Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 938: Cơ Hội

Chương 938: Cơ Hội




Dịch: lanhdiendiemla.

Ngày 20 tháng 5 năm Gia Tĩnh thứ 42, đội ngũ của hoàng đế lên đường về kinh, hơn 60 vạn bách tính An Lục ra đường tiễn chân, muốn nhìn hoàng đế Đại Minh, niềm kiêu hãnh của bọn họ, nghe ông ta nói vài lời.

Khi thánh giá đi qua, người dân đồng loạt hoan hô, quỳ xuống, thể hiện kính trọng với hoàng thượng.

Nhưng làm bọn họ thất vọng là hoàng đế không xuất hiện, thậm chí ngự giá cũng không hề dừng lại, cứ đi thẳng về phía bắc, mắt nhìn đội ngũ rầm rộ đi qua trước mắt, phụ lão An Lục trong lòng có chút thưởng cảm...

Trên ngự giá, Gia Tĩnh đế tựa hồ cảm nhận được tình cảm đó, mí mắt giật giật.

Trần Hồng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh đó, sợ tới thiếu chút nữa hét lên, hắn nhìn hoàng đế chằm chằm, sát khí tỏa ra, may là hoàng đế không có hành động tiếp theo, vẫn cứ hôn mê.

Trần Hồng nhìn ông ta rất lâu, xác nhận hoàng đế không tỉnh lại, lúc này mới thở phào.

- Con mẹ nó.

Trần Hồng không kìm được chửi một câu, mấy ngay qua hắn đúng là một ngày dài như cả năm, mặc dù vô số lần nghĩ, nếu như hoàng đế chết như vậy thì phải xử lý ra sao, nếu như hoàng đế tỉnh lại thì phải ứng phó thế nào.

Nhưng làm hắn vô cùng thất vọng là, thần kinh của hắn không đủ để đón nhận bất kỳ hậu quả nào.

Đội ngũ hơn hai vạn người, ngoằn ngoèo dài dằng dặc, tốc độ tất nhiên không thể nhanh được, tới khi trời tối mới đi được hai mươi dặm, đành cắm trại làm cơm.

Theo thông lệ, Cảnh vương và các đại thần tới thỉnh an hoàng đế, đương nhiên Gia Tĩnh đế có tỉnh cũng sẽ chẳng gặp bọn họ, cho nên Trần Hồng thản nhiên đi ra lấy lý do "bệ hạ đang đả tọa", để đuổi bọn họ về.

Mọi người đi rồi, Hùng Hiển tới nói:

- Hôm nay ta nhận được tín hiệu của tiểu các lão, ý ngài ấy là, tất cả làm theo kế hoạch ban đầu.

Trần Hồng nhìn áng mây đỏ cuối cùng phía chân trời, lẩm bẩm:

- Chỉ e không kiên trì được tới hôm đó.

Với tình hình hiện nay, Gia Tĩnh đế có thể cưỡi hạc về trời bất kỳ lúc nào, Hùng Hiển lẩm bảm:

- Trời nóng thế này, bốc mùi thì sao?... À, có thể mua cá treo lên xe.

- Nói càn.

Trần Hồng nhìn hắn chán nản:

- Chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này à?

- Vậy ngươi nói xem phải làm sao?

Hùng Hiển bĩu môi:

- Ta nói đợi ở An Lục đi, ngươi cứ nhất định muốn lên đường...

Trần Hồng day huyệt thái dương, nhắm mắt lại:

- Bảo hai tên thái y kia xem bệnh cho hoàng thượng.

Rồi bảo hai tên thái giám:

- Tối muộn đưa hai người họ tới đây.

Viên thái giám vâng lời.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tới giờ Tuất, Viên thái giám liền sai người đưa Kim thái y và Thôi thái y tới.

- Úi cha, mùi gì đây...

Vừa thấy hai người bọn họ, Viên thái giám bóp mũi:

- Hai ông mấy ngày không tắm rồi?

Hai người xấu hổ hết sức, Thôi Duyên cướp lời:

- Ta một ngày, ông ấy bốn ngày...

Ý tứ là mùi do ông ấy bốc ra.

- Mau đưa hai người họ đi tắm rửa.

Viên thái giảm phất tay:

- Thật đúng là, nói với Hỗn đường ti, sau này đưa nước tắm rửa mang hao bọn họ một thùng, mùa hè không cần nước nóng, keo kiệt như thế làm gì?

Tiểu thái giám đưa hai vị thái y đi, kiếm bừa thùng nước bảo bọn họ tắm rửa, Thôi Duyên tỏ ra xấu hổ, không tắm cùng Kim thái y, một mình vào lều tắm xong mới ra. Tiểu thái giám lại kiếm y phục sạch cho bọn họ mặc rồi dẫn quay trở về.

- Cha nuôi, ngự y tới rồi.

Viên thái giám bẩm báo:

- Vào đi.

Trong loan giá truyền ra giọng mỏi mệt của Trần Hồng.

Hai vị thái y đi vào, Trần Hồng nói:

- Xem bệnh cho hoàng thượng, tình hình hiện giờ rốt cuộc ra sao, báo thật rõ ràng cho ta biết.

Dưới sự theo dõi của Trần Hồng, hai người bắt đầu kiểm tra cho hoàng đế, xong việc trao đổi ánh mắt với nhau, Thôi Duyên nói:

- Bẩm Trần công công, hoàng thượng so với hôm qua long thể suy nhược vô cùng, xin hỏi hôm nay đã ăn cơm chưa?

- Uống một chén nhỏ nhân sâm tổ yến rồi.

- Không thể dùng thứ này nữa.

Thôi Duyên nói:

- Đó toàn là thứ cực dương, hoàng thượng vốn sốt cao, làm thế chẳng phải đổ dầu vào lửa à?

- Dùng thứ khác có cầm cự được không?

Trần Hồng cau mày nói.

- Cho nên bất kể thế nào trước tiên cũng phải giảm sốt cho hoàng thượng đã, ta kê đơn thuốc, xin công công chuẩn bị dược liệu.

- Trị bệnh à...

Trần Hồng lại rơi vào mâu thuẫn, nghĩ rất lâu mới nói:

- Cứ kê đơn trước đi.

Vì thế hai người thương lượng một hồi, cùng kê ra một đơn thuốc, Trần Hồng ra hiệu cho bọn họ lui ra, Thôi Duyên lấy dũng khí nói:

- Trần công công, ta cho rằng với tình trạng của hoàng thượng hiện nay, phải có thái y túc trực bên cạnh, ứng phó với bất trắc.

Kim thái y gật đầu, run run nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy.

- Ta sẽ suy nghĩ...

Trần Hồng gật đầu:

- Các ông lui trước đã.

Có lẽ là thấy tình trạng của hoàng đế quá tệ, một canh giờ sau, có thái giám tới nói với hai người, Trần Hồng đã đồng ý thỉnh cầu của bọn họ, để bọn họ luân phiên trực bên người hoàng đế. Thôi Duyên và Kim thái y thương lượng với nhau, ca đầu tiên do ông ta trực.

Quay lại xa giá của hoàng đế, Trần Hồng chỉ vào thuốc trên bàn:

- Thứ ông muốn đều ở kia. Giờ không có người khác, ông nói thật cho ta biết, bệnh của hoàng thượng có thể chữa được không? Có thể hồi phục tới mức độ nào?

Nói rồi túm lấy cổ áo của ông ta:

- Dám nói dối nửa chữa, đảm bảo cho ông nếm đủ một trăm loại hình phạt của Đông Xưởng.

- Vâng...

Thôi Duyên mặt trắng bệch:

- Hoàng thượng vốn khí huyết không đủ, lại mắc ngược tật, khí huyết càng kém, hôm nay lưỡi xám lại, có vết đốm, mạch ngày càng mỏng, chỉ e khó tránh khỏi phát triển thành "ngược mẫu".

- Ngược mẫu cái gì, nói rõ hơn một chút.

Trần Hồng bực mình.

- Nói một cách đơn giản là ngược tật nặng hơn, người tráng niên bình thường không dễ trị, huống hồ long thể của hoàng thượng khác với người thường...

Nói rồi chắp tay với Trần Hồng:

- Trần công công, khoa này ta và Kim thái y không phải sở trường, không bằng mời Mã Trọng thái y và Lưu Cảnh thái y tới, hai bọn họ mới là cao thủ ở phương diện này.

Trần Hồng nghĩ, con người ai cũng ích kỷ, Thôi Duyên đang tìm người chịu tội thay, nhưng hắn không đồng ý, lắc đầu nói:

- Chuyện này không thể để quá nhiều người biết, bệnh của hoàng thượng phó thác cho hai vị đấy.

Thôi Duyên thấy tia hi vọng cuối cùng đã tan biến, đành chấp nhận:

- Vậy hạ quan xin tận lực.

Trần Hồng nhìn ông ta làm việc, hỏi:

- Ông nói xem, hoàng thượng có tỉnh lại được không?

Thôi Duyên đang xoay lưng lại phía Trần Hồng chế thuốc, nghe thế dừng tay, nghĩ rất lâu mới đáp:

- Khó lắm, ít nhất... Trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại.

- Ta hiểu rồi, ông làm việc của mình đi.

Trần Hồng khép mắt lại.

Thôi Duyên đun thuốc cho hoàng đế, dùng rượu mạnh lau long thể, bận rộn suốt cả đêm, sáng hôm sau đổi ngũ xuất phát ông ta mới dừng lại. Tới trưa thay cả với Kim thái y, quay về xe ngựa Trần Hồng cấp cho hai người bọn họ lăn quay ra ngủ, tới khi được gọi dậy thì bóng đêm lại buông xuống.

Ăn uống qua loa, Thôi Duyên ngồi ngây ra bên đống lửa, ông ta không biết chuyện sẽ như thế nào...

Mặc dù Trần Hồng đã cho bọn họ trị bệnh, nhưng nghề nào cũng có chuyên môn của nó, hai người họ ở phương bắc, nhận thức với thứ bệnh phương nam này chỉ dừng lại ở sách vở, không hề có kinh nghiệm lâm sàng, huống hồ với tình hình của hoàng đế, không thể dùng thuốc liều cao, đúng là làm ông ta không nắm chắc chút nào.

Đang than thở thì đằng sau có tiếng bước chân, Thôi Duyên quay đầu lại, thấy một thái giám cấp thấp cúi đầu đi tới trước mặt, nói nhỏ:

- Nô tài tới hầu hạ thái y tắm rửa.

Thôi Duyên nhớ ra lời Viên thái dám dặn dò hôm qua, liền hỏi:

- Công công là người của Hỗn đường ti?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch