- Chậm đã! - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Làm việc cho ta chưa ai từng làm không! Một trăm chiếc xe đẩy trở về trước tiên, mỗi chiếc thưởng 20 lượng bạc, 200 chiếc sau thưởng 12, 500 chiếc sau thưởng 5 lượng! Sau nữa thì không có tiền.
Thời khắc mấu chốt thì cần phải vung tiền, tuy nhiên hiện tại việc có thể dùng tiền giải quyết thì sẽ không tính trắc trở gì.
Bầu không khí chớp mắt đã trở nên nhiệt liệt.
- Được rồi!
Phó Chỉ huy sứ nghe vậy đại hỉ, cao giọng gọi các huynh đệ:
- Các huynh đệ, đi cướp đi!
Bọn quan binh phấn khởi chạy đi, đảo mắt đã biến mất không còn một ai.
- Cừ thật, chưa từng thấy qua tụi này tích cực như vậy. - Tiêu Anh cười nói.
- Chiêu này gọi là Càn Khôn ném xuống, uy lực vô cùng, - Thẩm Mặc làm bộ lau mồ hôi nói: - Chỉ là sau khi dùng hết khiến người cảm giác như hư thoát.
Trong chớp mắt đã hứa xuất ra cả 7000 lượng bạc, đổi lại người khác chắc hộc máu tại chỗ rồi.
1000 người còn lại thì đến là chán nản, chỉ hận mình sao chạy chậm, kết quả bị lão đại ngăn lại.
- Đừng có nóng, các ngươi cũng có cơ hội kiếm tiền. - Tiêu Anh an ủi bọn họ.
Đối với loại ra vẻ của người phúc ta của hắn, Thẩm Mặc cũng không rảnh mà đi khinh bỉ, y nói:
- Có, hơn nữa có cơ hội nhận được còn nhiều hơn.
Mọi người tức thì trở nên kích động, chỉ hận không thể lập tức cống hiến sức lực cho y.
- Các ngươi nhìn sông Hán phía sau. - Thẩm Mặc nói: - Ai cảm thấy có thể bơi qua thì đứng bên phải ta.
Mặc dù đều là lính phương bắc, nhưng bơi là việc rất nhiều người ưa thích, vả lại được trọng thưởng thì tất có dũng phu, liền có hơn 300 người đứng dậy.
Thẩm Mặc biết trong những người này nhất định có thật giả lẫn lộn, nhưng thời gian không đợi người, chỉ có thể trước tiên giảng giải cho họ công việc lát nữa phải làm, nói xong liền có hơn 100 người sợ quá ảo não lui ra, cũng làm cho Thẩm Mặc yên tâm không ít.
~~
Lúc này lại có một người ngựa chạy tới bờ sông, thì ra là Thái bộc tự thiếu khanh Từ Côn, hắn mang theo thứ mà Thẩm Mặc và hắn muốn đưa đến đó. Kỳ thật trước khi gặp Tiêu Anh y cũng đã bảo Tam Xích nhắn cho Từ Côn, chỉ dùng một câu "Nếu như còn muốn nhà ngươi hưng thịnh bình an thì nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc đưa đến bờ sông đi." Từ Côn là đường điệt của Từ Giai, vì thúc của hắn, vì nhà hắn, nên cũng sẽ không chậm trễ.
Tuy nhiên hiệu suất làm việc của cơ cấu quan liêu đúng thấp thật, phỏng chừng Từ Côn cũng không dùng "Càn Khôn ném xuống", cho nên kéo dài cho đến hiện tại.
Thẩm Mặc không màng trách cứ hắn, trầm giọng hỏi:
- Đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa?
Từ Côn gật đầu nói:
- Ta làm việc thì ngươi yên tâm.
- Được rồi.
Thẩm Mặc chỉ vào chỗ có hai cây gậy trúc rồi nói:
- Đây là chỗ hạ cọc mà Hà đại hiệp vừa mới khảo sát xong, đem hai cái cọc đặt ở chỗ này!
Lời này là nói với binh sĩ của Võ tướng tả vệ, tự nhiên không thể thiếu vật chất kích thích:
- Chỉ cần hai cây cọc này có thể kiên trì đến cuối cùng, mỗi người thưởng 100 lượng.
Rồi đổi giọng lạnh lùng nói:
- Nếu như giữa đường mà bị lỏng thì các ngươi chôn cùng với nó luôn.
Số binh sĩ này sở dĩ được Tiêu Anh chọn ra là bởi vì trước đây họ đã từng cắm cọc gỗ qua, biết làm sao mới có thể chịu được sức nặng, cũng thấy được Tiêu Anh có thể đảm nhiệm được phần việc này.
Bắt đầu đóng cọc rồi, đồng thời Thẩm Mặc phân phó cho Từ Côn:
- Mang dây thừng tới đây.
Từ Côn liền đưa một xe dây thừng đã buộc sẵn tới trước mặt, Thái bộc tự chưởng quản xa giá, vận tải nên mới có những thứ này.
- Đây là to nhất rồi hả? - Thẩm Mặc hỏi.
- Cầu phao dùng là loại này. - Từ Côn nói: - Nếu như không đủ dài thì ta có thể nối cho ngươi ngay tại chỗ. - Rồi hỏi: Đoạn mặt sông này rộng bao nhiêu?
- Ba mươi trượng. - Thẩm Mặc đáp.
- Vậy không cần nối đâu. - Từ Côn nói: - Vậy là đủ rồi.
- Rất tốt. - Thẩm Mặc nói với 200 người đang chuẩn bị xuống nước: - 20 người bơi tốt nhất trước tiên đưa một sợi dây thừng đến đối diện.
Thế là có 20 Lãng Lý Bạch Điều* nhảy vào trong nước, cùng kéo trên vai sợi dây thừng bơi qua bờ bên kia.
(*ví với Trương Thuận, 1 trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc)
Thẩm Mặc lại sai người mang qua đó cọc gỗ, cũng dùng tiêu chuẩn như vậy đóng cọc ở bờ bên kia.
Đúng lúc này, chiếc xe chở nước đầu tiên đã được cướp về, tiếng hoan hô tức thì òa lên, làm cho Từ Côn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lại giống như trúng số vậy? Ngay sau đó, chiếc thứ hai, chiếc thứ ba, chiếc thứ tư...hằng hà xe chở nước được các quân sĩ tranh nhau phía sau tiếp trước đẩy trở về.
Tiêu Anh thấy xe chở nước kia, thùng xe dài sáu thước, rộng hơn bốn thước, cao ba thước, bởi vì vốn là thứ nội đình dùng để chứa nước, phòng cháy, cho nên được thiết kế xảo diệu, sử dụng thuận tiện, lần này hoàng đế xuất chinh nên điều động đi hết, không chỉ dùng để chuyên chở nước sạch, còn dùng để chứa các thứ khác... Đại thể là các đại thái giám mượn cơ hội để vơ vét đặc sản địa phương...
Tổng cộng có hơn 800 chiếc, bởi vì vốn là dùng để chứa nước nên độ kín của nó tự nhiên không cần suy nghĩ, càng hiếm có chính là những thùng xe này đều là một dạng chuẩn, dài rộng cao hoàn toàn như nhau, hơn nữa mặt trên còn có nắp, không thể nghi ngờ sẽ giảm độ khó khi thi công rất lớn. Tiêu Anh không khỏi đại hỉ nói:
- Thực sự là hàng tốt, giờ hạ thủy lắp đặt được rồi đấy!
- Không!
Sau khi Thẩm Mặc quyết định mắc cầu phao đã sớm cân nhắc nhiều lần trong đầu, tính toán chung hết, tận lực tìm ra trình tự tiết kiệm thời gian nhất, đây coi như là chỗ hơn người của y.
Phương pháp bắc cầu của Thẩm Mặc là như thế này, trước tiên ở bên bờ sông Hán nối liền bốn thùng xe thành một đoạn cầu nổi đơn nguyên, sau đó trước sau nối tiếp nhau từ từ ra tới giữa sông, hợp lại thành một cái cầu. Như vậy có thể làm cho rất nhiều người đồng thời thao tác, phần lớn tiến hành tại bên bờ sông, tự nhiên hiệu suất được nâng cao rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn.
Vì giảm thiểu áp lực của dòng nước đối với đoạn giữa cầu, Thẩm Mặc còn bảo Từ Côn mang tới sắt cục nặng tới ba bốn chục cân rồi đưa vào giữa sông, làm mỏ neo tạm thời, những kinh nghiệm quý giá này đều học được khi nói chuyện với người tinh thông đạo này là Du Đại Du, không ngờ lúc này đã có đất dũng võ rồi.
Chỉ lệnh của y tuy nhiều nhưng đâu vào đấy, dưới sự phối hợp của Tiêu Anh có thể làm cho mỗi người tham dự vào đều biết rõ ràng mình nên làm gì, hơn nữa không tính toán tiền tài cổ vũ, bên bờ sông liền biến thành công trường với khí thế ngất trời, mọi người đồng tâm hiệp lực, muốn sáng tạo ra một kỳ tích.
Nhưng ngay ở trong tiếng ồ ào của mọi người Thẩm Mặc nghe được đột nhiên phía sau có tiếng hỗn loạn, y vội vàng lên ngựa quan sát, liền thấy trong đại doanh đã bị vỡ toang, mọi người đang hoảng loạn chạy la hét chạy trốn, hoàn toàn không có tổ chức, đã triệt để bị rối loạn!
Hiển nhiên thượng du bắt đầu vỡ đê rồi, siêu lượng nước sông đảo mắt tràn qua đường sông trước kia rồi tràn về hướng hạ du, chỉ là bờ sông nơi bọn Thẩm Mặc đang có mặt là địa thế cao, trái lại vẫn chưa cảm ứng được.
Thẩm Mặc nhìn chiếc cầu phao còn gần 1/3 nữa mới hoàn thành, y trầm giọng nói với Tiêu Anh:
- Tước gia, ở đây giao cho ngài, nhớ kỹ một nguyên tắc, trước khi cầu bắc xong, bất kỳ ai cũng không được đi qua, kẻ dám làm loạn thì giết không tha!
Thoáng dừng lại y mới giải thích:
- Loạn binh khẳng định sẽ phát hiện ra lối thoát này, không dùng máu tươi để cho chúng thấy tình hình, cục diện sẽ không thể vãn hồi trong chớp mắt được.
- Ta biết rồi. - Tiêu Anh gật đầu nói: - Đại nhân muốn đi đâu?
- Trở lại, - Thẩm Mặc thấp giọng nói: - Hoàng đế còn chưa qua đây, cho dù chúng ta thoát được còn không phải là một đường chết thôi sao?
- Vậy để ta trở lại, - Tiêu Anh nói: - Lúc này nguy hiểm lắm đấy!
- Ta quen thuộc tình huống, cứ để ta trở lại. - Thẩm Mặc nói.
- Yên tâm đi, ta bảo đảm an toàn của hắn. - Thời khắc Nguy cấp Hà Tâm Ẩn cũng không nói khó nghe: - Cũng không phải lần đầu tiên ta làm bảo tiêu cho hắn đâu.
Thẩm Mặc cười ha ha, kéo dây cương ngựa rồi nói:
- Ở đây không cần nhiều người đâu, phân cho ta nữa binh mã!
- Người đương nhiên là có, nhưng còn phải do đại nhân làm ra khí thế.
Tiêu Anh lập tức triệu tập lại nhân mã đã lắp ráp xong thùng xe, và đang nghỉ ngơi ở bờ sông.
- Không có gì hay để nói. - Thẩm Mặc thản nhiên nói với mọi người: - Chúng ta phải đi cứu hoàng thượng, hiện tại trong quân doanh rất loạn rất nguy hiểm, nếu như ta chết thì mọi người một phân tiền cũng lấy không được đâu...
Mọi người cười ngả nghiêng.
- Ai không sợ chết thì đi theo ta!
Thẩm Mặc huýt gió một tiếng, đè lại cương ngựa, chiến mã dựng thân xoay trở lại, khi móng trước hạ xuống đất thì vừa lúc đối mặt với phương hướng đại doanh.