Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 988: Tông Phiên (2)

Chương 988: Tông Phiên (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Nghe xong Lâm Nhuận nói, ánh mắt mọi người đều chuyển sang Ân Sĩ Chiêm... Hắn đã rời khỏi vương phủ, đến Hộ bộ đảm nhiệm tả thị lang nửa năm rồi. Thân là Hộ bộ nhị đương gia, Ân Sĩ Chiêm tự nhiên vô cùng rõ ràng về quốc khố, đối mặt với ánh mắt mong chờ của Lâm Nhuận, hắn khẽ than một tiếng nói:

- Nhược Vũ huynh, không nói gạt huynh làm gì, khoản tiền chuẩn tai lúc trước là tiền dắt lưng quần của Hộ bộ, cố lắm mới tiết kiệm ra được. Hiện tại trong khố tuy có tiền, nhưng một bộ bộ phận nhỏ là bổng lộc năm tới của bách quan, đại bộ phận là lương gạo của các tôn thất, đâu vào đấy hết rồi, không có bạc dư thừa đâu.

- Dù sao không thể thấy chết không cứu mà. - Lâm Nhuận đã hơi phát bực: - Ân đại nhân biết không? Cái khí trời chết tiệt hiện tại, mỗi ngày cũng có thể lạnh chết vài trăm người, vài trăm người đó biết không?

Thẩm Mặc vội vàng đứng ra hoà giải:

- Chúng ta còn phải nghĩ biện pháp, để xem có thể gom góp vật tư, giúp các nạn dân ngoài thành qua mùa đông hay không.

- Đây là mục đích huynh bảo chúng tôi tới đây?

Từ Vị liếc y một cái, hai người này cấu kết với nhau đã quen, thấy đề tài được Lâm Nhuận đưa ra ngoài thành rồi, Từ Vị liền kéo trở lại quỹ đạo của Thẩm Mặc.

- Không phải là đến rồi sao, ban đầu ta cũng không biết việc nạn dân.

Thẩm Mặc khẽ lắc đầu nói:

- Mời mọi người tới đây, thật ra là muốn cùng mọi người trao đổi một chút cái nhìn về việc cải cách tông lộc(bổng lộc của tôn thất).

Y lại khẽ nói:

- Án theo lệ mỗi tháng chạp hàng năm sẽ ban cho tông phiên lương bạc, nhưng năm nay nói là muốn cải cách, Tông Nhân Phủ đành phải trước tiên không mở danh sách, tất cả chờ có kết quả rồi mới tính.

- Ta cũng biết loại thảo luận này sẽ không ngừng nghỉ, không một một năm nửa năm thì đừng nghĩ luận ra cái đinh gì. Nhưng tính tình của đám lão gia tôn thất đó các ngươi cũng có thể tưởng tượng được đấy, ngày nào cũng đến chỗ ta tranh cãi, thậm chí còn động thủ đánh người, khiến nha môn rất rối loạn. Ta tốn bao nhiêu công sức mới trấn an được họ -- ta nói cho họ, năm tới sẽ có kết quả, hiện tại cách năm tới còn có hơn nữa tháng...

Thẩm Mặc nói rồi cười khổ:

- Không thể kéo dài nữa, tốt xấu gì cũng phải có một đối sách, vượt qua cửa ải cuối năm này trước đã. Bằng không thì cái đám lưu manh trời không sợ, đất không sợ này còn không biết sẽ làm ra việc gì nữa đâu.

Thấy Thẩm Mặc lo lắng đến vậy, Lâm Nhuận có hơi ngại ngùng:

- Lúc trước khi thượng sớ chỉ nghĩ để cho bách quan tiếp thu ý kiến hữu ích, đưa ra một con đường giải quyết, nhưng không nghĩ lại kiếm bực tức cho ngươi.

Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:

- Người nhà hại lẫn nhau rồi, ai nghĩ đến vớ vẩn thế nào lại để ta vở phải chứ.

Dẫn tới mọi người cất tiếng cười khẽ.

Sau khi cười xong, Ân Sĩ Chiêm khẽ nói:

- Chuyết Ngôn lão đệ, thật sự không được, trước hết cứ dựa theo thông lệ của năm ngoái phát ra lương bạc của năm nay đi, dù sao thì trong Thái Thương đã chuẩn bị phần bạc này rồi.

Thẩm Mặc còn chưa nói thì Trương Cư Chính đã lên tiếng:

- Chuyện này đã đình nghị qua hai lần rồi, các triều thần mặc dù xảy ra tranh chấp lớn, nhưng có một điểm là hoàn toàn tương đồng, đó chính là nhất định phải tiết giảm tông lộc, chỉ là ở trên trên cách thức thì có phần khác nhau mà thôi.

Rồi nhìn Thẩm Mặc nói:

- Đây cũng là nguyên nhân Chuyết Ngôn không thể theo lệ cũ được.

Thẩm Mặc gật đầu cười nói:

- Đúng vậy đấy, phàm là người có kiến thức thì đều cảm nhận được vấn đề tông phiên, thế thành cố tật, đã nguy hiểm cho căn cơ của Đại Minh ta rồi. Cho nên bản tấu chương của Nhược Vũ huynh vừa đưa lên, thì bách quan mới có thể nhao nhao thượng sớ phụ họa, đề xuất kiến nghị xử lý vấn đề tông phiên.

Rồi vươn hai tay nói:

- Ta đã tập hợp lại kiến nghị của bách quan rồi, không dưới mười điều -- như hạn chế số lượng con cái của thân, quận vương thụ phong, người vượt mức không cấp tước lộc, cho phép tôn thất đảm nhiệm quan hoặc là tham gia các nghề sĩ nông công thương, huỷ bỏ lệnh cấm tông nhân không được ra khỏi thành, vượt khỏi quan, triển khai tra xét trong phạm vi toàn quốc, cắt giảm những kẻ liều mĩnh nhận quá bổng lộc, tỏ ý cho thân vương đi đầu tấu giảm một bộ phận bổng lộc.v..v

- Biện pháp không ít nhỉ...

Từ Vị uống một ngụm Thiêu Đao Tử, mỉm cười nói:

- Cũng không biết hữu dụng hay không.

Thẩm Mặc không để ý tới hắn, nói tiếp:

- Chính bởi vì biện pháp nhiều, mỗi người đều kiên trì với quan điểm của mình, nên mới thành hỗn loạn. Ý của ta là, trước tiên chúng ta đạt thành chung nhận thức trong phạm vi nhỏ, sau đó trở lại sẽ phân công nhau làm công tác, nhằm thúc đẩy về một phương hướng.

Nghe xong Thẩm Mặc nói, Trương Cư Chính trong lòng mấp máy, không khỏi cười nói:

- Quả nhiên là ý kiến hay.

Lúc này hắn mới phát hiện, hiện tại trong triều bất cứ một phương thế lực nào cũng có thể ở trên cái bàn này tìm được đại biểu...Bản thân hắn tạm thời xem như là đại biểu của phía Từ các lão, Ân Sĩ Chiêm là đại biểu có thâm niên của Hàn Lâm, Chư Đại Thụ là đại biểu của tân Hàn Lâm, Lâm Nhuận là đại biểu của Khoa đạo Ngôn quan, Thẩm Mặc là đại biểu của Lễ bộ có quyền lên tiếng tuyệt đối ở đây, thậm chí ngay cả Từ Vị cũng có thể ảnh hưởng đến một nhóm người tự xưng là danh sĩ.

Trên cơ bản chỉ cần người trên bàn này đạt thành chung nhận thức thì rất có khả năng thúc đẩy triều chính, đi theo phương hướng mà họ muốn nhìn thấy.

~~

- Vẫn là người khởi xướng là ta. Thả con tép, bắt con tôm chứ gì.

Lâm Nhuận hắng giọng nói:

- Giải quyết vấn đề tôn thất, ta cho rằng có thượng trung hạ tam sách. Thượng sách là phá vỡ hàng rào giữa tôn thất và dân gian, làm cho tôn thất cũng có thể tự do mưu sinh, xuất sĩ, tòng quân, kinh thương, làm nông.... Đương nhiên đồng thời cũng không thể hưởng thụ quốc gia phụng dưỡng nữa. Cái này có thể bắt đầu từ tông nhân ở tầng thấp nhất, rồi từ từ thẩm thấu lên trên. Ta đã làm một tính toán, theo nhân số tông phiên của năm Gia Tĩnh thứ 45 là 25000 người, trong đó vương tước không quá 200 người, còn lại đều là phụng quốc, trấn quốc, phụ quốc tướng quân, trung úy sáu cấp này...Án theo tiêu chuẩn bổng lộc của tôn thất, thân vương lương gạo 1 vạn thạch, quận vương 2000 thạch, trấn quốc tướng quân 1000 thạch, phụ quốc tướng quân 800 thạch, phụng quốc tướng quân 600 thạch, trấn quốc trung úy 400 thạch, phụ quốc trung úy 300 thạch, phụng quốc trung úy 200 thạch. Trên chín thành không phải vương tước tông nhân mà tổng cộng chiếm bảy thành tông lộc. Ta cho rằng, tránh đi thân vương cùng quận vương, hạ thủ từ những người này, ảnh hưởng tạo thành nhỏ, nhưng hiệu quả lại tốt, ta cho là thượng sách.

Đám người Thẩm Mặc nghe xong gật đầu nói:

- Vậy trung sách và hạ sách thì sao?

- Trung sách là nghiêm ngặt hạn chế kế thừa tước vị, vững vàng khống chế số lượng vương tước, cũng chọn dùng biện pháp giống như thôi ân lệnh của Hán triều, làm cho mỗi lần kế thừa thì đất phong liền giảm đi phân nửa, làm như vậy ổn thỏa nhất, nhưng hiệu quả lại chậm, trong thời gian ngắn triều đình không bỏ được cái gánh nặng "tông lộc".

Lâm Nhuận nói:

- Về phần hạ sách thì, cũng không thuần túy...

- Không có ngoại nhân, cứ nói đi không sao. - Thẩm Mặc cười nói.

- Chính là chiết sắc(lấy cái này đền thay cái kia).

Lâm Nhuận gật đầu, hạ giọng nói:

- Đem một bộ phận tiền lương tông lộc đổi thành tiền giấy, hiệu quả dựng sào thấy bóng.

Bị vây đến một giới hạn nào đó, khôn khéo như Lâm Nhuận cũng cho rằng tiền giấy là quốc gia có thể không gánh trách nhiệm mà tùy tiện in ấn.

- Thượng trung hạ tam sách đã nói xong rồi, mời chư vị chỉ giáo. - Lâm Nhuận trầm giọng nói.

Mấy người liền bắt đầu thảo luận, đều cảm thấy biện pháp của Lâm Nhuận quả thật cũng được, tam sách đều có thể thi hành, thậm chí có thể đồng thời sử dụng cả ba. Ban đầu Lâm Nhuận rất cao hứng, nhưng qua một hồi mới phát hiện, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính chậm chạp không tỏ thái độ, liền hỏi:

- Hai người thấy thế nào.

Thẩm Mặc và Trương Cư Chính trao đổi ánh mắt một cái, người sau liền mỉm cười nói:

- Ý của tại hạ là, vấn đề tông phiên quan hệ đến xã tắc ổn định, phải giải quyết là điều nhất định, nhưng càng quan trọng hơn là, tại thời cơ thích hợp, làm việc thích hợp.

Rồi hướng về Lâm Nhuận cười nói:

- Lâm đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, thời cơ ngài thượng sớ cũng không thích hợp, cũng rất có thể sẽ làm nhiều công ít.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch