nhất Đao", chuyên trị các loại không phục tùng.
Mọi người đều tin, nếu như chẳng phải vì hoàng đế bảo vệ Nghiêm đảng, số quan viên bị Lâm Nhuận xử lý còn tăng gấp đôi.
Có kẻ này trong triều, Nghiêm đảng tất nhiên như có đinh dưới đít, vậy mà không làm gì nổi hắn, đành dùng thủ đoạn đê hèn. Năm Gia Tĩnh thứ 40, dùng chiêu ngoài thăng trong giáng, đầy hắn tới đô sát viện Nam Kinh, khỏi ngứa mắt.
Nghiêm Thế Phiên mang trong lòng e sợ với hắn, muốn cảnh cáo một phen, khi Lâm Nhuận đi nhậm chức, vờ bày tiệc tiễn chân hắn, còn mời các ngự sử khác đi cùng.
Trong bàn tiệc mọi người chỉ nói lời khách sáo, không dám nhiều lời, e đụng chạm tới tiểu các lão quyền thế ngút trời. Nhưng Lâm Nhuận thái độ khác mọi người, chẳng hề cố kỵ gì chuyện trò vui vẻ, thích gì nói nấy...
Nghiêm Thế Phiên thấy thái độ của hắn có chút khác thường, lòng càng bất an, liền sai khách mà hắn an bài trước nói chuyện với Lâm Nhuận. Bảo, tiểu các lão hi vọng ngươi không tùy tiện nghị luận triều chính nữa, tránh chuốc lấy tai họa, sau này ít nói đi thì hơn.
Nhưng Lâm Nhuận coi lời Nghiêm Thế Phiên như gió thoảng bên tai, sau khi tới Nam Kinh không ngừng đàn hặc, nhất là phần tử Nghiêm đảng bị hắn nổ pháo liên tục, chiến quả càng thêm huy hoàng, Yên Mậu Khanh, Thẩm Tuyền, Đồ lập đều ngã dưới đao của hắn.
Thế là uy danh hiển hách, tham quan ô lại nghe tên biến sắc, cùng Trâu Ứng Long được xưng là "Nam Long Bắc Lâm".
Nhưng khác với cách thành danh của Trâu Ứng Long, uy danh của Lâm Nhuận do năm tháng tích lũy, bản sắc không đổi mà ra, vì thế càng được người ta tôn kính, càng khiến người ta khiếp sợ hơn.
Thẩm Mặc và Lâm Nhuận ở kinh sư có tiếp xúc với nhau nửa năm, ấn tượng với hắn rất tốt, vì hắn chẳng những giống như Hải Thụy, mà còn có tình người, khoan dung được cho sai lầm nhỏ của người khác, nhất là khi ở cùng bằng hữu luôn khôi khài nhã nhặn, làm người ta dễ chịu.
Cho nên vừa thấy Lâm Nhuận xuất hiện ở nơi này, Thẩm Mặc vui mừng, thân thiết vỗ vai hắn:
- Sao huynh lại ở đây?
Lâm Nhuận mỉm cười, ung dung nói:
- Đợi huynh đấy.
Thẩm Mặc không tin, cười lớn:
- Láo nào, sao ta chưa nghe nói huynh biết tiên tri nhỉ?
- Ta đợi huynh thật mà, đợi một ngày rồi, vốn nghĩ tối nay không gặp được huynh, ta sẽ tới Thiệu Hưng đợi, không ngờ ông trời phù hộ đợi được huynh rồi.
Nghe hắn nói thế, Thẩm Mặc liền tin:
- Tới thuyền ta nói chuyện nào.
- Hay tới thuyền ta thuê đi, thuyền nương biết nướng món Hoài Dương rất ngon, ta ăn chưa ăn đủ.
- Được.
Thẩm Mặc vui vẻ nhận lời, nói với thị vệ đằng sau:
- Ta không về ăn nữa, ngươi bảo người mang chút tôm cá tươi tới.
Thị vệ nhận lệnh rời đi.
Hai người đi vài bước, liền tới thuyền mà Lâm Nhuận thuê, một chiếc "thuyền nhẹ mui che" rất phổ thông, thuyền gia là hai mẹ con, lúc này cô con gái đang giúp mẹ làm thức ăn trên thuyền, nghe thấy có người đi lên, nhún nhảy tới mũi thuyền, thân thiệt chào:
- Lâm công tử, ngài về rồi.
Tiếp đó liền xuất hiện ở cửa, chỉ thấy nàng đeo một cái tạp dề, vừa lau tay vừa cười rạng rỡ, hai đuôi sam đen nhánh lắc lư, nổi bật khuôn mặt trắng hồng, mang phong vận thật khiêu khích lòng người.
Nhưng lúc này tiểu thuyền nương xinh xắn có chút tự ti, nàng không ngờ Lâm công tử đẹp như tranh vẽ còn dần về một vị công tự càng đẹp trai hơn, cúi đầu xuống, có chút bối rối nói:
- Ngài có khách à?
Lâm Nhuận cười:
- Ừ, vị này là đồng môn tốt của ta, cô gọi một tiếng Thẩm công tử là được.
Nói rồi bảo Thẩm Mặc:
- Đây là A Bích.
- Làm phiền A Bích cô nương rồi.
- Ồ.. Không phiền, không phiền đâu.
A Bích ráng hồng phủ đầy mặt, nhún eo thi lễ với hai người.
Lâm Nhuận lấy ra một đính bạc nhỏ trong lòng đưa cho nàng:
- Bảo a mỗ của cô làm vài món ăn ngon, vị Thẩm công tử này là người sành ăn, món tầm thường không lọt vào mắt huynh ấy đâu.
Nghe hắn nói thế, A Bích tinh thần phấn chấn, cất giọng trong trẻo:
- Món ăn trên thuyền của chúng tôi có tiếng lắm, hai vị công tử đợi nhé.
Nắm chặt đĩnh bạc nhỏ, nhún nhảy chạy ra sau thuyền, chuyển lời cho mẫu thân.
Nghe giọng nói như chuông bạc của nàng, hai người Thẩm Mặc nhìn nhau cười, ngồi đối diện trong khoang thuyền, mở cửa sổ ra nhìn mặt sông. A Bích mang tới mấy món bánh, sau đó là một vò "Quỳnh Hoa Lộ" bản địa, sắc rượu nhu hòa, vị thuần vừa miệng, còn có mùi hương thơm mát, rất được văn nhân ưa thích.
Dù sao còn cả một đêm, hai người không vội, vừa nhấm rượu, kể chuyện vui của đồng môn sau khi chia tay, thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt bóng đêm đã buông xuống, ánh trắng chiếu đầy mặt sông.
- Ăn cơm nào.
A Bích thắp đèn lên, mang tới thức ăn nóng, bày liền bốn món, miệng rất lanh lợi nói:
- Tiểu thuyền tiểu hộ không có món gì ngon, mong khách quan lượng thú.
Nghe nàng nói thú vị, Thẩm Mặc cầm đũa thử, thấy rất ngon miệng, liền khen:
- Có thể làm món ăn bình thường thành món ngon mới là giỏi đấy.
- Đừng nghe A Bích nói, ba món ăn nổi danh của Dương Châu, mẹ A Bích đều sở trường, những quán ăn lớn cũng không bì nổi.
Lâm Nhuận cười:
A Bích che miệng cười:
- Hôm nay không có món "bái thiêu chỉnh trư đầu", nhưng có thể ăn hai món còn lại.
Còn hưng phấn kể:
- Gia nhân của Thẩm công tử đưa tới hơn mười cân tôm lớn đấy.
Ba món nổi tiếng của Dương Châu là “thanh đôn giải phấn sư tử đầu", "sách quái liên ngư đầu" và " bái thiêu chỉnh trư đầu", đều là lấy thứ tầm thường chế biến thành, nhưng tươi ngon, làm người ta ăn mãi không chán, tuy không phải là món Dương Châu đắt giá nhất, nhưng nổi tiếng nhất.
Hai người thoải mái múa đũa, đêm trên sông dưới ánh trăng dìu dịu lại có tiểu mỹ nhân phục vụ, khung cảnh đầy ý thơ, bất tri bất giác cơm no rượu đủ, lòng cảm thấy rất mỹ mãn.
Lúc này trăng đã lên tới giữa trời, hai người liền ra ngoài khoang, ngồi đầu thuyền, A Bích mang lên một ấm trà Bích Loa Xuân, rồi nhu thuận vào bên trong thu dọn chén bát.
Thẩm Mặc không khỏi than:
- Chẳng trách người ta nói "Dương Châu mạn, Dương Châu mạn", con người ta tới Dương Châu, liền bất giác sống chậm lại.
Lâm Nhuận thiếu chút nữa phun trà ra, cười mắng:
- Lần đầu tiên ta nghe thấy cái câu "Dương Châu mạn" này, huynh tự bịa ra đấy à?
- Ta bịa ra hay không không quan trọng.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Quan trọng là một nơi tuyệt vời như Dương Châu, sao hoàng đế lại vội vã đi như vậy? Chẳng lẽ tương khắc với Dương Châu sao?
- Hoàng thượng không tương khắc với Dương Châu.
Luân Nhuận nhỏ giọng đáp:
- Nhưng thành Dương Châu tương khắc với hoàng thượng.
- Vậy tức là sao?
Thẩm Mặc hứng thú hỏi.
- Tri phủ Dương Châu là Hà Vạn Niên muốn bài trí thật long trọng nghênh tiếp hoàng đế, nhưng đại hộ trong thành không cho. Đám tấn thân phú hộ ý kiến rất nhất trí, nói rằng chuyện này không nên làm rùm beng.