Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 964: Thị Phi (4)

Chương 964: Thị Phi (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Sau khi đạt được Gia Tĩnh ngay mặt chỉ thị xử lý, Mã Toàn áp chế vẻ kinh hoàng trên mặt đi ra gặp các vị đại nhân, tuyên bố cho họ bổ nhiệm của hoàng đế.

Chúng đại thần nhỏ giọng nghị luận, Cao Củng dẫn đầu lên tiếng nói:

- Không ổn, án kiện với đẳng cấp này cần có Tam pháp ti hội thẩm, lục bộ cửu khanh dự thính, bằng không sẽ khó có thể phục chúng.

Mã Toàn nuốt nước bọt nói:

- Chuyện liên quan trong cung, không thể để bên ngoài biết nhiều.

- Thiên gia không có việc tư. - Tả Đô ngự sử Lưu Chử nói: - Sao mà tránh được tai mắt người đời.

- Đây là ý của hoàng thượng. - Năng lực ứng biến của Mã Toàn xem như là rất kém cỏi trong trong số mấy vị đại đương, thoáng cái đã bắt đầu nói năng lộn xộn: - Các ngươi muốn kháng chỉ sao?

- Ngươi không cần chụp mũ lung tung! - Lưu Chử nói: - Sao chúng tôi biết không phải là công công giả truyền thánh chỉ? Chúng tôi muốn gặp hoàng thượng ngay mặt báo cáo! Không cần bọn yêm thụ các người ở chính giữa xúi giục hai mặt. (Yêm thụ: miệt xưng đối với hoạn quan)

Mã Toàn cảm thấy uất ức, mình tận tâm tận lực muốn làm người tốt, lại bị quy là một loại yêm thụ như Trần Hồng, vậy làm người tốt còn có ý nghĩa gì nữa? Kỳ thật hắn là chịu tội thay người khác, các bách quan không thấy Trần Hồng, tự nhiên trút giận lên hắn rồi, ai bảo hai người họ mặc xiêm y như nhau, còn cũng không có râu nữa chứ.

Bị bách quan mắng cho như con, Mã Toàn mặt đỏ tới mang tai đành phải lui về trướng bẩm báo cho hoàng đế.

Gia Tĩnh đang muốn uống thuốc, nghe vậy mặt hầm hầm nói:

- Lại còn được voi đòi tiên.

Ông ta chửi như tát nước:

- Ngươi là cây bông hả, chỉ biết chịu thua mãi vậy? Họ cứng rắn chẳng lẽ ngươi không biết cứng? Đi đi, xảy ra chuyện gì thì có trẫm chịu trách nhiệm!

Mã Toàn đầu óc rối mù đi ra khỏi đại trướng, thầm nghĩ sao mình là thảm thế này, có phải đã đắc tội với lộ thần tiên nào rồi không? Hắn vác cái đầu nặng trịch mà chân nhẹ hều đến trước trướng, nhưng làm sao cũng không cứng rắn nổi, nói với bách quan:

- Chư vị, giờ đã là buổi trưa rồi, ngươi là sắt, cơm là thép, chúng ta về ăn cơm trước đi. Có chuyện gì ăn no rồi hãy nói, được không?

- Nhịn một bữa không đói chết được!

Ở bên ngoài thỉnh mệnh lâu như vậy mà hoàng đế lại vẫn thờ ơ, điều này làm cho trong lòng bách quan tràn ngập lửa giận cùng khuất nhục, nhìn Mã Toàn cũng thấy đặc biệt đáng ghét:

- Thái giám nhà ngươi có phải cũng học Trần Hồng giấu hoàng thượng đi rồi phải không?

Lời này là chỉ trích người. Mã Toàn lắc đầu nói:

- Các ngươi cũng đừng nói bậy, ta chỉ là một người chạy theo chân truyền lời, nào có cái gan đó chứ!

- Đó cũng khó nói!

Lưu Chử không hổ là bản sắc quân nhân, rất cao hứng nói:

- Việc này quá khác thường, chúng ta đã chịu thiệt qua một lần, tuyệt đối không thể để cho hoàng thượng có nguy hiểm nữa!

Rồi giương tay lên nói:

- Chúng ta cứ vào đi, ai dám ngăn cản thì chính là đồng đảng của nghịch tặc!

Mọi người từ lâu đã hao hết kiên trì, đang vội nên liền đi theo hắn vào trong.

Các đại nhân từng bước ép sát, bọn thị vệ từng bước lui ra phía sau, mắt thấy sắp lui đến cửa trướng bồng rồi. Mã Toàn nóng ruột nói:

- Đều đần hết rồi sao? ngăn họ lại!

- Nhưng họ nói ai ngăn cản thì chính là nghịch tặc. - Có thị vệ nhỏ giọng nói.

- Không ngăn cản thì hiện tại nghịch tặc chính là ngươi! - Mã Toàn đạp vào mông hắn một cái: - Các huynh đệ, đứng vững cho ta!

Khuyên can mãi, các đại hán tướng quân rốt cuộc tay trong tay cấu thành một bức tường người che phía trước các vị đại nhân. Mã Toàn thì ba chân bốn cẳng vội vàng đi vào bẩm báo.

Gia Tĩnh sớm nghe được bên ngoài có tiếng huyên náo, tức giận ở đó thở hồng hộc. Mã Toàn vừa đi vào lại phải hứng một trận mắng trút vào mặt:

- Đồ vô dụng! Trẫm nuôi một lũ vô dụng! Bị người ta khi dễ đến tận cửa rồi, khụ khụ, còn hỏi trẫm làm thế nào hả?

Mã Toàn cảm thấy mình thật là đi đâu cũng bị người ta ghét, mắng đến tái cả mặt rồi, hắn chán nản nói:

- Hoàng thượng, ngài nói nên làm gì đây? Nô tài làm theo là được mà.

- Bắt người đi! Đồ ngu!

Gia Tĩnh ho lên sặc sụa, mắt trợn trắng. Kim thái y vội vàng tiến lên cấp cứu. Hơn nửa ngày hoàng đế mới ổn định lại được, thở hổn hển nói:

- Trước tiên bắt kẻ cầm đầu gây rối lại, người còn lại ai không phục thì bắt, ai sợ lui thì thôi.

- Ài.

Mã Toàn đều đã quên nên nói bình thường thế nào rồi. Hắn dẫn theo một đội Cẩm Y Vệ đi ra ngoài.

Tình thế bên ngoài đã cực kỳ hỗn loạn, các quan viên đã đánh cho chúng đại hán tướng quân quăng mũ cởi giáp, rất nhiều đại soái ca dáng vẻ đường đường cũng bị các quan viên cào cho rách cả mặt, xem như là bị hủy dung rồi. Nhưng bởi vì không có mệnh lệnh, chúng đại hán tướng quân cũng không dám hoàn thủ, chỉ có thể cố chịu đựng.

Tuy nhiên Cẩm Y Vệ vừa đi ra thì sự tình liền khác biệt, thấy các huynh đệ nhà mình bị hại, không đợi Mã Toàn hạ lệnh đã nhảy vào đoàn người đấm đá túi bụi, các quan viên đang náo loạn rất nhanh đã bị đánh ngã xuống đất.

Những cũng có người hơi khó giải quyết, tỷ như Lưu Thọ hung hăng nhất, người này là tục gia đệ tử của Nam Thiếu Lâm, tuyệt kỹ Bát Quái Bôn Lôi chưởng dùng được hổ hổ sinh uy, mười mấy Cẩm Y Vệ bình thường không đụng vào hắn được. Dưới sự dẫn dắt của hắn, bảy tám quan viên biết võ thuật mở trận ẩu đả tại trước hoàng trướng.

Thẩm Mặc và Từ Vị đứng sau một trướng bồng ở đằng xa lẳng lặng quan sát tất cả. Từ Vị hỏi:

- Sắp xảy ra đại sự rồi, ngươi không định đi ngăn cản sao?

Lấy uy vọng hiện nay của Thẩm Mặc, nói tới nói lui có thể hai bên đều sẽ nghe. Quả thật xem như là nhân tuyển số một để ngăn cản vụ này.

Nhưng y lại không hề có ý đó chút nào ở phương diện này. Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Đã phạm phải sai lầm thì sớm muộn nó cũng sẽ xảy ra...

Từ Vị cho rằng còn có đoạn dưới, không nghĩ tới Thẩm Mặc lại ngừng lại ngay lúc đó. Từ Vị liền hỏi:

- Ngươi nguyện ý để cho nó to chuyện?

- Tại sao lại không chứ? - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Nếu như họ không cản được, ta cũng có thể ra trận!

- Ngươi đã quên Dương Thăng Am 40 năm trước? - Từ Vị nhíu mày nói: - Hiện nay thánh thượng là một người luôn luôn không chịu cúi đầu.

- Hiện tại không phải là 40 năm trước nữa rồi. Hoàng đế đã không có khí phách như năm đó, mà là một lão nhân gần đất xa trời. - Thẩm Mặc buồn bã nói: - Hơn nữa, nếu như không thể để cho hoàng thượng khuất phục vào lúc này, những điều ngang ngược của bản triều còn có thể diễn ra nhiều lần trong những năm sau này.

Từ Vị bị những lời của Thẩm Mặc làm cho sợ ngây người, mặc dù hai người tương giao tâm đầu ý hợp, có thể nói là không có gì giấu nhau, nhưng biết y có loại ý nghĩ đáng sợ này thì vẫn là lần đầu tiên.

- Cái này thật là, quá quá quá...

Từ Văn Trường từ trước đến nay hoa ngôn xảo ngữ không ngờ cũng bị nói lắp.

Thẩm Mặc chỉ lườm hắn một cái, không nói gì. Ngày hôm nay y thổ lộ ra ra mục tiêu cuối cùng trong lòng mình một phần nhỏ chính là muốn nhìn một chút phản ứng của tên này, nếu như ngay cả Từ Vị phóng túng bất kham cũng khó có thể tiếp thu, vậy nói rõ ý nghĩ của mình thật không có một chút phi thực tế, vẫn là buông tha mới tương đối sáng suốt.

Nhưng Từ Vị chung quy là Từ Vị, hắn rốt cuộc vuốt thẳng đầu lưỡi:

- Kích thích thật đấy.

Thẩm Mặc treo một nụ cười nơi khóe miệng.

- Ngươi dự định làm thế nào? - Từ Vị nói: - Đây chính là đại sự kiện xưa nay chưa từng có, bất luận có được hay không, ngươi đều đã định trước vĩnh viễn lưu danh sử sách, chẳng qua là...

- Không biết là lưu danh thiên cổ, hay là để tiếng xấu muôn đời, đúng không?

Thẩm Mặc lại còn có thể cười ra tiếng:

- Ta xem như đã đánh cược cả đời này rồi, không hy vọng ngươi cũng dính dáng vào.

- Nói vớ vẩn gì vậy? - Từ Vị vỗ vỗ vai của y: - Nhất thế nhân, lưỡng huynh đệ. Không có ta đi cùng, ngươi sẽ không làm được việc này đâu!

Rồi cười hề hề nói:

- Huống chi chuyện này chơi vui như thế, ngươi không đuổi ta được đâu.

- Ừm,

Thẩm Mặc gật đầu cười, ánh mắt trở lại đương trường. Lúc này dưới sự trấn áp của ngự lâm quân không ngừng chạy tới, rối loạn đã dần dần dẹp loạn, bọn Lưu Chử mười mấy người cầm đầu gây rối đã bị tóm, giam giữ tại chỗ. Những quan viên còn lại người nào cũng bị thương, bọn họ bị đánh cho ngớ người, không ngờ là hoàng đế động tay thật. Lần này coi các đại thần của quốc gia trở thành cái gì? còn là quân cùng sĩ phu cộng thiên hạ nữa không? cả đám chán nản ngã ngồi dưới đất, bắt đầu đã có người nhỏ giọng nức nở, sau đó tiếng khóc dần dần to lên, cuối cùng trở thành gào khóc.

Gia Tĩnh ở bên trong cũng đang phát bực, ta còn chưa có chết mà, các ngươi khóc tang cái gì? A, trẫm biết rồi. Các ngươi thấy ta già rồi, bị bệnh, dễ khi dễ rồi, có đúng không? Nếu lá 10 năm trước, việc trẫm quyết định ai dám nói nữa chữ không? Xem ra là thật vậy rồi. Được thôi, nếu con cọp không uy thì lại tưởng là con mèo bệnh, vậy trẫm sẽ uy!

- Nếu bắt kẻ cầm đầu không có tác dụng. - Gia Tĩnh khàn giọng kêu lên: - Vậy bắt hết họ lại.

- Chủ tử, tuyệt đối không được.

Mã Toàn bất chấp tất cả quỳ xuống, đau khổ cầu xin:

- Nô tài cả gan suy đoán, ngài không muốn công khai thẩm tra xử lí án đó chắc là vì không muốn làm lớn chuyện. Nhưng nếu như ngài bắt hết chúng đại nhân lại, đó không phải là đại sự kiện khiếp sợ trong lẫn ngoài nữa rồi!

Tiếp đó nói ra một câu đã rất có trình độ:

- Nói vậy thì, các đại thần đã nhận được cái danh chính trực, chúng ta lại phải tiếp nhận toàn bộ hậu quả xấu.

Gia Tĩnh ngây dại, Mã Toàn nói không sai, bên ngoài đều là cái đầu của quốc gia, hơn phân nửa các quan lớn, trong đó tuyệt đại đa số còn rất hợp tâm ý với ông ta, lẽ nào có thể thay đổi hết bọn họ? Nếu như để cho Từ Giai đổi thành hết người của hắn, vậy mình sao mà chịu được?

Nghĩ vậy, Gia Tĩnh lại hận Viên Vĩ không biết phấn đấu, phí hoài hết một phen tâm huyết của mình. Hắn không chỉ không chống lại nổi Từ Giai, còn tự đưa mình vào cục diện bị động như vậy, lại nghĩ đến những tên đáng chết Trần Hồng, Nghiêm Thế Phiên, không phải là mình cứ từng bước một dung túng, thỏa hiệp, để cho chúng không biết trời cao đất rộng, dám can đảm đại nghịch bất đạo sao?

- Thôi đi, thôi đi.

Trầm ngâm một lúc lâu, Gia Tĩnh uể oải thở dài một tiếng:

- Cứ theo ý của họ vào đây nói đi.

Rồi sắc mặt ông ta trầm xuống:

- Trước khi giao người cho họ thì phải cảnh cáo mấy tên chết tiệt kia, nếu không muốn tru cửu tộc thì giữ miệng chặt một chút, đừng có mà nói bậy.

Đây là nguyên nhân Gia Tĩnh không muốn làm lớn chuyện. Bởi vì mấy tên đó, nói trắng ra chút thì chính là tay chân của ông ta, đã biết rất nhiều việc của ông ta, nhất là những chuyện không thể đưa ra ánh sáng thì lại biết rất nhiều.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch