Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 928: Thiên Tai Nhân Họa (1)

Chương 928: Thiên Tai Nhân Họa (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Mắt thấy chiếc thuyền kia sắp bị bao vây, khó thoát kiếp nạn thì không biết từ đâu cuồng phong nổi lên, mặt hồ vừa rồi còn phẳng lặng, chớp mắt có sóng cao hai trượng từ đông tây ép tới, đến giữa hồ biến mất như có kỳ tích.

Thẩm Mặc còn chưa kịp thở phào thì thấy những chiếc thuyền nhẹ ở giữa hồ rung lắc dữ dội, người trên thuyền không kịp đề phòng, gần như ngã hết, có mấy người rơi xuống nước.

Thuyền của Thẩm Mặc là thuyền lớn, lại cách xa một quảng, cho nên không cảm thấy thuyền lắc lư dữ lắm song vẫn phải vịn vào lan can mới đứng vững được. Nhìn cảnh quỷ dị đó, đám người Thẩm Mặc há hốc miệng, còn Hàn Lão Lúc run lẩy bẩy nói:

- Định Giang Vương tới rồi..

Thẩm Mặc nhìn hồ nước, có cảm giác sợ hãi và nghi hoặc này sinh:" Chẳng lẽ có con rùa đen tạo ra sóng gió thật?" Nhưng lập tức phủ định:" Đây đâu phải Tây Du Ký, làm gì có yêu quái chứ."

Y đang nghĩ lung tung thì cục diện trên hồ trở nên nguy ngập, dưới tác dụng của sức mạnh đáng sợ, những chiếc thuyền nhỏ chao đảo dữ dội, người rơi xuống nước ngày một nhiều, bọn họ kinh hoàng gào thét, vùng vẫy, giống như bị thứ gì đó hút vào, sắp không chống đỡ nổi nữa.

- Áp sát!

Thẩm Mặc trầm giọng hạ lệnh:

- Bắn pháo hiệu.

- Đại nhân, nguy hiểm lắm.

Tam Xích lúc này không còn hưng phấn nữa, an toàn của đại nhân luôn là quan trọng nhất.

- Không sao, thuyền của chúng ta là thuyền lớn, bảo mọi người bám chắc vào, chúng ta từ từ tới gần.

Dưới sự kiên trì của Thẩm Mặc, một mũi hỏa tiễn bắn lên không trung, chớp mắt nở bùng ánh hoa đỏ. Đồng thời thuyền chầm chậm tới gần nơi quỷ dị đó, càng tới gần càng chòng chành, phải nắm chặt lan can mới đứng vững được...

Vì bảo vệ an toàn cho đại nhân, Tam Xích lấy giây thừng buộc y vào cột...

Chiếc thuyền nhỏ bị truy kích tựa hồ nhìn thấy pháo hoa, ra sức chèo về phía thuyền lớn nhưng dết sức khó khăn.

Đúng lúc đó mặt hồ lại nổi cuồng phong, lần này lớn hơi lần trước rất nhiều, sóng cuộn từ hai phía ập vào giữa hồ mà không biến mất, tức thì hình thành một cột nước xoáy tròn, như bị con vật gì đó hút lên không trung vậy, nhìn xa xa giống như một con mãng xà lớn lắc lư giữa trời...

- Rồng Hút Nước!

Thẩm Mặc và Hàn Lão Lục tức thì cùng hét lên, nhưng khác nhau là Hàn Lão Lục sợ tới tè ra quần:

- Hết rồi, hết rồi, Định Giang Vương nổi giận rồi, chúng ta phen này chết chắc...

Thẩm Mặc mặt đanh lại:

- Hà Tâm Ẩn nguy mất.

Vừa rồi tuy có dòng chảy ngầm làm thuyền chao đảo, nhưng vợ chồng Hà Tâm Ẩn võ công cao cường có thể đảm bảo không bị ngã xuống nước. Song gặp phải vòi rồng thì chiếc thuyền nhỏ kia căn bản không chịu được, nguy kịch lắm rồi.

Như muốn chứng minh lời y, chiếc thuyền nhẹ ở gần giữa lòng hồ nhất bị vòi nước đánh trúng, bật tung lên khỏi mộặt nước, người trên thuyền rơi xuống nước tích tắc liền bị cuốn vào vòng xoáy.

- Đại nhân chúng ta mau đi thôi, thứ đó nguy hiểm lắm.

Tam Xích hét lớn, trên mặt hồ là tiếng rít khủng bố, tiếng cầu cứu, hắn phải kêu thật to.

Thẩm Mặc nhìn chằm chằm vòi rồng, cả chiếc thuyền nhỏ kia, lắc đầu hét lớn:

- Tiếp tục tiến lên.

Vừa dứt lời lại có một chiếc thuyền nữa bị vòi rồng đánh tan, người bên trên cuốn hết vào vòng soáy.

- Tiến lên.

Thảm Mặc quát:

- Ta lệnh cho ngươi tiến lên.

- Vâng!

Tam Xích đành vâng lời, lệnh thủy thủ toàn lực chèo thuyền, dựa vào hướng gió, lao tới như mũi tên.

Trên con thuyền bị truy kích, lúc này lốc soáy hút lấy nó, khiến nó mất không chế, mặc cho Hà Tâm Ẩn và Vương Thúy Vân điều khiển thế nào cũng không tiến được một tấc, thuyền kêu răng rắc, hai người phải lấy cả hai tay giữ mạn thuyền mới không bị ném xuống nước.

Hà Tâm Ân thấy rồng nước ngày một tới gần, ảm đạm nói:

- Sư muội, xem ra chúng ta không thoát được kiếp nạn này, đều là ta hại muội.

