Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 945: Bắc Cầu (1)

Chương 945: Bắc Cầu (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Xem ra Thẩm học sĩ mệt mỏi rồi. - Chu Hiển thu liễm dáng cười: - Người đâu, đỡ Thẩm học sĩ lui xuống.

Liền có vệ sĩ tiến lên, nhưng bản năng sợ hãi bộ quan phục đỏ thẫm, khiến cho chúng không dám quá mức làm càn, chỉ có thể che ở trước mặt Thẩm Mặc:

- Mời đi...

- Chậm đã...

Lúc này Tiêu Anh lên tiếng, hắn hướng Thẩm Mặc gật đầu, rồi xoay người nói với Chu Hiển:

- Công gia, xin tin tưởng Thẩm đại nhân, tình huống chắc hẳn là thật!

- Hả, nói thế thì ngươi tin rồi? - Chu Hiển buồn cười nhìn hắn.

- Thẩm đại nhân không cần thiết phải đùa trò này. - Tiêu Anh nói: - Nhất định có người mưu đồ gây rối!

Nhưng hắn cũng không dám ở trước mặt mọi người nói ra tình hình thực tế, vạn nhất dẫn tới Trần Hồng chó cùng rứt giậu, vậy thực sự là muôn lần chết cũng không từ.

- Ta thấy ngươi hồ đồ rồi đấy. - Chu Hiển không hài lòng nói: - Bọn quan binh vừa mệt vừa đuối, lại đang lúc liên hoan, lúc này bảo chúng xuất phát, không phải là tự tìm phiền phức sao?

- Vậy cũng tốt hơn so với ngồi chờ chết! - Tiêu Anh lo lắng nói: - Công gia, việc này không nên chậm trễ, xin tốc tốc hạ lệnh đi!

- Hạ lệnh gì? - Chu Hiển không hài lòng nói: - Đang tối om thế này có xảy ra vấn đề thì ai phụ trách?

- Ta phụ trách..." - Tiêu Anh cắn răng nói.

- Hạ quan và Đông Ninh bá cùng gánh trách nhiệm! - Thẩm Mặc đứng ở bên cạnh hắn nói.

Nhìn hai người họ dứt khoát nghiêm túc như vậy, Chu Hiển và Trịnh Ngọc rốt cuộc có chút động dung, hai người đối mặt một chút, Chu Hiển hỏi Thẩm Mặc:

- Thẩm học sĩ, tin tức này ngài từ đâu có, là người nào muốn làm hại chúng tôi?

Thẩm Mặc còn chưa mở miệng thì một thanh âm phiêu dật truyền tới, rồi Hà Tâm Ẩn như quỷ mị hiện ra thân hình:

- Hà Tâm Ẩn ta tận mắt nhìn thấy, chúng đưa đá gỗ trên trăm chiếc thuyền bỏ vào dòng chảy, bịt kín đập sông Hán, không phải chuẩn bị chào hỏi các ngươi, lẽ nào chuẩn bị bắt cá hả?

Hắn rõ ràng là có hảo tâm, nhưng mở miệng lại làm người ta tức chết.

Cuồng hiệp Hà Tâm Ẩn là người khá nổi danh, tương đương với các nhân vật như Yến Tử Lý Tam, Đại Đao Vương Ngũ của hậu thế, đại danh như sấm bên tai, đã trở thành nơi ký thác tinh thần của những đoàn thể yếu thế, và Chu Hiển tự nhiên nghe nói qua. Hơn nữa người như thế có một ưu điểm được công nhận, đó là tuyệt không nói dối.

- Được được, ta không quản các ngươi nữa, muốn làm gì thì làm đi...

Chu Hiển nghiêm mặt nói:

- Nhưng có một điểm, ngoại trừ binh mã bản bộ, không được quấy rầy các bộ đội khác!

Bởi vì có thánh chỉ và kỳ bài, quân đội thuộc hắn điều khiển, cho nên cũng không cần xin chỉ thị người nào.

- Đa tạ công gia. - Tiêu Anh khom người thi lễ.

- Đa tạ, - Thẩm Mặc cũng ôm quyền với Chu Hiển, thành khẩn nói: - Xin Công gia ít nhất tập kết đội ngũ, tăng thêm số thám báo nơi thượng du đi.

- Ừm, - Chu Hiển hơi không nhịn được nói: - Đa tạ Thẩm đại nhân quan tâm, ta biết nên chỉnh đốn thế nào.

Thẩm Mặc chỉ cười, rồi đi cùng Tiêu Anh, Hà Tâm Ẩn rời khỏi lều của quốc công.

Đợi ba người đi rồi, Trịnh Ngọc nhỏ giọng hỏi:

- Công gia, chúng ta có cần nghe hắn không?

- Nghe cái rắm. - Chu Hiển hậm hực nói: - Nhưng vẫn trước tiên phái đội thám báo đến thượng du xem sao đi.

- Ngài thật lão luyện. - Trịnh Ngọc vươn ngón cái khen.

~~

Ra khỏi lều trung quân, Thẩm Mặc nói với Tiêu Anh:

- Thời gian cấp bách, lời vô ích không nói, mời tước gia lập tức triệu tập bản bộ, đến bờ sông bắc cầu đi!

Tiêu Anh nghe vậy khóe miệng co quắp:

- Ta, chúng ta lúc nãy chính vì việc này mà phát sầu đây...

Hiện tại xem ra cái cầu lúc trước tám phần mười là bị bọn người kia hủy hoại.

- Trong quân thường dùng cái gì để giả làm cầu nổi? - Hà Tâm Ẩn hỏi.

- Dùng thuyền. - Tiêu Anh nói: - Nhưng lúc trước không có chuẩn bị, nhất thời biết tìm thuyền ở đâu?

- Ta có biện pháp. - Thẩm Mặc nói: - Tước gia, mời nhanh chóng triệu tập nhân mã!

- Được rồi!

Tiêu Anh nặng nề gật đầu rồi xoay người lên ngựa, chỉ dẫn theo bảy tám thân binh đi về hướng doanh trại của võ tướng tả vệ.

Vệ binh canh gác thấy là lão thủ trưởng trở về, không nói hai lời liền tránh ra lối đi, cung thỉnh Đông Ninh bá hồi doanh!

Tiêu Anh ghìm ngựa dừng lại giữa doanh trại, búng tay ra hiệu với hai thân binh bên mình, hai thân binh kia liền gỡ xuống trường tiên trên lưng. Một tiếng quất nhanh chóng vang lên, động tác đều nhịp, chỉ phát ra một thanh âm -- "chát" như tiếng sấm, tức thì xuyên thấu mưa đêm, vang vọng toàn bộ doanh trại.

Hai thân binh cũng không dừng tay, lấy một loại tiết tấu riêng biệt quất lên chan chát. Nghe được âm thanh quen thuộc, trong doanh trại trở nên rối loạn, bọn quan binh đều lao ra khỏi doanh trướng, đợi sau khi thấy rõ người đến mới phóng túng hoan hô:

- Đúng là lão đại rồi!

- Lão đại đã trở về!

Rồi họ như thủy triều ập tới thân thiết hỏi thăm Tiêu Anh. Dù Hà Tâm Ẩn nhìn thấy tình cảnh này có phần cao hứng, nhưng vẫn có chút là lạ... Đây không phải là tướng quân và binh sĩ triều đình, rõ ràng là đám lão đại và tiểu đệ của một bang hội nào đó mà.

Thẩm Mặc cười giải thích cho hắn:

- Không hiểu chứ gì, Hoàng mập đã nói với ta rồi, khó nhất trong Tứ đại doanh chính là Võ tướng tả vệ, những người này đốt tiền vàng, kết nghĩa huynh đệ, và đã bắt đầu từ mấy thế hệ trước, đã thành một cái đường hội, đại ca dẫn đầu là lịch đại Đông Ninh bá.

- Lẽ nào Trần Hồng muốn thay đổi loại tập tục xấu này nên mới điều Tiêu Anh đi, nhưng ta muốn lợi dụng loại tập tục giang hồ này! - Hà Tâm Ẩn cười châm biếm: - Cũng không biết ai là người tốt, khốn nạn đâu.

- Không thể đâu, Trần Hồng sẽ không có lòng tốt thế đâu, - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Thái gia gia của Tiêu Anh chết ở trận biến loạn Thổ Mộc bảo, hận nhất chính là bọn thái giám, cho nên Trần Hồng chỉ có thể điều hắn đi thì mới nắm giữ được Võ tướng tả vệ.

Giữa lúc hai người đang nói chuyện thì một giọng nói lanh lảnh vang lên:

- Trở lại, trở lại hết, ai cho các ngươi đi ra.

Giám quân thái giám do Trần Hồng phái tới xuất hiện ở trong doanh trại, phía sau còn có tuỳ tùng bung dù cho hắn.

- Ta.

Tiêu Anh bỗng dưng vô cớ bị cách chức, từ lâu đã đầy một bụng tức, rốt cuộc nhịn không được phun trào:

- Võ tướng tả vệ Chỉ huy sứ, Đông Ninh bá Tiêu Anh!

- Ngươi quay về làm gì? - Giám quân thái giám bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ: - Có thủ lệnh của Trần công công không?

- Ta có cái này! - Tiêu Anh giơ lên lệnh bài viền vàng đế màu lam mà Chu Hiển cho hắn: - Vương mệnh bài ở đây, ngươi thoả mãn rồi chứ?

- Thủ lệnh của Trần công công đâu? - Giám quân thái giám vẫn còn kiên trì nói.

- Lẽ nào Trần Hồng còn lớn hơn cả hoàng thượng hả? - Tiêu Anh cười lạnh nói.

- Cái này...

Giám quân thái giám nào dám trả lời.

- Các huynh đệ của Võ tướng tả vệ, - Tiêu Anh cất cao giọng nói: - Người nguyện ý ở lại liên hoan cùng Lưu công công thì ở lại, nguyện ý cùng bản tước thì cm nó lên tiếng đi!

- Nguyện ý đi cùng lão đại! - Các tướng sĩ đều nhao nhao nói.

- Vậy đi theo ta!

Tiêu Anh thúc ngựa xoay người ra khỏi doanh trại. Giám quân thái giám còn muốn làm nỗ lực cuối cùng, thé giọng kêu lên:

- Không cho ai ra ngoài!

Chúng quan binh thì giống như gà bị cắt tiết, theo tiếng hét của hắn mà lao ra ngoài.

- Cm nhà ngươi đi chết đi!

Oán khí tích súc đã lâu bạo phát tại giờ khắc này, thái giám thương cảm bị trở thành vật thay thế cho Trần Hồng, hắn bị nhục mạ tàn tạ, sau đó không biết bị người nào đẩy cho một cái té lăn ra đất, sau đó vô số cái chân giẫm lên người, ấn hắn lún sâu vào trong đất.

Hà Tâm Ẩn nhìn mà lắc đầu quầy quậy:

- Mặc dù rất hăng hái, nhưng ta không cho rằng đây là nhánh quân đội có thể tác chiến.

- Việc hiện tại muốn làm không phải là chiến tranh, - Thẩm Mặc cười nói: - Mà là làm việc, có những người này đủ rồi.

Hai người liền đi về hướng bờ sông.

~~

Doanh trại cách bờ Giang Nam chưa tới 100 dặm, đảo mắt đã tới rồi. Khi Thẩm Mặc và Hà Tâm Ẩn đi tới đó thì Tiêu Anh đã dặn dò chân tướng của sự tình cho "các huynh đệ" của hắn, quả nhiên dẫn ra cảm giác nguy cơ dày đặc, mọi người đều hoảng loạn nhìn sang Thẩm Mặc và Hà Tâm Ẩn, bởi vì "lão đại" đã nói cho họ, hai người kia có thể cứu mọi người.

- Đại nhân, ở đây có hơn 4000 huynh đệ, bao gồm cả ta, hoàn toàn nghe đại nhân chỉ huy! - Tiêu Anh ôm quyền nói với Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc gật đầu, nhẹ giọng nói với hắn:

- Ta tới phân phối nhiệm vụ, tước gia chỉ định nhân tuyển, được chứ?

- Không thành vấn đề. - Nguy nan trước mặt, Tiêu Anh hoàn toàn phối hợp.

- Tốt!

Thẩm Mặc đề cao giọng nói:

- Chư vị, mục đích của chúng ta là bờ bên kia, phải dùng tốc độ nhanh nhất để dựng một chiếc cầu phao!

Rồi dùng hết sức lực toàn thân, lớn tiếng nói:

- Thời gian chính là sinh mệnh, nghe rõ chưa?

- Hiểu...

- Hiểu...

- Đại nhân ngài phân phó đi...

Bọn quan binh nhao nhao đáp lại.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch