Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 961: Thị Phi (1)

Chương 961: Thị Phi (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Tiếng la giết trên chiến trường dần dần nhỏ đi, cuộc nói chuyện giữa Thẩm Mặc và Lâm Nhuận đã đến thời khắc quan trọng.

Lâm Nhuận gỡ xuống hồ lô bên hông, đặt bên mép khẽ tu một ngụm, rồi hỏi Thẩm Mặc:

- Huynh cảm thấy một quốc gia thế nào mới có thể phồn vinh yên ổn?

- Mệnh đề này lớn quá...

Thẩm Mặc cười khổ nói:

- Có thể nói một ngày một đêm có lẽ vẫn chưa nói đến điểm mấu chốt.

- Theo ý ta, cũng không tính là khó. - Lâm Nhuận nói: - Chỉ cần quản tốt một nhóm người là được rồi.

- Nguyện nghe tỏ tường.

Mặc dù Thẩm Mặc còn lo lắng về việc của Hồ Tôn Hiến nhưng vẫn bị hấp dẫn, đó dù sao mới là vấn đề làm phức tạp y nhất.

- Đạo lý rất đơn giản, một quốc gia đại thể chia làm ba giai tầng -- hoàng đế, quan lại và bách tính.

Lâm Nhuận thong thả mà nói:

- Giang sơn là của hoàng đế, mặc dù hắn cũng cần phải giành lấy. Nhưng vì giang sơn xã tắc an ổn, sẽ không bức dân chúng quá mức, chung quy hy vọng dân chúng có cơm ăn, sống yên ổn, như vậy thiên hạ thái bình, mới có thể vĩnh viễn hưởng giang sơn.

Rồi oán giận nói:

- Cho nên dân chúng và hoàng đế trên điểm này không có xung đột, có xấu thì xấu ở trên tầng lớp quan lại -- ỷ vào quyền lực trong tay tác uy tác phúc, cướp đoạt tài phú của người khác, nhưng khiến người ta không làm sao được -- loại ức hiếp này là căn nguyên của tất cả loạn lạc, đến lúc làm người ta không chịu nổi nữa, dân chúng sẽ tạo phản. Tạo phản quá lợi hại sẽ thay đổi triều đại.

-Ý của huynh là..."- Thẩm Mặc khẽ gật đầu nói: - Tầng lớp quan lại sẽ hại nước hại dân?

- Không sai!

Lâm Nhuận gật đầu nói:

- Chuyết Ngôn huynh, giang sơn không phải là của các quan lại, cho nên họ một khi làm ác là không có giới hạn. Trước kia có lẽ họ là người tốt, nhưng khi sở hữu quyền lực có thể quyết định sinh tử họa phúc của người khác rồi, khi không có gì ràng buộc, mặt tham lam ích kỷ của mình sẽ bành trướng ra vô hạn, cuối cùng hại quốc hại dân! Tỷ như nói biến pháp Tang Hoằng Dương của Tây Hán, biến pháp Vương An Thạch của Bắc Tống, còn có Hoa thạch cương về sau, đều đã chứng minh điểm này!

Rồi như đinh đóng cột nói:

- Cho nên ta nói, chỉ cần thu hồi quyền lực của quan lại, không cho họ cơ hội ức hiếp bách tính, dân chúng tự nhiên có thể sống tốt, quốc gia cũng tốt lên mỗi ngày.

Mặc dù không quá tán thành đối với quan điểm của hắn, chức năng hành chính của quốc gia không phải là dựa vào quan lại chấp hành? Lẽ nào bởi vì sợ bọn họ mượn cơ hội ức hiếp bách tính thì không cho họ quyền lực? Đây không phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn sao? Nhưng y cũng thừa nhận, chí ít Lâm Nhuận đã nói rõ một chân tướng -- nếu như không gia tăng thêm ràng buộc đối với quan lại, thì bất cứ ước nguyện tốt lành gì ban đầu cũng đều biến thành việc ác nguy hại quốc dân, cuối cùng hủy diệt tất cả nỗ lực của người cầm quyền.

Một điều này cần phải ghi nhớ, nếu như mình thật sự có một ngày nắm quyền thì đừng phạm vào sai lầm đồng dạng. Thẩm Mặc âm thầm nhắc nhở bản thân.

- Đề biên pháp của Hồ đại soái đã cho quan lại quyền lực quá lớn!

Lâm Nhuận hiển nhiên đối với điêu này oán giận đã lâu, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ giận dử:

- Họ có thể tùy ý quyết định ngươi thuộc cấp bậc nào, nên được phân chia bao nhiêu, thậm chí có thể hoài nghi bất kỳ ai đang giấu tài sản. Thực thi xét nhà, bắt người! Sau đó xảo trá vơ vét tài sản, làm cho bao nhiêu người cửa nát nhà tan?

Rồi thấp giọng nói:

- Không nói gạt huynh, vốn ta dự định sau khi giải quyết Y Vương sẽ thu thập tài liệu, khai đao với Hồ đại soái!

Thẩm Mặc bất đắc dĩ nói:

- Lẽ nào không có cơ hội thương lượng hay sao?

- Có...

Lâm Nhuận cũng rất thẳng thắn nói.

- Ôi, hả...

Thẩm Mặc thiếu chút nữa bị hắn làm cho giãn dây chằng lưng, cười khổ nói:

- Nhược Vũ huynh, đừng có đùa giỡn ta như vậy chứ.

- Pháp lý không ngoài nhân tình, - Lâm Nhuận mỉm cười nói: - Huynh nói cũng có đạo lý, Hồ Tôn Hiến công tại thiên thu, nên rộng lượng đối xử, để tránh hậu nhân nói Đại Minh ta "Thỏ khôn chết, thịt chó săn, chim hết thì cất đi cung tốt", trước hết ta sẽ không tham gia.

- Ha ha, được thôi...

Thẩm Mặc biết, Lâm Nhuận không nhúng tay buộc tội, để mình bảo vệ Hồ Tôn Hiến giảm trắc trở xuống nhỏ nhất, cũng coi như tạm được rồi...đây cũng đại biểu thái độ của rất nhiều quan viên, nhìn mặt mũi Thẩm Mặc, không hùa theo đã tốt rồi. Nhưng bảo họ giúp đỡ Hồ Tôn Hiến thì điều đó không thể. Mặc dù rất nhiều người sẽ không giống như Lâm Nhuận, lấy công tâm mà nói chuyện. Nhưng kết quả là như nhau.

Lúc này, chiến sự trên Tiểu Nhạc sơn đã đến hồi cuối, Thích gia quân đã diệt toàn bộ 500 lãng nhân, và đang hiệp trợ huynh đệ bộ đội truy kích phản quân chạy trốn tứ tán, trường phản loạn thình lình xảy ra lần này rốt cuộc đã đến hồi kết thúc.

Tiêu Anh hưng phấn chạy tới, lớn tiếng hét lên:

- Đại công cáo thành! Đại công cáo thành rồi!

Thẩm Mặc cố gượng cười nói:

- Mau thông tri chư vị đại nhân đi.

Buổi sáng trước khi bắt đầu chiến đấu, hoàng đế và chư vị quan viên đã di chuyển đến hậu sơn, hiện tại có thể nói cho họ tin tức tốt này rồi.

~~

Thích Kế Quang dẫn theo bộ đội truy kích quay trở về, nghĩ đến Thích gia quân và quan binh kinh doanh cũng không ở trạng thái tốt nhất, hắn chỉ tiến hành truy kích vừa phải rồi ngừng lại. Tuy như vậy, đã ở trong truy kích chém giết hơn 1000 người, bắt tù binh hơn 2000, đã vẽ lên một dấu chấm tròn cho cả trận chiến coi như hoàn mỹ.

Tuy nhiên Thích Kế Quang cũng không hài lòng, bởi vì tên đầu sỏ bên địch Y Vương và Nghiêm Thế Phiên vẫn chưa bị sa lưới. Nhưng Thẩm Mặc cười nói:

- Chỉ là hai con chó có tang thôi mà, còn có thể uy hiếp được gì nữa? Bắt được hay không cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Thấy tổng chỉ huy cũng nói thế rồi, Thích Kế Quang cũng bỏ qua, lại xin chỉ thị:

- Bước tiếp theo mạt tướng có cần trở về Phúc Kiến không, xin đại nhân cho biết!

- Ha ha...

Thẩm Mặc cười nói:

- Không vội không vội.

Nhìn tả hữu không có ai, y mới thấp giọng nói:

- Ngươi phải ở lại, còn có Thích gia quân của ngươi, nếu có thể thì trực tiếp điều đến phương bắc đi.

- Đại nhân, - Thích Kế Quang không phải là người chỉ có một mặt thẳng thắn, cho nên hắn không phản đối ngay mà chỉ hỏi: - Có chuyện gì phát sinh sao?

- Ừm, đúng là có một số việc, - Thẩm Mặc chậm rãi nói: - Đại soái sắp gặp phải phiền phức rồi, ngươi thân là ái tướng số một của hắn, ta không muốn ngươi bị liên lụy, đó là tổn thất của quốc gia.

- Vậy ngài sẽ cứu Hồ đại soái không?

Thích Kế Quang thấp giọng hỏi, trong ánh mắt nhìn Thẩm Mặc cũng mang theo chút ý xét hỏi.

- Nói thừa! - Thẩm Mặc mắng một tiếng: - Lẽ nào ngươi cho là ta sẽ thấy chết không cứu, hay là bỏ đá xuống giếng?

- Không phải là mạt tướng.., - Thích Kế Quang nhỏ giọng nói: - Là quan viên của Đông Nam đều cho rằng như vậy.

- Ôi đệt.

Thẩm Mặc trợn trắng mắt nói:

- Trông ta có giống loại người như thế không, vì sao họ lại nghĩ như vậy?

- Ta nói, nhưng đại nhân đừng nóng giận, - Thích Kế Quang hậm hực nói: - Họ nói, đại nhân vừa dựa vào vòng tay của Từ các lão nên sớm đã quên tình cảm ngày xưa, hiện tại thấy đại soái sặp gặp rủi ro, liền về Chiết Giang, lại tránh khỏi Hàng Châu, không chịu gặp mặt đại soái đến một lần...

- Đại soái nói như thế nào?

Tư vị bị người ta oan uổng đương nhiên không dễ chịu, làm khó Thẩm Mặc còn có thể cười được.

- Đại soái là đương sự, đương nhiên không tiện nói cái gì rồi, nhưng hai năm nay rõ ràng đại soái đã già đi, không còn bộ dạng hăng hái nữa, thường xuyên ngồi nguyên ngày ở trong phòng, không ăn không uống không gặp người khác, thoạt nhìn cũng khiến người ta đau lòng. - Thích Kế Quang thành khẩn nói tiếp: - Đại nhân, ta muốn đại biểu các huynh đệ cũ nói một câu -- nể mặt tình cảm ngày xưa, xin đại nhân giúp đại soái đi!

Thẩm Mặc bị tức đến ói máu, ngón tay run run chỉ vào Thích Kế Quang nói:

- Còn không biết xấu hổ nói huynh đệ cũ, nếu là huynh đệ cũ thì nên biết, ta và Hồ Tôn Hiến có quan hệ gì! Dù liều cái mũ ô sa này ta cũng nhất định phải bảo vệ hắn. Cùng lắm thì cùng nhau ngồi tù thôi mà!

Nghe Thẩm Mặc trả lời không hàm hồ chút nào, Thích Kế Quang thoáng cái cao hứng lên, nhưng vừa nghĩ ngợi lại giận tái mặt nói:

- Vậy đại nhân còn muốn điều ta đi?

- Vậy ngươi muốn làm gì? - Thẩm Mặc hỏi lại hắn.

- Đương nhiên là ở lại, - Thích Kế Quang nhỏ giọng nói: - Rồi...

- Ở lại làm gì? - Thẩm Mặc lạnh lùng nói: - Lên tiếng ủng hộ hắn? Giúp đỡ hắn? cùng hắn đồng sinh cộng tử? Đừng quên ngươi là người thế nào, thống soái của quân đội mạnh nhất Đại Minh, ngươi muốn hại chết Hồ Tôn Hiến sao?

Thích Kế Quang không khỏi cúi đầu, Thẩm Mặc nói rất đúng, triều đình kiêng kị nhất chính là võ tướng lập bang kết phái, ôm binh tự trọng, chỉ cần xuất hiện manh mối cùng loại thì nhất định thà giết nhầm chứ không chịu bỏ sót.

- Không riêng gì ngươi, Du Đại Du, Đàm Luân, Lư Thang, tứ đại kim cương các ngươi đó, - Thẩm Mặc đề cao giọng nói: - Ta đều đã nghĩ biện pháp điều các ngươi trở lại phương bắc rồi! Trừ phi Hồ Tôn Hiến muốn tạo phản, bằng không binh quyền đối với hắn hiện tại không phải là pháp bảo bảo mệnh, mà là chuông báo tử đòi mạng!

Thích Kế Quang thừa nhận lời này Thẩm Mặc nói có đạo lý, nhưng vẫn có ý kiến:

- Đại nhân nên liên hệ với đại soái, bảo đại soái chủ động đề xuất, hiệu quả chẳng phải càng tốt hơn sao!

- Sao ta không phải nghĩ như vậy. - Thẩm Mặc thở dài nói: - Cũng không biết viết bao nhiêu phong thư! Khuyên hắn giao ra binh quyền, chủ động thỉnh cầu hồi triều đình nhậm chức.

Rồi giận nghiến răng nói:

- Lúc trước Hứa Luân bị cách chức, Binh bộ thượng thư để trống, triều đình có ý định để hắn hồi kinh đảm nhiệm, lấy tuổi tác tư lịch của hắn tuyệt đối là quá đủ, cũng không làm thất vọng công tích của hắn -- hắn lại lấy giặc Oa chưa thanh trừ làm lý do cự tuyệt nhậm chức, mặc dù triều đình sau đó đã đáp ứng yêu cầu hắn, nhưng lại đắc tội với các đại nhân muốn bảo vệ hắn, ai cũng không chịu để ý tới hắn nữa.

- Sau đó ta viết thơ chất vấn hắn, ngươi biết hắn trả lời thế nào không? Không ngờ hắn nói là, trừ phi là lấy thân phận Đại học sĩ kiêm quản Binh bộ, bằng không hắn sẽ không tiếp nhận bổ nhiệm.

Thẩm Mặc lắc đầu quầy quậy nói:

- Đúng là công lao của hắn rất lớn, nhưng cũng không thể ương ngạnh như vậy được! Một không giao binh quyền, hai không trở về triều đình, hắn thật muốn làm Giang Nam vương của hắn ư? Vậy cách cái chết không còn xa đâu!

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch