- Mới đứng một lúc đã hắt hơi... Hôm nào sư phụ dạy học sinh nhé.
- Ha ha được, chọn ngày không bằng gặp này, hôm nay dạy ngươi mấy chiêu.
Vì thế Thẩm Mặc theo học Từ Giai, hết sức chăm chú, làm Từ Giai vui vẻ, luôn mồm nói trẻ nhỏ dễ dạy.
Đánh quyền một hồi, mồ hôi toát ra, người quả nhiên thư thái hơn nhiều.
- Hoạt động có lợi cho sức khỏe phải không nào?
Từ Giai mời:
- Nào ăn sáng thôi, chúng ta còn cả đống việc phải làm.
Hai người ngồi ăn cơm, được một lúc Từ Giai làm như vô tình hỏi:
- Ngươi và Hồ Tôn Hiến quan hệ không tệ hả?
- Không dám giấu sư phụ.
Vấn đề này Thẩm Mặc sớm đã có chuẩn bị, thẳng thắn nói:
- Năm xưa chưa xuất sĩ, học sinh đã quen Hồ Mặc Lâm, hết sức tán thưởng khí độ anh hùng của hắn, vì thế quan hệ không tệ.
Thẩm Mặc cả đêm không ngủ, suy nghĩ nguyên nhân Từ Giai tỏ thiện chí với mình, thấy rất có khả năng vì mình bất chấp trào lưu bảo vệ Hồ Tôn Hiến, động chạm tới Từ Giai. Cho nên thẳng thắn thừa nhận luôn.
- Ồ..
Từ Giai gật gù, tiếp tục húp cháo.
Thẩm Mặc biết ông ta đang đợi mình lên tiếng khẩn cầu, giờ y ở dưới, đành ngoan ngoãn trúng chiêu:
- Học sinh biết trong triều nhiều người muốn cho hắn biết tay, hơn nữa một số việc đúng là hắn có làm thái quá, nhưng bất kể thể nào xin sư phụ chu toàn cho.
Ý tứ là, ta xin rồi đấy, ông giúp đi.
- Hồ Tôn Hiến đúng là có công lớn, nhưng không không che lấp được tội, mà chuyện này không phải do mình ta quyết định. Đô sát viện sớm tuyên bố, lần này bọn họ nhất định lật đổ Hồ Tôn Hiến, ai dám cản trở là đồng đảng của hắn, sẽ tham tấu đổ hết. Ngươi cũng biết uy lực của ngôn quan, lão phu phải sợ ba phần.
Thẩm Mặc thầm than một tiếng, quỳ xuống:
- Bất kể thế nào xin sư phụ giúp đỡ.
Tự nhận tiểu bối có cái lợi này, có thể giở trò vô lại không cần suy nghĩ.
Từ Giai thở dài:
- Lại ném cho ta chuyện khó rồi.
- Ai bảo người là sư phụ.
Thẩm Mặc cười ngượng, thầm nghĩ:" Ai bảo chơi trò tình cảm với ta, thuận nước đẩy thuyền ai chẳng làm được?"
- Tên tiểu tử này...
Từ Giai dở khóc dở cười:
- Được rồi, lão phu cố gắng, mau đứng lên đi.
- Đa tạ sư phụ.
Thẩm Mặc đứng lên rất nhanh:
- Học sinh biết người sẽ giúp mà.
- Lão phu không dám đảo bảo.
Từ Giai lắc đầu:
- Kết quả tốt nhất là cho hắn cơ hội rút lui có thể diện, thứ khác không hi vọng.
- Vâng vâng..
Thẩm Mặc biểu thị mình không cưỡng ép, hiện giờ với Hồ Tôn Hiến đó là an bài tốt nhất rồi.
Ăn sáng xong, hai người chia nhau làm việc, Từ Giai tới chỗ Gia Tĩnh vận động chuyện xử trám Y vương, Thẩm Mặc quay về, hù dọa đám tông thất.
Rời Tây Uyển, Thẩm Mặc không thấy Tiêu Anh, có điều giới nghiêm trước cửa cung đã giải trừ, xem ra bên ngoài đã yên ổn trở lại.
Nhưng trên đường về lễ bộ, Thẩm Mặc thấy vô số quan binh tuần tra, cùng cửa hàng đóng cửa, thấy cả dấu vết tàn phá hôm qua, làm người dân kinh thành không sao quên được cơn ác mộng đó.
Tới lễ bộ, hai vị bộ đường thấy Thẩm Mặc, cùng các quan viên ra đón, ai nấy trên mặt đều đầy quan tâm:
- Sao rồi, hoàng thượng không trách tội chứ?
- Không, hoàng thượng minh xét, biết chuyện này không phải lỗi của chúng ta, chỉ lệnh xử lý thỏa đáng, không hề trách tội.
Thẩm Mặc lắc đầu.
Tuy có lá cờ kia hộ thân, nhưng Đại Minh chưa từng có chuyện nha môn lục bộ bị tấn công, cả thời Tĩnh Nạn cũng không xảy ra. Cho nên Nghiêm Nột và Lý Xuân Phương cả đêm thấp thỏm ngủ không yên, sáng sớm đã tới nha môn chờ đợi tin tức. Giờ đã được xác nhận, hai người thở phào:
- Hoàng thượng đúng là thấu suốt vạn dặm.
Lý Xuân Phương lại nói:
- Ta nghe nói hôm qua dẹp loạn không bắt một ai, Giang Nam, chúng ta cũng thả người thôi... Đó là củ khoai nóng đấy.
- Đã giao cho Cẩm Y vệ rồi, không liên quan tới chúng ta nữa. Đại nhân cứ yên tâm.
- Hài, không giấu gì ngươi.
Lý Xuân Phương giải thích:
- Tối qua có mấy nhóm người tới nhà ta nghe ngóng tin tức, có cả thuyết khách, mong chúng ta thả người.
Nghiêm Nột cũng nói:
- Chỗ ta cũng thế, không dám về nhà nữa, Chuyết Ngôn, rốt cuộc bên trên định xử lý ra sao?
- Tạm thời chưa nói tới cái này.
Lộ bài quá sớm không diễn trò được, nên Thẩm Mặc hàm hồ đáp:
- Làm khó hai vị đại nhân tiếp tục cầm chân bọn họ, hạ quan tới Bắc trấn phủ ti hỏi xem có tiến triển gì không?
- Nghỉ ngơi đã chứ?
Hai người ái ngại:
- Ngươi cả đêm không về nhà rồi.
- Tới trấn phủ ti đã.
Thẩm Mặc cảm động lắm:
- Lệnh vua trên người, không tự định đoạt được.
- Vất vả cho Giang Nam rồi, chúng tôi đợi tin lành.
Hai người tiễn Thẩm Mặc đi, rồi quay về nướng bánh uống trà.
~~~~~~~~~~~~
Thẩm Mặc vừa rời khỏi nha môn lễ bộ liền bị một đám người vây lấy, y vén rèm lên, thì ra là người trong tông thất, đang lớn tiến yêu cầu thả người..
Tam Xích ghé tới nói:
- Đại nhân, thổi còi nhé.
Đó là đặc quyền của quan tam phẩm, còi thổi lên, bất kể là người nha môn nào, chỉ cần nghe thấy là phải tới bảo vệ đại nhân.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Kẻ phải sợ không phải là bản quan... Dừng kiệu.
Đám tông thất yên tĩnh nhìn kiệu hạ xuống, một viên quan trẻ đi ra, rất nhiều người nhận ra y hôm qua hạ lệnh bắt người, tức thì quát tháo:
- Tiểu tử được lắm, còn dám ra đây à?
- Ngươi là nô tài của nhà họ Chu, sao dám cưỡi lên đầu chủ nhân.
- Mau thử người ra, nếu không cho ngươi biết tay.
Nhìn từng khuôn mặt hung tợn, Thẩm Mặc chẳng hề sợ hãi, còn cười thầm:" Nghiêm bộ đường và Lý Xuân Phương đúng là có tu dưỡng, hôm qua khẳng định bị chửi bới không ít, vậy mà hôm nay không biểu hiện ra chút nào."
Y ung dung nghe đám tông thật chửi, còn chỉnh lại nếp nhăn trên áo, tới khi đám người kia nghỉ mệt, mới nói:
- Chư vị có quan hệ gì với những kẻ hôm qua?
- Quan hệ gì? Ngươi không nhìn ra à? Cha con, huynh đệ, chú cháu, tóm lại là người một nhà...
Đám đông mồm năm miệng mười.
- Không giống, không giống.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ta tưởng các vị là kẻ thù của chúng.
- Sao lại nói thế.
Đám tông thất ngớ người.
- Các vị có biết bọn chúng bị giam ở đâu không?
- Nam trấn phủ ti.
- Đã chuyển sang Bắc trấn phủ ti rồi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ai cũng biết chiếu ngục là nơi thế nào, ở đó thêm một khắc là có nguy hiểm chết người, các vị ngăn kiệu của ta, không cho ta tới bảo vệ chúng, không phải kẻ thù của chúng thì là cái gì?
Đám tông thất hận không thể moi tim uống máu y, tức thì hồ đồ:
- Không phải ngươi hạ lệnh bắt người à? Sao lại thành bảo vệ họ? Người tốt người xấu một mình ngươi làm hết?
- Bản quan bắt người là để bảo vệ chúng.
Thẩm Mặc chân thành nói:
- Động não đi, giơ cao cờ phản động, tấn công nha môn lục bộ, nếu bản quan không quyết đoán không chế, để bọn chúng chiếm lấy lễ bộ, chỉ e ông trời cũng chẳng chẳng cứu nổi.
Trong tông thất cũng không phải toàn hạng ngu xuẩn có kẻ không phục:
- Chúng ta là con cháu Chu gia, sao có thể tạo phản.
Với Thẩm Mặc, lời chất vấn này là trò trẻ nít:
- Ta kiến thức hẹp hòi, nhưng cũng biết Hán vương thời Tuyên Tông, Ninh vương thời Vũ Tông, còn có Y vương cách đây không lâu, chẳng lẽ bọn chúng không phải họ Chu.
- Ngươi...
Kẻ "thông minh" tức thì cứng họng:
- Ngươi bịa chuyện hãm hại, tông thất thiên hạ sẽ không thả cho ngươi.
- Nhân chứng vật chứng có cả, ai dám nói ra bịa chuyện.
Thẩm Mặc lạnh lùng nói:
- Bản quan nói rõ rồi, các ngươi còn muốn ngăn cản, vậy ta quay lại, mặc bọn chúng ở trong chiều ngục...