Vương Thúy Vân lại cười:

- Có thể cùng làm uyên ương đồng mệnh với sư huynh, muội chết không nuối tiếc.

Rồi nàng buông tay ngã vào lòng hắn, ôm chặt lấy lưng:

- Ôm chặt muội, xuống suối vàng cùng không chia lìa.

Hà Tâm Ẩn nhìn con rồng nước đã ngay trước mắt, thở dài một tiếng buông dây thừng ra, ôm Vương Thúy Vân vào lòng:

- Đáng tiếc không vạch trần âm mưu kia...

Lời chưa dứt trước mắt hai người tối sầm, rồi một tiếng ần vang kinh thiên đồng địa, cột nước cuốn tới, nuốt chửng cả hai..

Tích tắc đó hai người đều tin, mình chết chắc rồi, nhưng khi tiếng động tan đi, hai người phát hiện mình vẫn còn sống, vui mừng phát hiện mình vẫn còn sống, mở mắt ra thấy một chiếc thuyền lớn chắn trước mặt và một khuôn mặt tươi cười.

Con rồng nước đã biến mất tăm tích.

Mặt hồ mau chóng khôi phục lại yên bình, mặt trời lại xuất hiện, nếu không có xác người cùng mảnh gỗ trôi nổi trên mặt nước, người ta tưởng rằng mình vừa gặp ác mộng.

Nhìn hai vợ chồng Hà Tâm Ẩn ướt súng nước ôm chặt lấy nhau được kéo lên, Thẩm Mặc cười nói:

- Mặc dù có trăm ngàn lời muốn nói thì cũng tắm rửa thay y phục đã rồi hẵng hay.

Hà Tâm Ân chưa đáp lời thì có người hô lớn:

- Người trên thuyền kia nghe đây, muốn sống thì giao kẻ tội phạm chúng ta truy bắt ra, nếu không đừng trách ta đuổi cùng giết tận.

Thì ra là có hai chiếc thoát khỏi kiếp nạn, từ hai phía áp sát tới, bên trên mười mấy tên võ sĩ cầm vũ khí uy hiếp bọn họ.

Thẩm Mặc hỏi nhỏ:

- Bọn chúng là ai thế?

Hà Tâm Ẩn đáp:

- Người của Nghiêm Thế Phiên, bị ta phát hiện ra bí mật, nên truy sát tới tận đây.

- Hiểu rồi.

Thẩm Mặc cười với hai người bọn họ:

- Chỗ này cứ giao cho đệ, hai người đi thay y phục đi, đệ bảo nhà bếp chuẩn bị canh nóng, còn có cả Túy Nê Loa mà tẩu tẩu thích ăn nhất chờ hai người đấy.

Vương Thúy Vân nghe thế cười tươi như hoa, ném cho Thẩm Mặc một cái háy mắt đầy quyến rũ:

- Sư huynh, chúng ta nghe Thẩm đại nhân đi, đại nhân lợi hại hơn chúng ta nhiều.

Hà Tâm Ẩn đành cùng Vương Thúy Vân đi xuống, miệng vẫn lẩm bẩm:

- Trước giờ vấn thế...

Khi hai người tắm rửa thay y phục xong quay lại boong tàu thì đã không thấy bóng dáng hai chiếc thuyền kia nữa, chỉ có Thẩm Mặc cười tươi roi rói, nói với Vương Thúy Vân:

- Tẩu tẩu vẫn kiều diễm như đóa hoa vậy, Hà đại ca thì trẻ hơn chút, hai vợ chống đúng là đôi thần tiên hiệp lữ.

Vương Thúy Vân bị những lời đường mật của y làm cười khúc khích, Hà Tâm Ẩn lại nghiêm mặt hỏi:

- Những kẻ kia đâu?

- Xuống đáy hồ hết rồi.

Thẩm Mặc nhún vai:

- Huynh biết đấy, đệ không sát sinh, lần này phá lệ vì huynh, phải cám ơn đệ ra sao đây.

- Tặng đại nhân một cơ hội đại phú đại quý.

Hà Tâm Ẩn chẳng kiêng nể gì:

- Ta đói rồi, trước tiên tế miếu ngũ tạng rồi hẵng hay.

- Không vấn đề gì, cơm nước đã chuẩn bị xong, mời hai vị vào bàn.

Thẩm Mặc cung kích làm động tác mời.

Trong phòng ăn đã bày sẵn một bàn thức ăn thịnh soạn, Hà Tâm Ẩn chẳng khách khí, ngồi xuống là bắt đầu xới cơm, Thúy Vân nhìn hắn mấy lượt hắn chẳng để ý, nàng đành cười xin lỗi Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc ôn hòa nói:

- Tẩu tẩu cứ ăn tự nhiên, đệ và Hà đại ca có giao tình sống chết, đừng coi đệ là người ngoài.

Thúy Vân gật đầu cười:

- Nói ra năm xưa còn là đại nhân và Hà đại ca cứu ta, nếu không có hai người, ta sớm chết ngoài chốn hoang vu rồi.

Nàng nói thế, Thẩm Mặc nhớ tới chuyện khi đó, nụ cười càng thêm thân thiết. Lúc này Tam Xích bê một bát sứ nóng hôi hổi, bên trong là canh gà, đặt trước mặt hai người.

Thúy Vân vội nói:

- Đại nhân tốn kém quá, chỗ thức ăn này còn chưa ăn hết được, nấu canh gà làm gì.

Thẩm Mặc bật cười:

- Đây không phải tốn kém, phải nói là tiết kiệm, con gà này giết từ lúc chưa gặp hai người cơ.

- Hả? Đại nhân có tài tiên tri?

Cái miệng nhỏ của Thúy Vân há ra, mặt đầy sùng bái...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch