Mùng 8 tháng 11 là đông chí, qua đông chí liền nhập cửu, cũng chính là tục ngữ nói "sổ cửu hàn đông", phải qua chín chín tám mốt ngày mới có thể vượt qua được mùa đông này.
(Vào đông 9 ngày đầu là nhất cửu, 9 ngày nữa là nhị cửu, qua chín cửu này là hết mùa đông)
Nhưng năm nay mùa đông lạnh đến kỳ lạ, đã định trước sẽ gian nan hơn năm trước rất nhiều... Vừa mới nhị cửu mà khí trời đã rất lạnh, sau hai ngày hai đêm tuyết rơi xuống, kinh thành tuyết đọng ba thước, nước đóng thành băng, mọi nhà cửa nẻo kín mít, trên phố đường đứt người ít. Buổi sáng mỗi ngày, binh lính của Thuận Thiên phủ đều phải kéo xe đi một vòng quanh phố lớn ngõ nhỏ, có thể tìm được tám đến mười ăn mày bị chết rét, rồi đưa ra ngoài thành hỏa táng.
Dân chúng thì đang lo lắng cho ngày đông khó mà vượt qua, nhưng không ít văn nhân nhã sĩ, thậm chí Hàn Lâm từ thần, thấy cảnh tuyết nhiều năm chưa gặp này thì đều vui vô cùng, họ tổ chức tiệc tùng chè chén, quay về hồng mai trắng xóa là tuyết mà ngâm thơ làm phú. Bỗng cảm giác cảnh giới nhân sinh đề cao không ít, hình như có thể sánh vai với "Ngụy Tấn phong độ"...
- Đây thật là "cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết!"
Đối mặt với thiệp mời đầy bàn, Lâm Nhuận mệt mỏi với gió bụi, một mặt duỗi thẳng cánh tay, để cho hạ nhân quét bụi trên áo choàng, một mặt xem thường nói:
- Đám sâu mọt.
- Vậy để tiểu nhân ném hết mấy thứ này đi.
Tùy tùng là hai người lúc trước đi cùng hắn "đơn đao phó hội", khi nói chuyện cũng tự nhiên tùy ý.
- Ném làm gì. - Lâm Nhuận đi tới bên châu nước, nhúng ướt chiếc khăn trắng tinh rồi rửa mặt: - Tờ giấy cứng như vậy, đưa cho phu nhân lót đế giày, cô ấy nhất định sẽ thích.
Tùy tùng toát mồ hôi, thiệp mời người ta đưa tới mà ngài lại dùng để lót đế giày, cái này cũng quá... quá coi thường người ta rồi. Tuy nhiên hắn cũng biết tính tình của lão gia, hai lời chưa nói, liền bắt đầu thu dọn thiệp mời, gom lại toàn bộ, nhưng để lại một cái có bìa màu lam nhạt, hỏi Lâm Nhuận:
- Vị quý đồng niên của ngài cũng phải lót giày hả?
- Của ai?
Lâm Nhuận đi tới cạnh bàn nhìn, thì ra là Thẩm Mặc phái người đưa tới thiệp mời, hắn liền cười nói:
- Lần này tạm tha hắn vậy.
Rồi mở ra nhìn:
- Hôm nay giờ Thân, Nhất Phẩm cư.
Hắn lại nhìn sắc trời, đã gần tối rồi, vội vàng phân phó tùy tùng đã đi đến cửa:
- Thuận tiện nói cho phu nhân, lão gia ta có việc, buổi tối bảo cô ấy ăn một mình.
Nhìn thời gian không còn sớm, Lâm Nhuận sai người chuẩn bị kiệu, nhanh chóng đổi lại y phục, phủ thêm áo khoác, đội nón, đeo bao tay, choàng khăn cổ, vũ trang hạng nặng ra cửa, ngồi lên cái kiệu thông gió thoáng mát của hắn, đi về hướng Nhất Phẩm cư ngoài cửa phía tây.
~~
Đến mùa đông, người phương bắc đều rất thích ăn lẩu, căn Nhất Phẩm cư này tọa lạc trên đường cái ngoài Tây Trực môn, nó chuyên doanh mặt hàng này. Lẩu(hỏa oa tử) người Giang Nam gọi là "noãn oa" thực tế không thỏa đáng bằng cách gọi của người phương bắc bởi vì nó không đơn thuần là ấm áp, mà thực thực tại tại sinh ra hỏa.
Dụng cụ nam bắc dùng cũng không giống nhau, phía nam dùng nhiều là nồi đất, mà nồi lầu của phương bắc là dùng đồng chế ra, chính giữa là miệng lò, bốn phía là rãnh bỏ rau, nước nóng, phía trên có một cái nắp hình tròn bao vừa khít lấy "miệng lò". Sau khi đổ nước dùng vào nồi lẩu rồi mới bỏ than vào từ "miệng lò", lại quạt cho than cháy vượng, than cháy tí tách mà ngọn lửa thoát ra khỏi miệng lò, trong nồi liền vang lên "bụp bụp". Nấu cho đến khi dở nắp lên, khi tỏa ra bốn phía thì có thể ăn được, không chỉ mùi vị hết sức thơm ngon, còn có lạc thú động thủ.
Khi Lâm Nhuận đến đó thì trời đã tối hẳn, trong đại đường khách đến rất đông, hơi nóng nghi ngút, mỗi nồi lầu đều đang cháy rừng rực. Lực chú ý của mọi người đều đặt ở trong nồi, say sưa ăn uống, nên không ai chú ý đến vị khách nhân tới muộn này.
Đương nhiên, tiểu nhị thì sẽ không có nhãn lực kém như vậy, hắn tiến lên chào đón, vẻ mặt áy náy nói:
- Tiểu điếm đã chật khách rồi, nếu khách quan có hẹn thì mời vào bên trong...
Lâm Nhuận còn chưa nói gì thì một giọng nói vang lên:
- Ngài đây có hẹn rồi.
Tiểu nhị quay đầu lại thì thấy là một vị khách đã vào từ trước, hắn liền cười lui qua một bên:
- Tiểu nhân lắm miệng rồi.
Người nọ hành lễ với Lâm Nhuận, Lâm Nhuận vừa nhìn thì thấy là thị vệ trưởng của Thẩm Mặc. Hắn liền cười gật đầu rồi đi cùng hắn qua đại đường, lên một nhã gian trên lầu.
Vừa lên lầu, tiếng huyên náo dưới lầu liền giống như đang ở một nơi rất xa xôi, lập tức an tĩnh rất nhiều. Khi đi theo vệ sĩ kia đến cuối hành lang, nơi đó đã đứng sẵn vài tùy tùng với trang phục khác nhau, hiển nhiên là của tân khách khác nhau mang đến.
Thị vệ kia đi qua, vừa vén rèm lên thì mặt đối mặt:
- Lâm gia tới rồi.
- Ha ha ha, Nhược Vũ huynh đến chậm rồi.
Bên trong truyền đến mấy tiếng cười sang sảng. Lâm Nhuận bước nhanh vào, thấy bên trong ngoại trừ Thẩm Mặc, còn có mấy người Trương Cư Chính, Từ Vị, Ân Sĩ Chiêm, Chư Đại Thụ, đều là nhân vật hắn tương đối để mắt, không khỏi ôm quyền cười nói:
- Đến chậm, đến chậm, ta chịu phạt là được chứ gì.
- Ta đã nói mà. - Thẩm Mặc vừa bắt chuyện hắn ngồi xuống bên người, vừa cười nói: - Người này là chơi rất đẹp.
Lâm Nhuận cũng vui vẻ, không nói hai lời, uống cạn liền ba ly, dẫn tới mọi người ủng hộ không ngớt, lúc này mới cởi xuống mũ áo khoác, thư giãn thân thể một chút rồi nói:
- Ta cũng vừa mới trở về, lão bà chưa gặp thì đã chạy tới đây rồi, lão huynh ngươi cũng giỏi thật, không sợ ta sẽ không đến sao?
Thẩm Mặc đắc ý cười nói:
- Điều đó thì ngươi không cần lo, dù sao thì ta có nắm chắc mới mời hết mọi người tới đây.
Rồi nói với bên ngoài:
- Đưa lẩu lên được rồi.
Rất nhanh liền có ba tiểu nhị bưng đến ba cái lẩu mới vừa đun sổi...Lẩu ở nhã gian trên lầu là không giống như dưới lầu. Dưới lầu là cho một nồi nước dùng, sau đó ngươi chọn mấy đĩa thịt, rau, đậu hũ, tự mình trút vào, trông có vẻ thoải mái, nhưng bừa bãi quá, không cao quý.
Mà lẩu ở trên lầu là nhà bếp đã phối hợp sẵn nguyên liệu, chỉnh tề cho vào nồi lẩu, vừa bưng lên là có thể ăn ngay, tiết kiệm được khâu thao tác, nên có vẻ nhã nhặn hơn nhiều, nhưng cũng thiếu rất nhiều lạc thú. Cho nên thường thì sau khi ăn hết những gì trong nồi, còn có thể nhúng thêm một vài thứ, tạm làm chút bồi thường.
Ba tiểu nhị giở vung lên, tức thì hơi nóng tỏa đầy phòng, đợi khí tan đi rồi, tiểu nhị đầu lĩnh dõng dạc nói:
- Lẩu tam bạch, lẩu tam tiên, lẩu thập cẩm, mời các vị đại gia từ từ dùng.
Trong ba nồi đều dùng thịt viên, bột Long Khẩu, cải trắng chua lót đáy, khác nhau ở chỗ những thứ trên mặt. Lẩu tam bạch mặt trên là bạch kê, bạch đỗ phiến, bạch nhục, lẩu thập cẩm thì bỏ thanh tương nhục, huân ngư, trư yêu hoa, tới mười thứ, về phần "lẩu tam tiên" thì bỏ hải sâm, thịt kho, trứng gà, phong vị khác hẳn, nhưng đều ngon vô cùng, lại phối hợp thêm rượu Thiêu Đao Tử mà Nhất Phẩm cư tự ủ, thực sự là thần tiên cũng có thể bị dụ hạ phàm.
Mỹ thực trước mặt, mọi người không lòng dạ nào nói chuyện nữa, cắm cổ ăn lấy ăn để, trong phòng vố đã nóng, ăn lẩu vào lại càng nóng hơn, cả đám ăn đến mức mặt đỏ tới mang tai, mồ hôi đầm đìa, cũng không để ý đến hình tượng, cứ thỏa thích đánh chén, cầm khăn mặt vừa ăn vừa lau mồ hôi.
Trong sáu người, ăn mạnh nhất phải tính đến Lâm Nhuận, một mình mà gần như tiêu diệt hết cả cái lẩu tam bạch, còn không ngừng gắp thịt dê thái lát nhúng vào. Việc này đã trọc Từ Vị ăn cùng một nồi với hắn, rốt cuộc nhịn không được nói:
- Lão đệ, ngươi mấy ngày chưa ăn cơm rồi hả?
Lâm Nhuận vừa nhai nuốt vừa vươn ba ngón tay, thoáng suy nghĩ lại đổi thành hai ngón:
- Hai ngày. Sáng hôm kia ăn có một chén cháo cải trắng phải cầm cự đến bây giờ, một hạt gạo cũng chưa được ăn...
Dáng vẻ của hắn có chút buồn cười, nhưng mọi người cười không nổi, Ân Sĩ Chiêm nhẹ giọng hỏi:
- Tình hình chẩn tai rất nghiêm trọng sao?
- Ừm,
Lâm Nhuận cuối cùng cũng hơi no rồi, hắn lau miệng nói:
- Rất nghiêm trọng, trước kia phỏng chừng chỉ có mấy vạn nạn dân, nhưng hiện tại xem ra, ít nhất phải có hơn 10 vạn.
Rồi thở dài nói:
- Ông trời bị mù hay sao, lại còn gặp phải cái tiết Đại hàn nhiều năm không thấy, làm cho việc cứu tế nạn dân đã khó khăn lại càng khó khăn hơn.
Vốn năm nay phương bắc hạn lụt không đều, rất nhiều nơi mùa màng không có thu hoạch, dân chúng không nộp nổi thuế, ở nhà cũng bị quan phủ đến bắt, rất nhiều người vì trốn nộp thuế nên xa rời quê hương, trở thành lưu dân. Khi đến mùa đông thì không thể trốn nữa, họ liền tụ tập đến vùng kinh sư, chờ đợi quan phủ cứu tế.
Ở đây dù sao cũng là dưới chân thiên tử, hoàng đế không thể trơ mắt nhìn con dân bị lạnh chịu đói, cho nên cắt cử đại quan chẩn tai -- nhiệm vụ quang vinh mà lại gian khổ này liền rơi vào tân nhiệm tả phó Đô ngự sử Lâm Nhuận, hoàng đế lệnh hắn nhất thiết phải dàn xếp các nạn dân, không thể để xuất hiện tử vong với quy mô lớn. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, con số nạn dân lại vượt quá dự liệu, hơn nữa năm nay trời rét mấy năm không gặp, vật tư cứu tế trước kia chuẩn bị căn bản không đủ, bọn Lâm Nhuận vắt hết óc, tiết kiệm hết sức cũng không có cách nào bảo đảm nạn dân bình yên qua mùa đông, đành phải hồi kinh cầu viện, thỉnh cầu thêm lương thực và chăn bông.
Mọi người bấy giờ mới phát hiện, hai mắt Lâm Nhuận đầy tơ máu, hiển nhiên đã nhiều ngày rồi chưa có chợp mắt.