Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 963: Thị Phi (3)

Chương 963: Thị Phi (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Hai người vội vã trở về hoàng trướng, chỉ thấy hoàng thượng uống thuốc vào rồi tình huống hơi đỡ một chút, nhưng vẫn còn nằm trên long sàng. Nghe được tiếng bước chân, ông ta chỉ dùng ánh mắt đảo qua hai người, không hề có ý đứng dậy. Mã Toàn bước lên hai bước, cung kính nói:

- Chủ tử, Thẩm đại nhân tới rồi.

Thẩm Mặc vội vàng đại lễ tham bái, miệng hô vạn tuế.

Hoàng đế buông mi mắt xuống, lại mở ra, qua hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Đứng lên đi.

Thẩm Mặc đứng dậy khẽ nói:

- Không biết hoàng thượng truyền vi thần tới là có chuyện gì?

Hoàng thượng nhìn y, lại nhìn Mã Toàn, sau cùng vẫn rơi vào người Thẩm Mặc:

- Vừa rồi vì sao ngươi nói giúp cho Trần Hồng.

- Bởi vì thần đã đáp ứng với hắn, - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Sẽ nói giúp hắn, biểu dương thành tích cho hắn, để đổi lấy hắn dụ Nghiêm Thế Phiên vào bẫy.

- Vì sao hắn còn muốn ngươi nói? - Gia Tĩnh buồn bã nói: - Lẽ nào tự mình không biết mở miệng sao?

- Lúc đó bị vây tình thế bức bách, vì khiến hắn hợp tác.

Thẩm Mặc hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

- Vi thần đã phát độc thệ, quyết không ở trước mặt hoàng thượng nói xấu hắn.

Rồi cười nói:

- Đương nhiên, nếu hoàng thượng nhất định muốn thần nói thì thần cho dù bị sét đánh cũng không dám giấu diếm.

- Bỏ đi.

Gia Tĩnh nói:

- Ngươi không nói trẫm cũng biết.

Rồi quan sát y, thong thả nói:

- Ngươi rất tốt, cũng như Lục Bỉnh năm đó. Cuối cùng trẫm cũng không bị mù.

Thẩm Mặc kính cẩn nói:

- Hoàng thượng thánh minh, chỉ là long thể ngài không khỏe, nên mới bị tiểu nhân qua mặt.

Rồi vẻ mặt hài lòng nói:

- Chỉ cần ngài khỏe mạnh, còn không phải là ngọc vũ rừng thanh, quần tà tránh lui rồi sao?

Một tràng vỗ mông ngựa lộ liễu làm cho Gia Tĩnh trong lòng dễ chịu rất nhiều, nhìn đỉnh lều xuất thần hồi lâu, hoàng đế cũng không nhìn bất kỳ ai, giống như đang lẩm bẩm:

- Những người đó làm sao đây, xử trí như thế nào?

- Cứ tạm gác lại bệ hạ tự quyết.

Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói, Mã Toàn thầm nghĩ: "Ta cũng không thể thua kém được.", liền nhỏ giọng nói:

- Hoàn toàn nhìn ý của hoàng thượng thôi.

Gia Tĩnh nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, chậm rãi nhắm mắt lại nói:

- Án của Nghiêm Thế Phiên hai ngươi chủ thẩm đi.

- Nô tài trăm triệu không dám.

Mã Toàn vừa nghe thì giật cả mình, trải qua cố sự này, hắn cũng không muốn bị các đại nhân nhìn thành Trần Hồng đệ nhị. Hắn vội vàng chối từ:

- Việc ngoại đình nô tài không dám xen vào.

Gia Tĩnh đế mở mắt, thản nhiên nói:

- Lẽ nào án này chỉ có quan hệ với ngoại đình sao?

Đương nhiên không có khả năng rồi, thậm chí trách nhiệm của nội đình còn lớn hơn ngoại đình. Mã Toàn đành phải tiếp chỉ, nhỏ giọng hỏi:

- Chủ tử, điều tra thế nào, điều tra bao lâu, xin chủ tử chỉ dạy.

Một câu nói quá không trình độ, có thể thấy được Mã Toàn bị Trần Hồng chèn ép đến thế nào, cũng không phải không có đạo lý.

Trong ánh mắt Gia Tĩnh hiện lên vẻ thất vọng, thất vọng nói:

- Ta không biết.

Mã Toàn nuốt nước bọt, biết mình đã nói bậy rồi.

- Hoàng thượng yên tâm. - Thẩm Mặc đương nhiên không thể nhìn hắn túng quẫn, y ra hòa giải: - Thần và Mã công công sẽ làm tốt để cho hoàng thượng thoả mãn.

- Ừm,

Gia Tĩnh gật đầu, vui mừng nhìn qua Thẩm Mặc nói:

- Ngươi cũng chưa làm trẫm thất vọng qua?

- Tuyệt đối không có! - Thẩm Mặc lập tức lắc đầu, chỉ thiên thề: - Vi thần được hoàng thượng quan tâm, nhiều lần cất nhắc, vi thần luôn khắc sâu trong lòng! Tận trung làm hết phận sự còn không kịp mà, nào còn ý nghĩ gì khác?

- Ha ha.

Gia Tĩnh thản nhiên cười nói:

- Năm đó ngươi tại Tuyên Phủ lập công lao lớn như vậy, trẫm cũng không thưởng ngươi, còn ghẻ lạnh ngươi nửa năm, trong lòng cũng không có oán sao?

- Lôi đình vũ lộ đều là quân ân - Thẩm Mặc kiên quyết nói: - Vi thần tuyệt không có nửa câu oán hận.

- Ừm.

Gia Tĩnh chậm rãi nói:

- Vinh nhục không sợ hãi, đây là rường cột của Đại Minh triều.

Rồi nói với Thẩm Mặc:

- Nói thật với ngươi, trẫm quả thật là suy nghĩ cho ngươi, tuổi ngươi quá nhỏ, phong mang quá thịnh, công lao quá lớn, cũng quá chọc người đỏ mắt, có câu là mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi(cây to đón gió lớn). Liều lĩnh đưa ngươi lên quá cao, đó là bổng sát, hiểu chưa?

~~

Gia Tĩnh chợt đổi giọng nói:

- Nhưng ngươi nên biết, trẫm là người thưởng phạt phân minh, lần này ngươi lập công lớn. Trẫm muốn thưởng ngươi gấp đôi.

Rồi nhìn y một cái:

- Trẫm phong ngươi làm bá tước, thế nào?

Mã Toàn bên cạnh vừa nghe vậy, lập tức chúc mừng:

- Thẩm đại nhân chưa tới 30 mà đã được phong tước, thật sự là việc vui thiên đại.

Thẩm Mặc vừa nghe cũng hết sức kích động, nhưng vừa nghĩ lại, nếu như hoàng đế muốn phong cho mình thì trực tiếp hạ chỉ không phải được rồi sao, còn cần phải thương lượng với ta làm gì? Hiển nhiên vẫn không muốn cho ta tước vị này. Cũng không phải hoàng đế keo kiệt, mà là Minh triều đối với văn nhân được tước vị khống chế phi thường nghiêm ngặt, phải có công lao bảo vệ xã tắc, giải quốc nạn, mới có tư cách được phong tước. Nhưng hiện tại Gia Tĩnh lại muốn phong Thẩm Mặc là Lạc tước, trực tiếp trở thành nhất phẩm.

Nói thật ra, Thẩm Mặc nên có được phần vinh dự đặc biệt này, bởi vì nếu không có y, lần này Gia Tĩnh là chạy trời không khỏi nắng, hơn phân nửa quan lớn của Đại Minh cũng dữ nhiều lành ít, thậm chí sẽ dẫn đến quốc gia rơi vào chiến loạn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Nhưng Thẩm Mặc có thể cảm giác được, Gia Tĩnh thì không muốn cất nhắc y như vậy. Nếu thật sự muốn phong y làm bá tước thì trực tiếp trao tặng là tốt rồi, hà tất còn phải trước đó nói "không thể bổng sát", lại hỏi y "thế nào?" làm gì? Đã nói rõ muốn cho mình chủ động cự tuyệt, như vậy hoàng đế sẽ không phải cõng cái ác danh không tốt phụ ân rồi.

Thẩm Mặc vừa nghĩ vậy liền hiểu rõ hoàng đế vì sao lại muốn quỵt nợ rồi, nếu như nói lần trước Tuyên Phủ đại thắng, còn có chút ý tính toán cho Thẩm Mặc, vậy lần này Gia Tĩnh thuần túy chính là suy nghĩ cho y rồi.

Nếu như xuất hiện đại thần phong tước thì nói lên giang sơn xã tắc xuất hiện nguy cấp, nếu như là bình thường cũng không sao, nhưng lại ở trong quá trình hoàng đế không để ý khuyên can, nhất ý Nam tuần. Có thể nói tất cả những việc Thẩm Mặc làm đều là chùi đít cho hoàng đế, bởi vậy phong thưởng cho y càng lớn, đã nói rõ hoàng đế sai lầm càng lớn.

Biết rõ ràng nhân quả quan hệ trong này, Thẩm Mặc tự nhiên kiên quyết từ chối không nhận. Gia Tĩnh vừa nhìn, thầm nghĩ thật là quân thượng chi đạo. Ông ta lại kiên trì vài ba lần nhưng đều bị Thẩm Mặc tỏ thái độ kiên quyết cự tuyệt, làm cho Mã Toàn ở bên cạnh rất khó hiểu, Thẩm đại nhân đang có ý đồ gì vậy nhỉ?

Lại không biết Thẩm Mặc không cầu, đó là cầu thứ tốt, bởi vì nhiều lần có công không thưởng, còn chèn ép y, hoàng đế đã có chút áy náy rồi. Thẩm Mặc biểu hiện càng thức thời thì ông ta lại càng ngại, cho nên mặc dù không thể cho Thẩm Mặc chức vị bá tước, nhưng tuyệt sẽ không bạc đãi y.

Đội ngũ tiếp tục Bắc thượng, đối với định tính đám người Viên Vĩ, Trần Hồng thế nào, Gia Tĩnh kề cà không tỏ thái độ, thậm chí ngay cả phái ai tra án cũng không công bố, hiển nhiên có ý định xử lý lạnh việc này. Nhưng sau khi trải qua trận sinh tử hạo kiếp này, các đại thần đã vượt quá phẫn nộ rồi. Không ít đồng niên, bạn tốt, đồng liêu của họ đã chết ở trong trận hỗn loạn đêm hôm đó. Kẻ có tội ác tày trời như vậy mà không bị xử phạt. Thiên lý ở đâu?

Họ cũng không sợ chân tướng sự tình rõ ràng khắp thiên hạ, cũng không nguyện suy nghĩ hoàng đế nghĩ như thế nào. Bọn họ đều thượng thư, yêu cầu tra rõ cái án này, bắt các tội nhân phải nhận được sự trừng phạt nghiêm khắc.

Nhưng Gia Tĩnh lấy lý do là bệnh nặng không thể thị sự, áp chế lại số tấu chương đó. Ông ta bị làm phiền đến không chịu nổi, sau đó ngay cả đại thần cũng không gặp nữa. Dựa theo kinh nghiệm trước kia của Gia Tĩnh, sau khi gác lại một đoạn thời gian thì lực chú ý của các quan viên sẽ bị cuộc sống hàng ngày hấp dẫn. Do đó không dây dưa chuyện này nữa.

Nhưng mà lần này hoàng đế tính sai rồi. Từ bấy lâu nay triều đình bị gian tà chiếm cứ, người chính trực khó mà giương mắt, các đại thần sợ hãi quyền uy của vị hoàng đế này nên chỉ có thể nhiều lần thỏa hiệp, luôn mãi nhượng bộ. Nếu lần này các đại thần đã không thể nhịn được nữa, thì tuyệt đối sẽ không nhịn nữa!

Mặc dù ông là hoàng đế là kẻ đứng đầu là thiên hạ, không sai, nhưng cũng không có nghĩa là ông có thể muốn làm gì thì làm! Các bách quan ngày xưa quá dễ thỏa hiệp, quá quý trọng bản thân, đã làm cho hoàng đế được đằng chân lân đằng đầu, tùy tâm sở dục.

Đây không phải là lấy xã tắc của tổ tông, số phận của người trong thiên hạ ra làm trò đùa sao?

Đại Minh triều có vận may hay không, lại tránh được trò đùa thế này lần nữa, ai cũng không dám nói.

Chuyện cho tới bây giờ, vì nước vì mình, chỉ có thể xuất ra dũng khí để khuyên can hoàng đế thôi! Cao Củng ước hẹn với hơn 10 quan viên, tay dâng sớ yêu cầu lập tức tra rõ sự kiện lần này, đi tới bên ngoài hoàng trướng cầu kiến Gia Tĩnh hoàng đế, cũng tỏ rõ với bọn thái giám rằng, nếu như họ không đạt được câu trả lời thỏa mãn, lần này tuyệt đối sẽ không trở về.

Bọn thái giám vội vàng đi vào bẩm báo, Gia Tĩnh cũng không khó hiểu với thái độ của bách quan. Sau khi trải qua trường kiếp nạn như thế, chỉ cần là người thì sẽ giận không thể nhịn.

- Một lũ ngu xuẩn.

Gia Tĩnh nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra cảnh tượng khuất nhục đó. Hai nắm tay vô ý thức nắm chặt lại, móng tay cũng trắng bệch.

- Chủ tử. - Mã Toàn bên cạnh thân thiết nói: - Ngài không sao chứ?

Gia Tĩnh lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Nói cho bọn họ, trẫm đã cắt cử Thẩm học sĩ và ngươi đi điều tra án này rồi.

Lúc đó Mã Toàn tái cả mặt, trước kia hoàng đế bảo hắn thẩm tra xử lí cái án này hắn còn mừng rỡ bởi vì cuối cùng có cơ hội có thể chỉnh Trần Hồng rồi. Nhưng sau này thấy tình thế của bách quan, hắn biết đây là ngồi trên miệng núi lửa, lại thấy chậm chạp không tuyên bố bổ nhiệm, còn đang âm thầm may mắn có phải hiện tại trí nhớ của hoàng thượng không tốt, nên đã quên việc này rồi không? Trong lòng còn thầm may mắn nữa mà. Ai ngờ hắn vẫn chạy không được, hoàng đế người ta hoàn toàn chưa quên. Mã Toàn rũ đầu tiếp chỉ. Hiển nhiên áp lực tâm lý cực kỳ lớn.

- Lần này ngươi trung dũng, làm cho trẫm rất bất ngờ. - Gia Tĩnh khuyến khích hắn: - Sau án này, vị trí của Trần Hồng sẽ là của ngươi.

Mã Toàn trong lòng vui vẻ, hắn vốn tưởng rằng mình có thể xếp sau Hoàng Cẩm, làm một thứ tịch bỉnh bút chưởng ngự Mã giám sự thì đã tốt lắm rồi. Cân nhắc chốc lát, Mã Toàn thấp giọng nói:

- Hoàn toàn do chủ tử phân phó.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch