Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 985: Lễ Bộ (1)

Chương 985: Lễ Bộ (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Mùa đông năm Gia Tĩnh thứ 42. Chỉ chớp mắt Thẩm Mặc đã đến Lễ bộ đi làm, đã hơn hai tháng ở chung với thủ trưởng đồng liêu, cũng cực kỳ hòa hợp.

Thật ra muốn không hòa hợp cũng khó, bởi vì Lễ bộ thượng thư Nghiêm Nột cùng tả thị lang Lý Xuân Phương đều là người tốt bụng mà triều đình đều biết, cộng thêm Thẩm Mặc, hữu thị lang từ trước đến nay tính tình luôn tốt. Có ba vị đường quan này tọa trấn, trong nhất thời trên dưới Lễ bộ hoà hợp êm thấm, được các kinh quan xưng là "Bồ tát mãn đường", tuy có ý trêu tức nhưng cũng quả thực đã thành nơi mà trung hạ tầng quan viên hướng tới.

Đương nhiên, Lễ bộ có thể hoà hợp êm thấm cũng có quan hệ tới chức trách của nó -- đại thể phân làm ba bộ phận, một là phụ trách kiểm tra cát, gia, quân, tân, hung ngũ lễ, đây cũng là căn nguyên cái danh Lễ bộ, hai là quản lý sự vụ trường học cùng cuộc thi khoa cử toàn quốc, ba là phụ trách các chuyện thăm viếng của các nước chư hầu cùng ngoại quốc. Đều là những việc nhã nhặn đến cực điểm, cho nên mới có thể bảo trì tâm bình khí hòa.

Nếu như đổi thành Công bộ phụ trách công trình toàn quốc, hoặc là Hộ bộ phụ trách thuế ruộng thu chi, hoặc là Hình bộ phụ trách luật pháp toàn quốc, Lại bộ phụ trách nhậm miễn quan lại, Binh bộ phụ trách quân sự toàn quốc, lại hoặc là Đô Sát viện chuyên môn cáo trạng buộc tội... Ngươi dù có muốn tâm bình khí hòa cũng không thể được.

Trong tam đại khối sự vụ của Lễ bộ, Nghiêm Nột nắm toàn cục, chủ quản "Lễ" nghi, đây cũng là điểm cực kỳ quan trọng trong công tác của Lễ bộ, cũng không thể xem thường những thứ mà hậu thế xem ra vô dụng, bởi tại niên đại này, lễ, là gốc rễ để lập quốc!

[Lễ Ký] có viết: "Lễ giả quân chi đại bính dã... Sở dĩ trị chính an quân dã", Sư Phục nói: "Lễ dĩ thể chính", Khổng Tử nói: "Vi quốc dĩ lễ", Án Anh nói: "Lễ chi khả dĩ vi quốc dã cửu hĩ", Dẫn từ [Tả Truyện] Quân tử nói: "Lễ kinh quốc gia, định xã tắc", Nữ Thúc Tề nói: "Lễ sở dĩ thủ kỳ quốc, hành kỳ chính lệnh, vô thất kỳ dân giả dã" Tuân Tử nói: "Quốc chi mệnh tại lễ".

Có thể nói, tư tưởng lấy lễ trị thiên hạ đã thâm nhập nhân tâm, mọi người tin tưởng vững chắc "Quốc chi trì loạn hệ vu lễ chi hưng phế" (trị loạn của quốc gia quan hệ ở Lễ hưng hay phế). Cho nên Tuân Tử nói: "Lễ giả trị biện chi cực dã, cường quốc chi bản dã, uy hành chi đạo giả, công danh chi tổng dã, vương công do chi sở dĩ đắc thiên hạ dã, bất do sở dĩ vẫn xã tắc dã."(Lễ chẳng những làm cho nước trị, dân yên mà còn làm cho nước trở nên phú cường, làm cho các vương công lấy được thiên hạ, uy danh lừng lẫy nữa).

Vì sao lại nói như vậy? Bởi vì "Lễ nghĩa dĩ vi kỷ. Dĩ chính quân thần, dĩ đốc phụ tử, dĩ mục huynh đệ, dĩ hòa phu phụ, dĩ thiết chế độ, dĩ lập điền lý, dĩ hiền trí dũng, dĩ công vi kỷ". Án theo lý giải của Thẩm Mặc, đó là lấy lễ làm cương, có thể xây dựng xã hội trật tự ổn định, khiến mọi người hiểu được địa vị thế nào, tôn ti, trưởng ấu, thân sơ hữu biệt, cũng yêu cầu hành vi của mọi người phù hợp với thân phận của họ ở trong gia tộc cùng địa vị xã hội, chính trị, thân phận bất đồng có hành vi chuẩn mực bất đồng, đây là Lễ.

Cho nên nói, Lễ và Lễ trị, là nền tảng và hành vi chuẩn tắc cho cấu trúc của xã hội nho gia này, mà Lễ bộ, là bộ môn tối cao để quản lý và thực hiện Lễ chế của một quốc gia, tầm quan trọng của nó không cần nói cũng hiểu. Cũng chính bởi vì Lễ bộ thượng thư đều tinh thông lễ pháp một quốc gia, cũng có kinh nghiệm Lễ trị phong phú, cho nên mới trở thành điều kiện tiền đề để nhập các làm tướng.

Cho nên nói, khi Viên Vĩ ốm chết, dưới tình thế nội các độc tướng, Nghiêm Nột hầu như nhất định sẽ trở thành Đại học sĩ, bởi vậy Viên bộ đường về công về tư cũng không quá quan tâm đến sự vụ hằng ngày của Lại bộ rồi.

Về phần người đứng thứ hai Lý Xuân Phương, phụ trách việc quan hệ với phiên bang và ngoại quốc, đây cũng coi như một bộ phận của Lễ, miễn cưỡng xưng là "ngoại Lễ", nhưng Đại Minh lãnh thổ mênh mông, từ trước đến nay chỉ đem con mắt đặt ở thân mình, cho nên tầm quan trọng của nó còn xa mới đánh đồng được với "nội Lễ", thậm chí có thể nói là không được coi trọng. Nhưng bởi vì sau khi Viên Vĩ chết Lý Xuân Phương liền trở thành người viết thanh từ tốt nhất, hoàng đế giây lát không rời khỏi hắn, cho nên cũng chỉ có thể nhận việc này cho có, nhưng nếu có ngoại sự thì vẫn phải nhờ Thẩm Mặc hỗ trợ.

Còn lại đều là việc của Thẩm Mặc, hoặc là nói, hầu như toàn bộ sự vụ của Lễ bộ bỗng chống đặt hết lên vai y. Ngoại trừ phải quản lý bao quát các cấp khoa cử khảo thí, cơ cấu trường học toàn quốc ở bên trong Quốc Tử Giám, Thứ Thường quán, các cấp châu phủ huyện học, y còn kiêm Hàn Lâm học sĩ... Thẩm Mặc vốn định từ cái chức này, nhưng Nghiêm Nột không tiếp, Lý Xuân Phương cũng không tiếp, nên cuối cùng y đành phải gánh hết.

Thẩm Mặc xem như là đã nhìn ra, hai vị Hàn Lâm quan xuất thân này cũng lười cực kỳ, thờ phụng chính là bộ vô vi nhi trị của Hoàng lão chi đạo*. Về phần bản thân, mặc dù mấy năm nay không làm chính sự, nhưng sớm trong năm kiếm được cái danh "kiền lại"(quan lại làm việc lão luyện), lại còn trong lần Nam tuần biểu hiện quá đặc sắc, lần này rơi vào trong tay họ, đó còn không phải là đứa đầy tớ vào nhà địa chủ, không dùng ngươi thì dùng ai?

(*Một lưu phái tư tưởng chính trị, triết học thời Chiến quốc)

Nếu như chỉ những thứ này thì cũng thôi, Thẩm Mặc đã rảnh mấy năm nay, từ lâu xương cốt cũng rã ra rồi, huống chi phía dưới còn có nhiều ti, sở, cục, có rất nhiều lang trung, chủ sự, viên ngoại lang nghe hắn sai phái, hà tất phải chuyện gì cũng tự mình đi làm? Vừa lúc sở trường của y chính là điều phối chỉ huy, bất kể việc có phức tạp bao nhiêu,, đều có thể tầng tầng lột kén, trật tự rõ ràng phân phối xuống, dù cho sự tình có nhiều cũng không làm lỡ về nhà ăn cơm.

~~

Nhiêu điều này cũng không nói rõ trong lòng Thẩm Mặc sẽ không phiền, mà ngược lại, gần đây y tương đối phiền, rất bực trong người, cực bị đè nén... Chỉ là chưa bao giờ treo trên mặt mà thôi. Mà ngọn nguồn y phiền não lại đến từ một nha môn đã từng cao thượng vô cùng, hiện tại đành phải làm môn hạ của Lễ bộ -- Tông Nhân Phủ.

Tông Nhân Phủ là nha môn chưởng quản thư tịch và biên tu văn thư hoàng tộc, chuyên quản sự vụ tông phiên của hoàng tộc. Năm thứ 3 Hồng Vũ, theo Nguyên chế thiết lập Đại Tông chính viện, hai năm đổi tên thành Tông Nhân Phủ. Thiết lập Tông nhân lệnh, tả, hữu Tông chính, tả hữu Tông nhân, cũng chính nhất phẩm, do thân vương đảm nhiệm... Tiện thể nhắc tới, về sau Thành tổ Chu Lệ chỉ có thể ở trong đó đảm nhiệm hữu Tông chính. Thế mới biết, ban đầu địa vị của nó hiển hách thế nào.

Nhưng đừng sùng bái nó, nó chỉ là một truyền thuyết, trải qua Tĩnh Nan chi dịch*, hữu Tông chính năm đó lên làm hoàng đế, mà người vốn là hoàng đế là Chu Duẫn Văn thì hạ lạc không rõ, quan hệ khăng khít trong hoàng tộc không còn tồn tại nữa, thay vào đó là giám thị đề phòng, chèn ép kiềm chế. Cho nên lúc này, Tông Nhân Phủ, một cơ cấu có địa vị cao thượng, có thể hiệu lệnh hoàng tộc, thậm chí vung tay múa chân đối với hoàng đế tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hoàng đế, nhất định phải làm suy yếu nó.

(*sự kiện Yến Vương Chu Đệ soán ngôi đoạt quyền)

Bắt đầu từ Chu Lệ, lịch đại hoàng đế đầu tiên là xoá bỏ quy định thân vương lĩnh Tông Nhân Phủ sự, sửa thành huân cựu ngoại thích* lĩnh Tông Nhân Phủ sự, sau đó càng trực tiếp quy Tông Nhân Phủ thuộc Lễ bộ quản lý, triệt để trừ khử cỗ thế lực siêu nhiên này thành vô hình.

*cựu thần bên ngoại có công trạng

Giờ thì hoàng đế đã yên tâm, nhưng các đường quan của Lễ bộ thì loạn tâm...... Tông Nhân Phủ quản là cái gì? Tôn thất đó! Những người này mặc dù không có quyền lực gì, nhưng đều tự cho mình là hậu duệ thiên hoàng quý tộc, tính khí lớn, kiểu cách lớn, hỏa khí thì càng lớn hơn -- bởi vì trải qua hơn 100 năm điều kiện hậu đãi sinh sôi nảy nở, nhân số tôn thất cũng đã gấp mấy nghìn lần so với khi khai quốc, nhưng quốc gia vẫn phải phụng dưỡng, áp lực to lớn đối với tài chính thậm chí vượt quá cả quân phí.

Đổi thành ai làm hoàng đế, nghĩ đến chuyện này cũng đều muốn chửi vào mặt tổ tiên Chu Nguyên Chương, dù cho đó là tổ tiên của họ. Chính sách

* chó này quả thật là quá

chó. Càng oái ăm đó là, có *

* chó thì nó cũng là tổ chế, muốn sửa lại cũng không có cửa.

Cho nên lịch đại hoàng đế và đại thần của họ đều tận sức cắt giảm chi tiêu tại phương diện này, mặc dù không thể gióng trống khua chiêng tước phiên, nhưng có thể làm lẻ tẻ, tích tiểu thành đại mà. Tỷ như nói, chỉ cần thân vương, quận vương không có con, vừa chết sẽ trừ phiên, phạm vào tội cũng sẽ bị trực tiếp giáng làm thứ dân trừ phiên, thậm chí ngay cả bình thường có thể kế thừa vương vị cũng bị vô cớ kéo dài mấy năm, bởi vì thủ tục không hoàn thành thì sẽ không cần phát bổng lộc... Về phần phụng quốc, trấn quốc, phụ quốc tướng quân cùng các trung úy ngay cả đất phong cũng không có thì càng không có bảo đảm rồi, mấy việc lề mề, cắt lương gạo phát sinh thường xuyên, đổi là ai cũng phải oán khí tận trời.

Nói thật thì hiện tại Tông Nhân Phủ chỉ là thứ để cho các tôn thất trút giận, là cái thùng để giận cá chém thớt, mỗi ngày đều có người ở đó vỗ bàn chửi bới, một lời không hợp liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay, thậm chí còn làm ầm ĩ lên. Nhưng ngươi lại đánh không được, mắng cũng không được, chỉ có thể cười chịu tội, dỗ dành các vị đại gia này. Mức độ phiền muộn có thể nói thiên hạ nha môn nhất tuyệt.

Có bộ môn khó hài hòa như thế tự nhiên không thể đặt ở trong nha môn Lễ bộ, cho nên Tông Nhân Phủ cũng không nằm trong con hẻm Đông Giang Mễ, mà là bị đẩy đến trong con hẻm Nam Đại Cát ở Thái Thị khẩu phía nam Tuyên Vũ môn, có thể nói mắt không thấy tâm không phiền.

Việc khiến người chát ghét như vậy Nghiêm Nột và Lý Xuân Phương, nhị vị "tiên trưởng" tự nhiên sẽ không đi quản, khi dễ Thẩm Mặc mới đến, không khỏi phân trần liền đặt lên vai y.

Quan hơn một cấp ép chết người, bản thân lại mới đến, Thẩm Mặc chỉ có thể cười khổ tiếp nhận củ khoai phỏng tay này, miễn cưỡng cũng có thể ứng phó được.

Tuy nhiên tổng thể mà nói, dưới tình huống lúc đó cả triều thần hồn nát thần tính, quan viên ăn bữa hôm lo bữa mai, ba vị trưởng quan nhân hậu này đã dựng lên một cảng tránh gió ấm áp cho quan viên Lễ bộ, giúp cho họ dù trước kia là phe cánh nào cũng có thể tránh thoát khỏi đợt tẩy trừ của Từ các lão, quả thật là thế ngoại đào nguyên mà người người ước ao.

Mùa đông năm Gia Tĩnh thứ 42. Chỉ chớp mắt Thẩm Mặc đã đến Lễ bộ đi làm, đã hơn hai tháng ở chung với thủ trưởng đồng liêu, cũng cực kỳ hòa hợp.

Thật ra muốn không hòa hợp cũng khó, bởi vì Lễ bộ thượng thư Nghiêm Nột cùng tả thị lang Lý Xuân Phương đều là người tốt bụng mà triều đình đều biết, cộng thêm Thẩm Mặc, hữu thị lang từ trước đến nay tính tình luôn tốt. Có ba vị đường quan này tọa trấn, trong nhất thời trên dưới Lễ bộ hoà hợp êm thấm, được các kinh quan xưng là "Bồ tát mãn đường", tuy có ý trêu tức nhưng cũng quả thực đã thành nơi mà trung hạ tầng quan viên hướng tới.

Đương nhiên, Lễ bộ có thể hoà hợp êm thấm cũng có quan hệ tới chức trách của nó -- đại thể phân làm ba bộ phận, một là phụ trách kiểm tra cát, gia, quân, tân, hung ngũ lễ, đây cũng là căn nguyên cái danh Lễ bộ, hai là quản lý sự vụ trường học cùng cuộc thi khoa cử toàn quốc, ba là phụ trách các chuyện thăm viếng của các nước chư hầu cùng ngoại quốc. Đều là những việc nhã nhặn đến cực điểm, cho nên mới có thể bảo trì tâm bình khí hòa.

Nếu như đổi thành Công bộ phụ trách công trình toàn quốc, hoặc là Hộ bộ phụ trách thuế ruộng thu chi, hoặc là Hình bộ phụ trách luật pháp toàn quốc, Lại bộ phụ trách nhậm miễn quan lại, Binh bộ phụ trách quân sự toàn quốc, lại hoặc là Đô Sát viện chuyên môn cáo trạng buộc tội... Ngươi dù có muốn tâm bình khí hòa cũng không thể được.

Trong tam đại khối sự vụ của Lễ bộ, Nghiêm Nột nắm toàn cục, chủ quản "Lễ" nghi, đây cũng là điểm cực kỳ quan trọng trong công tác của Lễ bộ, cũng không thể xem thường những thứ mà hậu thế xem ra vô dụng, bởi tại niên đại này, lễ, là gốc rễ để lập quốc!

[Lễ Ký] có viết: "Lễ giả quân chi đại bính dã... Sở dĩ trị chính an quân dã", Sư Phục nói: "Lễ dĩ thể chính", Khổng Tử nói: "Vi quốc dĩ lễ", Án Anh nói: "Lễ chi khả dĩ vi quốc dã cửu hĩ", Dẫn từ [Tả Truyện] Quân tử nói: "Lễ kinh quốc gia, định xã tắc", Nữ Thúc Tề nói: "Lễ sở dĩ thủ kỳ quốc, hành kỳ chính lệnh, vô thất kỳ dân giả dã" Tuân Tử nói: "Quốc chi mệnh tại lễ".

Có thể nói, tư tưởng lấy lễ trị thiên hạ đã thâm nhập nhân tâm, mọi người tin tưởng vững chắc "Quốc chi trì loạn hệ vu lễ chi hưng phế" (trị loạn của quốc gia quan hệ ở Lễ hưng hay phế). Cho nên Tuân Tử nói: "Lễ giả trị biện chi cực dã, cường quốc chi bản dã, uy hành chi đạo giả, công danh chi tổng dã, vương công do chi sở dĩ đắc thiên hạ dã, bất do sở dĩ vẫn xã tắc dã."(Lễ chẳng những làm cho nước trị, dân yên mà còn làm cho nước trở nên phú cường, làm cho các vương công lấy được thiên hạ, uy danh lừng lẫy nữa).

Vì sao lại nói như vậy? Bởi vì "Lễ nghĩa dĩ vi kỷ. Dĩ chính quân thần, dĩ đốc phụ tử, dĩ mục huynh đệ, dĩ hòa phu phụ, dĩ thiết chế độ, dĩ lập điền lý, dĩ hiền trí dũng, dĩ công vi kỷ". Án theo lý giải của Thẩm Mặc, đó là lấy lễ làm cương, có thể xây dựng xã hội trật tự ổn định, khiến mọi người hiểu được địa vị thế nào, tôn ti, trưởng ấu, thân sơ hữu biệt, cũng yêu cầu hành vi của mọi người phù hợp với thân phận của họ ở trong gia tộc cùng địa vị xã hội, chính trị, thân phận bất đồng có hành vi chuẩn mực bất đồng, đây là Lễ.

Cho nên nói, Lễ và Lễ trị, là nền tảng và hành vi chuẩn tắc cho cấu trúc của xã hội nho gia này, mà Lễ bộ, là bộ môn tối cao để quản lý và thực hiện Lễ chế của một quốc gia, tầm quan trọng của nó không cần nói cũng hiểu. Cũng chính bởi vì Lễ bộ thượng thư đều tinh thông lễ pháp một quốc gia, cũng có kinh nghiệm Lễ trị phong phú, cho nên mới trở thành điều kiện tiền đề để nhập các làm tướng.

Cho nên nói, khi Viên Vĩ ốm chết, dưới tình thế nội các độc tướng, Nghiêm Nột hầu như nhất định sẽ trở thành Đại học sĩ, bởi vậy Viên bộ đường về công về tư cũng không quá quan tâm đến sự vụ hằng ngày của Lại bộ rồi.

Về phần người đứng thứ hai Lý Xuân Phương, phụ trách việc quan hệ với phiên bang và ngoại quốc, đây cũng coi như một bộ phận của Lễ, miễn cưỡng xưng là "ngoại Lễ", nhưng Đại Minh lãnh thổ mênh mông, từ trước đến nay chỉ đem con mắt đặt ở thân mình, cho nên tầm quan trọng của nó còn xa mới đánh đồng được với "nội Lễ", thậm chí có thể nói là không được coi trọng. Nhưng bởi vì sau khi Viên Vĩ chết Lý Xuân Phương liền trở thành người viết thanh từ tốt nhất, hoàng đế giây lát không rời khỏi hắn, cho nên cũng chỉ có thể nhận việc này cho có, nhưng nếu có ngoại sự thì vẫn phải nhờ Thẩm Mặc hỗ trợ.

Còn lại đều là việc của Thẩm Mặc, hoặc là nói, hầu như toàn bộ sự vụ của Lễ bộ bỗng chống đặt hết lên vai y. Ngoại trừ phải quản lý bao quát các cấp khoa cử khảo thí, cơ cấu trường học toàn quốc ở bên trong Quốc Tử Giám, Thứ Thường quán, các cấp châu phủ huyện học, y còn kiêm Hàn Lâm học sĩ... Thẩm Mặc vốn định từ cái chức này, nhưng Nghiêm Nột không tiếp, Lý Xuân Phương cũng không tiếp, nên cuối cùng y đành phải gánh hết.

Thẩm Mặc xem như là đã nhìn ra, hai vị Hàn Lâm quan xuất thân này cũng lười cực kỳ, thờ phụng chính là bộ vô vi nhi trị của Hoàng lão chi đạo*. Về phần bản thân, mặc dù mấy năm nay không làm chính sự, nhưng sớm trong năm kiếm được cái danh "kiền lại"(quan lại làm việc lão luyện), lại còn trong lần Nam tuần biểu hiện quá đặc sắc, lần này rơi vào trong tay họ, đó còn không phải là đứa đầy tớ vào nhà địa chủ, không dùng ngươi thì dùng ai?

(*Một lưu phái tư tưởng chính trị, triết học thời Chiến quốc)

Nếu như chỉ những thứ này thì cũng thôi, Thẩm Mặc đã rảnh mấy năm nay, từ lâu xương cốt cũng rã ra rồi, huống chi phía dưới còn có nhiều ti, sở, cục, có rất nhiều lang trung, chủ sự, viên ngoại lang nghe hắn sai phái, hà tất phải chuyện gì cũng tự mình đi làm? Vừa lúc sở trường của y chính là điều phối chỉ huy, bất kể việc có phức tạp bao nhiêu,, đều có thể tầng tầng lột kén, trật tự rõ ràng phân phối xuống, dù cho sự tình có nhiều cũng không làm lỡ về nhà ăn cơm.

~~

Nhiêu điều này cũng không nói rõ trong lòng Thẩm Mặc sẽ không phiền, mà ngược lại, gần đây y tương đối phiền, rất bực trong người, cực bị đè nén... Chỉ là chưa bao giờ treo trên mặt mà thôi. Mà ngọn nguồn y phiền não lại đến từ một nha môn đã từng cao thượng vô cùng, hiện tại đành phải làm môn hạ của Lễ bộ -- Tông Nhân Phủ.

Tông Nhân Phủ là nha môn chưởng quản thư tịch và biên tu văn thư hoàng tộc, chuyên quản sự vụ tông phiên của hoàng tộc. Năm thứ 3 Hồng Vũ, theo Nguyên chế thiết lập Đại Tông chính viện, hai năm đổi tên thành Tông Nhân Phủ. Thiết lập Tông nhân lệnh, tả, hữu Tông chính, tả hữu Tông nhân, cũng chính nhất phẩm, do thân vương đảm nhiệm... Tiện thể nhắc tới, về sau Thành tổ Chu Lệ chỉ có thể ở trong đó đảm nhiệm hữu Tông chính. Thế mới biết, ban đầu địa vị của nó hiển hách thế nào.

Nhưng đừng sùng bái nó, nó chỉ là một truyền thuyết, trải qua Tĩnh Nan chi dịch*, hữu Tông chính năm đó lên làm hoàng đế, mà người vốn là hoàng đế là Chu Duẫn Văn thì hạ lạc không rõ, quan hệ khăng khít trong hoàng tộc không còn tồn tại nữa, thay vào đó là giám thị đề phòng, chèn ép kiềm chế. Cho nên lúc này, Tông Nhân Phủ, một cơ cấu có địa vị cao thượng, có thể hiệu lệnh hoàng tộc, thậm chí vung tay múa chân đối với hoàng đế tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hoàng đế, nhất định phải làm suy yếu nó.

(*sự kiện Yến Vương Chu Đệ soán ngôi đoạt quyền)

Bắt đầu từ Chu Lệ, lịch đại hoàng đế đầu tiên là xoá bỏ quy định thân vương lĩnh Tông Nhân Phủ sự, sửa thành huân cựu ngoại thích* lĩnh Tông Nhân Phủ sự, sau đó càng trực tiếp quy Tông Nhân Phủ thuộc Lễ bộ quản lý, triệt để trừ khử cỗ thế lực siêu nhiên này thành vô hình.

*cựu thần bên ngoại có công trạng

Giờ thì hoàng đế đã yên tâm, nhưng các đường quan của Lễ bộ thì loạn tâm...... Tông Nhân Phủ quản là cái gì? Tôn thất đó! Những người này mặc dù không có quyền lực gì, nhưng đều tự cho mình là hậu duệ thiên hoàng quý tộc, tính khí lớn, kiểu cách lớn, hỏa khí thì càng lớn hơn -- bởi vì trải qua hơn 100 năm điều kiện hậu đãi sinh sôi nảy nở, nhân số tôn thất cũng đã gấp mấy nghìn lần so với khi khai quốc, nhưng quốc gia vẫn phải phụng dưỡng, áp lực to lớn đối với tài chính thậm chí vượt quá cả quân phí.

Đổi thành ai làm hoàng đế, nghĩ đến chuyện này cũng đều muốn chửi vào mặt tổ tiên Chu Nguyên Chương, dù cho đó là tổ tiên của họ. Chính sách

* chó này quả thật là quá

chó. Càng oái ăm đó là, có *

* chó thì nó cũng là tổ chế, muốn sửa lại cũng không có cửa.

Cho nên lịch đại hoàng đế và đại thần của họ đều tận sức cắt giảm chi tiêu tại phương diện này, mặc dù không thể gióng trống khua chiêng tước phiên, nhưng có thể làm lẻ tẻ, tích tiểu thành đại mà. Tỷ như nói, chỉ cần thân vương, quận vương không có con, vừa chết sẽ trừ phiên, phạm vào tội cũng sẽ bị trực tiếp giáng làm thứ dân trừ phiên, thậm chí ngay cả bình thường có thể kế thừa vương vị cũng bị vô cớ kéo dài mấy năm, bởi vì thủ tục không hoàn thành thì sẽ không cần phát bổng lộc... Về phần phụng quốc, trấn quốc, phụ quốc tướng quân cùng các trung úy ngay cả đất phong cũng không có thì càng không có bảo đảm rồi, mấy việc lề mề, cắt lương gạo phát sinh thường xuyên, đổi là ai cũng phải oán khí tận trời.

Nói thật thì hiện tại Tông Nhân Phủ chỉ là thứ để cho các tôn thất trút giận, là cái thùng để giận cá chém thớt, mỗi ngày đều có người ở đó vỗ bàn chửi bới, một lời không hợp liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay, thậm chí còn làm ầm ĩ lên. Nhưng ngươi lại đánh không được, mắng cũng không được, chỉ có thể cười chịu tội, dỗ dành các vị đại gia này. Mức độ phiền muộn có thể nói thiên hạ nha môn nhất tuyệt.

Có bộ môn khó hài hòa như thế tự nhiên không thể đặt ở trong nha môn Lễ bộ, cho nên Tông Nhân Phủ cũng không nằm trong con hẻm Đông Giang Mễ, mà là bị đẩy đến trong con hẻm Nam Đại Cát ở Thái Thị khẩu phía nam Tuyên Vũ môn, có thể nói mắt không thấy tâm không phiền.

Việc khiến người chát ghét như vậy Nghiêm Nột và Lý Xuân Phương, nhị vị "tiên trưởng" tự nhiên sẽ không đi quản, khi dễ Thẩm Mặc mới đến, không khỏi phân trần liền đặt lên vai y.

Quan hơn một cấp ép chết người, bản thân lại mới đến, Thẩm Mặc chỉ có thể cười khổ tiếp nhận củ khoai phỏng tay này, miễn cưỡng cũng có thể ứng phó được.

Tuy nhiên tổng thể mà nói, dưới tình huống lúc đó cả triều thần hồn nát thần tính, quan viên ăn bữa hôm lo bữa mai, ba vị trưởng quan nhân hậu này đã dựng lên một cảng tránh gió ấm áp cho quan viên Lễ bộ, giúp cho họ dù trước kia là phe cánh nào cũng có thể tránh thoát khỏi đợt tẩy trừ của Từ các lão, quả thật là thế ngoại đào nguyên mà người người ước ao.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch