Sau khi đạt được nhận thức chung, hai người thương lượng biện pháp cụ thể, như viết thư cho giáo đình, mời bọn họ phái bậc bác học mang theo công cụ tới chi viện, Thẩm Mặc thì tìm cách lấy được quyền cư ngụ lâu dài ở Đại Minh, đồng thời cung cấp điều kiện có lợi tiếp xúc với sĩ đại phu.
Hai người đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên thấy thuyền đi không vững, Thẩm Mặc nhìn quanh, thấy vạn dặm không bóng mây, không giống có bảo nổi, liền hỏi:
- Chuyện gì thế.
Tam Xích vội xuống dưới hỏi, một lúc sau mới trả lời:
- Nhà thuyền nói, nơi này lòng hồ hẹp, thủy lưu chảy siết, vì thế thuyền đi không vững.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Hiểu rồi...
Nhưng thấy Tam Xích vẫn đứng đó, nét mặt tỏ ra do dự, như còn có lời muốn nói.
- Có lời thì nói...
Nếu chẳng phải trước mặt người nước ngoài, thế nào y cũng phun ra "có rắm thì đánh."
Tam Xích nói nhỏ:
- Là thế này, nhà thuyền nói lát nữa tới huyện đô Xương, đại nhân phải chuẩn bị bái tế Định Giang Vương.
- Định Giang Vương là cái gì?
Thẩm Mặc cau mày, tuy y chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng rất ghét thứ tà thần quỷ quái.
- Chuyện này.. Chuyện này...
Tam Xích ấp úng mãi không nói ra được, vỗ đùi:
- Tiểu nhân phí sức làm gì nhỉ, bảo nhà thuyền lên nói là được.
- Vậy thì đi đi.
Thẩm Mặc lườm hắn.
Không lâu sau, Tam Xích dẫn một người trông hiền lành tới, hắn không phải là người của Thẩm Mặc, mà trước khi vào hồ Bà Dương, lo lạc đường, cho nên mới tìm người dẫn đường, hắn họ Hàn xếp thứ sáu trong nhà, thấy Thẩm Mặc liền cung kích xưng hô công tử.
Thẩm Mặc ôn hòa hỏi:
- Lão Hàn, chuyện tế bái Định Giang Vương rốt cuộc là sao? Có thể cho ta biết không?
- Công tử có điều chưa biết đó, ở phía bắc hồ Bành Trạch, có vùng hình tam giác, dài năm mươi dặm, là đạo tràng của Định Giang Vương.
Hàn Lão Lục nghiêm túc khấu đầu về phía bắc, rồi mới nói:
- Tương truyền cuối triều Nguyên, Thái Tổ và Trần Hữu Lượng quyết một trận tử chiến ở hồ Bà Dương, hơn nghìn chiến thuyền quấn lấy nhau, rối loạn cả lên, kết quả soái hạm của thái tổ bị đệ nhất mãnh tướng của Trần Hữu Lượng là Trương Định truy sát tới vùng nước đó, khi thấy sắp đuổi kịp thì đột nhiên chiến hạm của Trương Định bị lật. Thoát nạn rồi thái tổ bình tĩnh nhin lại, thì ra một con ba ba khổng lồ cứu người trong lúc nguy nan. Về sau thái tổ quay lại chiến trường, quân ta sĩ khí tăng vọt, đánh bại Trần Hữu Lượng. Thái tổ sau khi lên làm hoàng đế, vì cảm tạ ơn cữu mạng của con ba ba, nên lập một tòa "lão gia miếu" ở vùng này, phong nó là Định Giang Vương.
Kể tới đó hắn tỏ ra sợ hãi:
- Từ đấy trở đi, thuyền qua lại lão gia miếu phải giết một con gà, dùng máu cúng tế Định Giang Vương, nếu là kẻ không thắp hương bái phật sẽ bị lật thuyền chết người...
Giữa ban ngày ban mặt, Thẩm Mặc bị Hán Lão Lục nói cho sởn gai ốc, cười khan hỏi:
- Truyền thuyết này thật không?
- Đương nhiên là thật rồi.
Hàn Lão Lục cuống lên:
- Chúng tôi kiếm sống trên hồ đều biết, mỗi năm đều có thuyền vùng ngoài đi qua không tin, toàn bộ bị Định Giang Vương kéo xuống đáy hồ, không quay về nữa.
Thẩm Mặc nghe thế nhìn Tam Xích, rồi lại nhìn Sa Vật Lược, hai người này đều đóng giả tượng gỗ không phát biểu ý kiến, y đành nói:
- Nếu có phong tục này thì cũng ta cúng tế đi, chẳng phải chỉ một con gà trống sao? Coi như cảm tạ Định Giang Vương cứu Thái tổ gia vậy.
Thấy y bị thuyết phục, Hàn Lão Lục vội đi chuẩn bị, một lúc sau mới Thẩm Mặc lên bái tế, Thẩm Mặc cười nói:
- Ngươi làm là được cần gì tới ta.
- Phải người tôn quý nhất trên thuyền làm mới được.
Hàn Lão Lục kiên trì nói:
- Cũng được.
Ở loại chuyện này Thẩm Mặc thế nào cũng xong.
Đoàn người lên thuyền, thấy nến, bánh trái, tiền vàng đều đã chuẩn bị đủ, đương nhiên còn có một con gà trống lớn bị trói chặt.
Hàn Lão Lục hướng về phía bắc thì thầm cầu khấn, vẻ mặt rất thành kính, sau đó mời Thẩm Mặc đốt vàng cho Định Giang Vương, hắn giết già, lấy tiết vào một cái bát, đưa cho Thẩm Mặc:
- Công tử rưới bát tiết này vào trong hồ là chúng ta bình an vô sự.
Thẩm Mặc làm theo hắn bảo, rồi trả lại bát cho Hàn Lão Lục, cố ra vẻ thoải mái:
- Chúng ta đã qua được chưa?
Hàn Lão Lục nhìn sắc trời, lắc đầu:
- Vẫn chưa được, vùng hồ này vào giờ sửu, mão, tị, mùi, dậu, hợi là an toàn, giờ đang giờ ngọ, đi vào là chết.
Hắn chưa nói xong liền thấy một chiếc thuyền nhẹ lượt qua bên cạnh, đi tới "đạo tràng Định Giang Vương" mà Hàn Lão Lục nói, tiếp đó lại có năm chiếc thuyền khác cũng theo sát đi vào.
Sáu chiếc thuyền không biết quy củ làm Hàn Lão Lục mất mặt lắm, lấy sức hét:
- Dừng lại, mau dừng lại! Phía trước có nguy hiểm.
Nhưng người ta căn bản không thèm nghe hắn lải nhải, mau chóng vượt qua thuyền bọn họ, đi sâu vào trong hồ.
Thấy không bảo được bọn họ, Hàn Lão Lục thở dài không thôi, quay đầu nói với Thẩm Mặc:
- Ài, nhất định là người ngoài, lần này chết chắc.
Ánh mắt Thẩm Mặc chăm chú nhìn vào mấy cái thuyền đó, không để ý tới hắn, hỏi Tam Xích:
- Ngươi nhìn rõ người trên chiếc thuyền đầu tiên không?
Tam Xích trầm tư:
- Thuộc hạ thấy quen lắm, hình như là Hà tiên sinh và Lộc cô nương.
- Ta thấy cũng giống, tám phần không si được, ai truy đuổi bọn họ...
Tam Xích lấy kính thiên lý trong thuyền ra nhìn:
- Người bên trên đó ăn mặc trang phục kỳ dị, còn có cả lãng nhân người Nhật Bản.. Có thuyền toàn hắc y nhân, toàn bộ cầm hỏa súng...
Hắn chưa dứt lời nghe thấy tiếng đoàng đoàng, Tam Xích hô lớn:
- Đại nhân, bọn chúng nổ súng vào cái thuyền kia...
- Ta có điếc đâu...
Thẩm Mặc đoạt lấy kính thiên lý của hắn, quan sát cẩn thận, mặc dù những chiếc thuyền kia đã đi xa, nhưng vẫn có thể thấy rõ, có ba chiếc thuyền truy kích toàn mặc trang phục võ sĩ Nhật Bản:
- Quả nhiên không phải người của quan phủ, bảo mọi người đề phòng.
- Giữa ban ngày ban mặt có còn vương pháp nữa không?
Tam Xích lập tức kích động nói:
- Đại nhân, chúng ta ra tay chứ?
Mặc dù đối phương nhiều thuyền, nhưng toàn thuyền nhỏ, còn bọn họ dùng thuyền lớn do viện nghiên cứu Tô Châu chế tạo ra, nhìn bên ngoài thì không khác gì quan thuyền bình thường, nhưng bên trong trang bị hỏa pháo nỏ cứng, cơ quan trùng trùng, có giáp sắt bao bọc, công thủ kiêm toàn. Trong thủy chiến, thuyền chắc pháo mạnh là tất cả, nên không ngàn thuyền nhỏ của đối phương.
- Ừ.
Thẩm Mặc gật đầu, vì từ trong kính thiên lý, y nhìn thấy khuôn mặt như ai đó nợ hắn tám trăm lượng vậy:
- Nếu đã thấy rồi thì không thể vờ như không biết được.
Tam Xích cất giọng hô:
- Gõ chiêng.
Cảnh vệ đứng trên chòi gác liền ra sức gõ chiêng "cheng cheng cheng", trên thuyền tức thì loạn lên, cũng chỉ nửa khắc sau, các vị trí xạ kích đều đã có thị vệ vào vị trí sẵn sàng chiến đấu.
- Mời đại nhân ra lệnh!
Tam Xích ưỡn ngực nói.
- Giải cứu thuyền bị truy kích, có thể tự do khai hỏa vào kẻ địch, cố gắng đảm bảo an toàn người mình.
Thẩm Mặc dặn.
- Vâng.
Tam Xích đáp vang, phất cờ lệnh trong tay, dùng toàn lực quát:
- Truy kích.
Thuyền lớn chầm chậm đi về phía bắc.
- Không thể được...
Hàn Lão Lục quỳ sụp xuống:
- Đại nhân, ngài không thể vào đó, lúc này là thời điểm tà môn nhất, vào đó không ra được đâu.
- Ta sẽ cẩn thận.
Thẩm Mặc kiên trì cho thuyền đi vào thủy vực đó.
Tốc độ thuyền ngày càng nhanh, mặt Hàn Lão Lục ngày càng trắng, hắn biết không thể nào ngăn cản được đám người Thẩm Mặc, liền quỳ trên mũi thuyền khấn vái cầu Định Giang Vương đừng trách tội.
Thẩm Mặc và Tam Xích không để ý tới hắn, bọn họ tập trung toàn bộ tinh thần ở mấy chiếc thuyền phía trước, thấy trên thuyền truy kích ánh lửa chớp liên hồi, khói trắng ngùn ngụt, không ngờ có thủ pháo chỉ Thần Cơ Doanh kinh thành mới trang bị. Chiếc thuyền đi đầu mặc dù né tránh khéo léo, nhưng vẫn trúng đạn, cả buồm bị bắn rơi.
Chiếc thuyền đó bị mất buồm, tốc độ giảm xuống, thuyền phía sau tăng tốc, hai bên ngày một gần, Thẩm Mặc lo lắng vô cùng, không ngừng thúc giục thủ hạ toàn lực tăng tốc, nhưng thuyền lớn thì nặng, muốn đuổi kịp mấy cái thuyền nhỏ kia không dễ.