Bị câu hỏi của Lâm Nhuận làm không thể phản bác được, Thẩm Mặc im lặng một lúc mới nói:
- Tham tấu một một khai quốc thân vương không có chứng cứ sắt thép là không thể được.
- Đó chính là băn khoăn của ta, hơn nữa cũng không biết những nhân vật ở bên cạnh hoàng thượng có phải là đồng bọn cảu Y vương hay không, cho nên ta không dám tùy tiện bẩm báo.
Lâm Nhuận sắc mặt ảm đạm nói:
- Những tình báo này là máu tươi của mấy vị nhân sĩ đổi lấy, ta không thể làm phụ lòng bọn họ, nhất định phải đánh một đòn trúng đích.
Thẩm Mặc hiểu tâm tình của hắn:
- Nói đi, huynh muốn bảo ta làm gì?
- Giúp ta báo cáo tình hình này với hoàng thượng, xin người đề phòng, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không Đại Minh ta sẽ đại loạn mất.
Lâm Nhuận vái thật sâu:
- Xin huynh đó.
Thẩm Mặc đỡ hắn dậy:
- Nhược Vũ huynh, ta hiểu nỗi khổ tâm của huynh.
- Nói như vậy là huynh đồng ý rồi?
Lâm Nhuận vui mừng nói.
- Huynh tưởng thiên hạ chỉ có mỗi mình huynh là người tốt thôi sao?
- Không không, ta không có ý đó.
Lâm Nhuận cười ha hả:
- Chuyết Ngôn huynh là người tốt nhất trong số người tốt.
Bàn bạc với Thẩm Mặc suốt đêm, sáng ngày hôm sau hai người cáo từ, Lâm Nhuận muốn tới Hà Nam trước, giám thị động tĩnh của Y Vương.
Thẩm Mặc nắm chặt tay hắn nói:
- Nhược Vũ huynh, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn đấy, nếu có chuyện không làm được, đừng có cố đứng ra gánh vác. Đừng quên huynh không chiến đấu một mình.
Lâm Nhuận trịnh trọng gật đầu:
- Không tới lúc vạn bất đắc dĩ ta sẽ không hi sinh bản thân.
- Bảo trọng.
Thẩm Mặc gian nan nói:
- Huynh cũng bảo trọng đấy.
Lâm Nhuận cười tiêu sái, bảo A Bích:
- Khai thuyền đi.
Giọng nói như chuông ngân của A Bích vang lên:
- Mẹ ơi, khai thuyền thôi.
Cành trúc cao chống lên, rẽ nước rời đi, rời khỏi bến tầu đi về phương bắc, càng đi càng xe, Thẩm Mặc vẫn tay mãi, cho tới khi con thuyền nhỏ biến mất trên Đại Vận Hà mênh mông, vẫn cứ nhìn mặt nước xuất thần, chìm sâu trong trầm tư.
Qua rất lâu, Thẩm Mặc mới hồi phục tinh thần, nói với Tam Xích đứng im lặng đằng sau:
- Đi thôi, chúng ta tới Tô Châu.
Tam Xích hơi bất ngờ, hỏi:
- Đại nhân, chúng ta không đuổi theo đội ngũ nam tuần à?
Chuyện xấu có cặp, đại hộ Tô Tùng cũng không muốn hoàng đế giá lâm, thủ pháp của bọn họ cao minh hơn người Dương Châu nhiều, sau năm mới, liên tiếp báo cáo mấy nhóm giặc Oa quay lại, làm Viên Vĩ hoảng sợ không dám đưa Tô Châu vào tuyến đường nam tuần, đội thuyền đi thẳng vào Thái Hồ, tới Hàng Châu, tránh thật xa vùng duyên hải Tô Tùng.
- Bản quan xin nghỉ phép thì phải trông cho giống nghỉ phép.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói.
Tam Xích biết mình làm cho đại nhân không vui rồi, vội ngậm miệng lại.
Dù sao là huynh đệ nhiều năm, Thẩm Mặc không muốn làm hắn buồn lòng, nói:
- Cẩm Y vệ Giang Bắc không thể dùng được nữa.
Tam Xích nghe vậy cảm động nói:
- Đại nhân không cần giải thích, là do thuộc hạ không đúng mực.
Thẩm Mặc cười khoan dung:
- Cũng không trách ngươi, mấy năm qua sống ở kinh sư qua yên bình, chúng ta phải cảnh giác trở lại.
- Vâng.
Tam Xích cao giọng đáp.
Thẩm Mặc và các hộ vệ liền cùng hoàng đế phân đường mà đi. Khi tới Tô Châu đúng vào ban đêm, lại là đem mưa như trút, trời tối đen như mực, trên con thuyền khách của Thẩm Mặc đèn vẫn thắp sáng.
Nếu mắt ai có thể nhìn xuyên màn mưa, ắt nhìn thấy trước mặt hắn bóng người di động, tựa hồ có vài nhóm khách tới thăm, trong đêm mưa mù trời đó, người khách có thêm được một trợ thủ để che giấu hành tung.
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chiếu khắp bên tàu, nhưng không còn bóng dáng con thuyền của Thẩm Mặc đâu nữa, thậm chí ít người biết được rằng kẻ sáng tạo sự huy hoàng của Tô Châu ngày nay từng âm thầm tới đây rồi lại âm thầm rời đi. Nhưng vài người ít ỏi được gặp y có thể làm chứng, trong lòng y lúc nào cũng nghĩ tới nơi này, y luôn ở trong bóng tối bảo vệ sự tươi đẹp nơi đây. Bởi vì tòa thành phố đẹp như bức tranh thủy mặc này chính là nơi nuôi dưỡng một hạt mầm.
Thẩm Mặc đứng ở đuôi thuyền, nhìn bóng dang thành phố mông lung đằng xa, ánh mắt đầy sự quyến luyến, làm đám người Tam Xích không hiểu:
- Đại nhân, nếu ngài đã nhớ Tô Châu như thế, vì sao không vào thăm?
Thẩm Mặc vịn vào mạn thuyền, nói:
- Nhất cử nhất động của ta trong mắt những đại thương hộ kia đều là có thâm ý khác, sao có thể hành động theo cảm hứng.
Ánh mắt y dõi về phương đông:
- Đôi khi vì để nơi nào đó được chú ý nhiều hơn, ta phải bên trọng bên khinh vậy.
Con thuyền đón gió rời đi, hôm sau tới bgoài một tòa thành thị trẻ tuổi, nói nó trẻ tuổi không khoa trương chút nào, nhìn tường thành, lầu gác, tất cả đều mới tinh, không hề bị thời gian xói mòn, giống như mới được xây dựng ngày hôm qua vậy, ở chính môn thành khắc hai chữ lớn " Thượng Hải"! Bên cạnh hình như còn có hàng chữ nhỏ, nhưng cách quá xa không nhìn rõ.
Trên đường sông rộng lớn thông vào trong thành, có thuyền hàng nhìn không thấy điểm cuối đang xếp hàng, thương khách nam bắc trên thuyền ít thấy nôn nóng chửi mắng, dường như đã quen rồi.
Khi thuyền của Thẩm Mặc cũng tới xếp hàng thì nghe thấy có khách thương hô:
- Này công tử trên thuyền khách, đây là đường chở hàng, phía tây mới là chỗ chở người.
Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn mười mấy chiếc thuyền đang đợi:
- Giờ ta còn lựa chọn nào khác sao?
Đám khách thương bị y làm cười rộ lên.
Tiếng cười thu hẹp khoảng cách, dù sao thời gian vẫn còn sớm, những khách thương kia gọi Thẩm Mặc lên thuyền của bọn họ uống trà tán gẫu:
- Nghe khẩu âm của các vị thì là người Huy Châu hả?
- Công tử tai thính thật.
Đám khách thương cười:
- Chúng tôi là trà thương Huy Châu.
Còn có người thích khoe khoang nói:
- Đồng hương của Hồ đại soái đấy.
- Ha ha ha, ngưỡng mộ ngưỡng mộ, chư vị tới thành Thượng Hải phát tài gì thế?
- Uầy, nghe công tử nói kìa, chúng tôi là trà thương, không bán lá trà thì bán củ cải à?
Lại một trận cười ầm ý nữa vang lên.
Thẩm Mặc cũng cười theo, lắc đầu nói:
- Ý tại hạ không phải như vậy, trà Huy Châu vang danh toàn quốc, toàn đợi khách thương tới thu, cũng bán được giá tốt, sao chư vị bỏ gần tìm xa, tự mình vận chuyển lá trà đi bán?
- Ha ha, công tử không phải là người ngoài nghê nhỉ.
Một người trẻ tuổi đáp:
- Đúng thế, trà của chúng tôi chẳng lo không bán được, nhưng người ta thu mua từ chỗ chúng tôi, vận chuyển tới đây có vài trăm dặm, còn toàn đường sông, giá đã tăn lên tám chín lần, chúng tôi lười biêng một chút là để người ta kiếm miếng lớn ngay, không bằng vất vả một chút, tự kiếm miếng lớn.
Có người lớn tuổi chắc là thấy người trẻ tuổi nói quá thẳng, liền bổ xung:
- Kỳ thực cũng không hoàn toàn vì tiền, chủ yếu là có người dùng trà kém giả mạo trà Huy Châu cúng tôi, làm hỏng chiêu bài Huy Châu, cho nên đám chính tông chúng tôi phải ra mặt trấn áp, để đám Tây Dương kia biết thế nào là trà Mao Tiêm thật sự.
Lời của hắn được đông đảo đồng hương hưởng ứng, hiển nhiên nói có trình độ hơn người trẻ tuổi nhiều.
Thẩm Mặc lại hỏi:
- Mọi người thấy mở cảng ở Thượng Hải thuận tiện hơn hay ở Tô Châu thuận tiện hơn?
- Đương nhiên là Thượng Hải thuận tiện hơn. Mặc dù chúng tôi phải đi thêm một đoạn đường, nhưng bến tầu ở biển hơn hẳn bến tàu trên sông, sức chưa lớn hơn nhiều. Nếu ở Tô Châu, thỏa thuận làm ăn xong phải đợi bảy tám ngày mới có thể mang hàng lên thuyền rời đi, còn bên này nhanh hơn nhiều, nhiều nhất hai ba ngày là xong, hơn nữa bên này ít quy định, chỉ cần đóng thuế là xong, thuận tiện lắm...
- Ồ, chả nhẽ quan phủ Tô Châu làm khó khách thương à?