Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 917: Kế Hoạch Của Thẩm Mặc (2)

Chương 917: Kế Hoạch Của Thẩm Mặc (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Ta không còn là tuần phủ Tô Tùng nữa.

Thẩm Mặc bình thản nói:

- Chỉ e người đi trà lạnh.

- Đó là việc của ngài.

Tới lúc mặc cả, Vương Trực lộ bản sắc thương nhân, hoàn toàn quên giao tình vừa rồi:

- Chỉ cần ngài có thể khiến thế lực của Từ Hải vĩnh viễn không vượt quá Nam Sa, ta sẽ dẫn toàn bộ huynh đệ chiếm Mã Lục Giáp cho Đại Minh.

- Chuyện này thì...

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Lão thuyền chủ, có thể đưa tầm mắt xa hơn, ngài cũng biết thời cơ chiếm Mã Lục Giáp chưa chín muồi, phía tây nó đều năm trong tay người Bồ Đào Nha, nếu không có lý do hợp lý, cơ hội thích hợp đã tùy tiện đoạt lấy, sẽ khiến người Bồ Đào Nha phẫn nộ. Khi ấy bọn họ phong tỏa tuyến đường sang Châu Âu, ngài chẳng những chẳng có lợi gì, còn thành kẻ thù chung của số đông, chẳng cần người Bồ Đào Nha ra tay, đám hải thương các nước đã tập trung lại tấn công Mã Lục Giáp.

Vương Trực rùng mình, ông ta phải thừa nhận, Thẩm Mặc nói đúng, nếu không có chỗ dựa đủ mạnh, chiếm lấy Mã Lục Giáp chỉ gây phiền phức cho bản thân, xấu hổ hỏi:

- Nói thế là Thẩm đại nhân có diệu kế rồi?

- Không thể tính là diệu kế, chỉ là một con đường có thể đi, không biết lão thuyền chủ có muốn nghe hay không?

- Muốn.

Vương Trực cười lấy lòng:

- Chỉ cần đi được, cớ gì không đi.

- Thống khoái, vậy hãy nhìn đây...

Thẩm Mặc chỉ vò một quần đảo phía Nam Hải:

- Ta cho rằng, với thế lực của ngài mà nói, căn cứ thực dân lý tưởng nhất, không đâu hơn nơi này.

- Lữ Tống...

Vương Trực lẩm bẩm:

- Chính nó, nơi này cách Đại Minh không xa, đất đai phì nhiêu, thổ sản phong phú, nhiều vàng, là vùng đất hết sức giàu có. Vì cấm biển nghiêm ngặt, bách tính duyên hải Đại Minh ta không còn đường sống, lén vượt xuống phía nam định cư nơi đó hơn vạn người.

Thẩm Mặc nói:

- Thái độ quốc vương Tô Lai Mạn với người Đại Minh rất thân thiện nên hai bên sống hòa hợp.

Tn tức này là do Sa Lược Vật nói cho y biết, y sang tay bán lại.

- Đại nhân bảo ta đi tiêu diệt nước Lữ Tống?

- Sao thế được, mặc dù thế lực của Lữ Tống không chịu nổi một đòn, nhưng dù sao là phiên bang của Đại Minh, ngài tấn công Lữ Tống, ắt thành kẻ địch của Đại Minh, Hoa Kiều đương địa cũng sẽ không ủng hộ.

Thẩm Mặc khẽ lắc đầu:

- Như vậy không khỏi quá bị động, chẳng may tương lai hải quân Đại Minh mạnh lên, sẽ khai đao ngài đầu tiên.

- Vậy ý đại nhân thế nào?

Vương Trực nghiêm túc hỏi:

- Nước Lữ Tống gặp phải nguy cơ rồi, người Tây Ban Nha mặc dù sở hữu Châu Mỹ vàng trải khắp đất, nhưng vẫn thèm khát thế giới phương đông, muốn lấy Lữ Tống làm căn cứ, triển khai thực dân với phương đông. Bọn họ phái cả một hạm đội viễn chinh từ Mặc Tây Ca (Mexico), tới trung bộ Lữ Tống kiến lập cứ điểm, ép quốc vương ký điều ước, thừa nhận bọn họ chiếm lĩnh hợp pháp.

- Đây hiển nhiên chỉ là bước đầu.

Vương Trực gật gù:

- Không bao lâu sau bọn chúng sẽ tấn công Lữ Tống.

- Kẻ thực dân tham lam không giới hạn, bọn chúng nhất định sẽ đồ mưu với vương quốc Lữ Tống.

Vương Trực rốt cuộc hiểu ra ý của Thẩm Mặc:

- Nếu như Lữ Tống bị người Tây Ban Nha công kích, ta có thể xen vào với danh nghĩa bảo vệ Hoa Kiều.

Làm thế rất nhiều lợi ích, mấy vạn Hoa Kiều đương địa sẽ cảm tạ ơn đức, thề chết nghe lời, còn người bản địa cũng sẽ hoan nghênh ông ta.

Chỉ cần có thể thuận lợi tiến vào Lữ Tống, tất cả sẽ dễ làm thôi, chớ quên Vương lão bản từng lập nước trong nước ở Nhật Bản, nếu không phải bị Hồ Tôn Hiến giam hai năm, hiện giờ ở đảo Cửu Châu vẫn do ông ta định đoạt.

Hiện giờ có cơ hội nữa chứng minh bản thân, mà độ khó ít hơn, điều kiện lại tốt hơn, kinh nghiệm nhiều hơn, Vương Trực sao chẳng động lòng? Nghĩ tới đó nhiệt huyết ông ta sôi sục, lần này là sôi sục thật, không phải giả.

Thẩm Mặc thấy tình thế tốt, thêm vào chút lửa:

- Chỉ cần người người Tây Ban Nha xâm nhập Lữ Tống, Tô Lai Mạn ắt cầu viện Đại Minh, trong triều xuất hiện tranh chấp, ta thừa cơ khiếm lấy thân phận hợp pháp cho lão thuyền chủ vào Lữ Tống. Như thế quân đội Đại Minh không còn kẻ địch của ngài nữa, còn phải phối hợp với ngài tác chiến, tên tuổi lão thuyền chủ truyền khắp nơi, thành danh tướng chiến đấu vì nước, thành công thần mở mang bở cõi, từ đó lưu danh sử sách, vừa có lợi lại có thể diện, ngài thấy chủ ý của ta ra sao?

- Hay...

Vương Trực vui mừng khôn siết:

- Nếu vật thì cả đời này lão phu không còn tiếc nuối gì nữa.

- Vậy chúng ta quyết như thế chứ? Ta đoán người Tây Ban Nha muốn đứng vững chân, bổ xung thêm binh lực, còn cần vài năm nữa. Ngài cứ tới đó xem xem có đáng chiếm lĩnh lâu dài không, nếu thấy không đáng thì nói với ta, để ta tìm người khác, nếu thấy đáng thì phải chuẩn bị ngay, biết mình biết người bách chiến bách thắng mà, điều này không cần ta phải nói.

Vương Trực thấy mình chỉ có nước gật đầu, vì Thẩm Mặc nghĩ quá chu đáo, kế hoạch cũng khả thi, hơn nữa không gây áp lực cho ông ta. Càng bất lực là đối phương không đưa ra yêu cầu gì, làm Vương Trực quen mặc cả cảm thấy rất bứt rứt, nên không nói nổi một câu phản bác, nhịn mãi cuối cùng cũng nói ra:

- Đại nhân có điều kiện gì, ngài toàn tâm toán ý mưu tính cho ta, thế nào cũng phải có điều kiện chứ?

- Đúng là ta chẳng có điều kiện gì.

Thẩm Mặc giang tay ra.

- Đại nhân mạo hiểm lớn như thế tới gặp ta, lại định kế lớn cho ta, chẳng lẽ không có chút ý đồ nào.

Vương Trực thấy hồ đồ rồi.

Thẩm Mặc cười vang:

- Lão thuyền chủ, ý đồ của ta lớn lắm.

"Quả nhiên là có.." Vương Trực thầm nghĩ, nhưng tiếp đó ông ta ngẩn ra.

Thẩm Mặc nói từng chữ một:

- Ta làm không phải vì mình, không phải vì hoàng đế, vì Hoa Hạ tái hiện thịnh thế.

~~~~~~~~~

Nghe tiếng sóng biển bên tai, Sa Vật Lược mở mắt ra, thấy Thẩm Mặc mỉm cười nhìn mình, cười tỏ ý xin lỗi.

- Thẩm đại nhân, tôi ngủ bao lâu rồi?

Sa Vật Lược thấy mơ hồ.

- Hơn một ngày rồi, thật xin lỗi.

Thẩm Mặc áy náy nói

- Thượng đế ơi!

Sa Vật Lược cả kinh:

- Cái thứ rượu này mạnh ghê thật.

Làm Tam Xích bên cạnh cười trộm.

- Ta cũng say không kém.

Thẩm Mặc an ủi:

- Xem ra thứ rượu lâu năm này thật lợi hại, may là không đau đầu.

Sa Vật Lược lúc này mới phát hiện ra toàn thân thư thái, lâu lắm rồi không có cảm giác tốt như thế, khen:

- Xem ra rượu đại nhân cất giữ đúng là rượu ngon.

Thấy ông ta không có nghi vấn nữa, Thẩm Mặc đứng dậy nói:

- Ngài mau thu thập chút đi, chúng ta sắp lên bở rồi. Nơi này không phải cửa cảng thông thương như Tô Châu, Thượng Hải, người ta chưa thấy người Tây Dương như ngài, khó tránh khỏi vây quanh xem, tốt nhất là...

- Ta hiểu, nhập gia tùy tục mà.

Sa Vật Lược nói trước.

- Đại khái là thế.

Thẩm Mặc liền rời khỏi gian phòng của Sa Vật Lược.

Ra ngoài, thấy bờ ngày càng gần rồi, Thẩm Mặc quay đầu nhìn biển khơi mênh mông vô tận, không còn thấy thuyền của Vương Trực, y đã hạ lênh với hộ vệ của mình giữ mồm miệng, vĩnh viễn không được nhắc tới chuyện xảy ra hôm qua.

Chuyến hội diện mang đấy sắc thái lý tưởng ấy, mãi mãi ghi lại trong lòng Thẩm Mặc, đó là thứ duy nhất làm y tinh thần phấn chấn từ sau khi rời khỏi chức tuần phủ Tô Tùng. Trong cả chặng đường về, y chìm đắm trong ảo tưởng kỳ dị, vĩ đại, nhưng không thực tế, năm xưa vương tử Ân Lý Khắc hẳn cũng nghĩ như thế..

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch