Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 42: Vào thành

Chương 42: Vào thành






Trầm Thanh đỡ Tần Lôi lên xe. Thạch Uy đã chờ sẵn bên trong, đem một ống nhổ tới trước mặt Tần Lôi. Tần Lôi thả lỏng tinh thần, cầm ống nhổ nôn thốc nôn tháo vào đó. Trầm Thanh bước tới định vỗ sau lưng nhưng lại sợ động vào vết thương, nên có chút do dự.

Thạch Uy thì không để ý nhiều, ra sức vuốt ngực cho Tần Lôi. Đợi khi hắn nôn đã hết, liền bưng nước sạch đã chuẩn bị trước đưa tới cho hắn.

Tần Lôi khoát tay, thở hổn hển dựa vào vách thùng xe. Hôm nay đi vội vã, sau bữa sáng thì vẫn chưa có gì vào bụng. Cái bụng rỗng uống vào gần mười cân rượu nồng độ mạnh, làm cơ thể thiếu niên chưa tròn mười sáu tuổi không thể chịu đựng nổi.

Hai mắt hắn không có thần lơ đãng bên trong xe, một lúc lâu sau mới tập trung lại được. Thạch Uy lại đưa nước sạch tới, Tần Lôi nhận lấy, chậm rãi đổ vào miệng, súc súc rồi nhổ lại trong ống nhổ, dần dần khôi phục lại vẻ bình thường.

Mùi rượu nồng nặc trong xe, nhưng ba người lại như không cảm nhận được, vẫn để cửa sổ đóng chặt.

Xe đi được chốc lát, Thạch Uy phá tan bầu không khí yên lặng, khẽ oán giận nói:

- Điện hạ! Rõ ràng là có kẻ muốn ngài bị bẽ mặt. Ngài bị thương nặng như vậy mà còn bắt ngài dùng loại rượu "Tiên nhân túy" mạnh nhất của nước Tần.

Tần Lôi nhìn y, lắc đầu nói:

- Không ai muốn chơi xấu ta. Đó là ta uống rượu không giỏi.

Lần này thì ngay cả Trầm Thanh cũng không chịu nổi, kích động nói:

- Điện hạ, trên đường về nước ngài anh hùng thế nào, sao bây giờ lại...

Gã cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng, nên ngừng lại.

Tần Lôi khẽ cười, vốn không muốn trả lời, nhưng lại không muốn thuộc hạ trung thành yêu mến mình bị tổn thương, liền mở miệng hỏi:

- Vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?

Trầm Thanh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Dám làm nhục Điện hạ, giết không tha!

Thạch Uy đứng bên cạnh cũng không kìm được, hung hãn gõ đầu Trầm Thanh, mắng:

- Nói năng lung tung. Ngươi tưởng còn đang ở vùng dã ngoại hoang vu muốn giết ai thì giết à?

Tần Lôi cười gật đầu, phụ họa nói:

- Thạch đại ca nói đúng. Kinh thành nước sâu, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, không ai được dùng binh đao để giải quyết.

Trầm Thanh vẫn ngang bướng nói:

- Vậy cứ thế bỏ qua hay sao? Ít nhất cũng phải đánh cho hả giận mới được chứ.

Tần Lôi sầm mặt xuống, nghiêm khắc nói:

- Ta hỏi ngươi, việc lớn hàng đầu chúng ta tới kinh thành là cái gì?

Trầm Thanh thấy điện hạ nổi giận, trong lòng lo sợ, khẽ đáp:

- Trợ cấp gia quyến đồng đội đã chết, còn phải bố trí ổn thoả cho đồng đội bị trọng thương.

Tần Lôi nheo mắt lại hừ nói:

- Nếu biết rồi, vậy ta lại hỏi ngươi, chúng ta ở kinh thành có quen biếtngười nào hay không? Có lấy nửa chức quan nào hay không? Có miếng đất cắm dùi nào không?

Mỗi một câu hỏi của Tần Lôi, Trầm Thanh đều lắc đầu. Sau ba câu, Trầm Thanh liền câm bặt.

Tần Lôi dịu mặt xuống, ôn hòa nói với Trầm Thanh:

- Ta biết ngươi muốn trút giận cho ta. Nhưng ta ở Thượng Kinh sao mà làm mưa làm gió được?

Trầm Thanh nhớ lại lúc ở nước Tề, điện hạ bị binh lính thủ vệđánh đập, bị Chí Thiện hòa thượng trêu chọc,bị cháu trai quốc sư bắt cóc tống tiền. Khi đó Điện hạ làm con tin tại nước khác, tình cảnh gian nan, nhưng không bị tổn hại gì. Nghĩ đến chuyện này, nụ cười tươi lén bò lên khóe miệng y.

Thạch Uy thấy Trầm Thanh đã hiểu chuyện, cũng vui vẻ nói:

- Đúng! Hiện tại chúng ta nên vì các huynh đệ đã tử thương mà làm việc, không nên động đến người khác. Trong kinh thực lực phức tạp, làm không tốt sẽ là chướng ngại vật cho chúng ta.Trầm huynh đệ yên tâm, với tính tình của Điện hạ, đợi chúng ta ổn định rồi thì nhất định sẽ cho những kẻ đó biết mặt.

Tần Lôi buồn bực nói:

- Ta nhỏ mọn như vậy sao? Ta luôn nghĩ mình rất độ lượng đấy.

Thạch Uy và Thẩm Thạch bị nét mặt giả vờ oan ức của Tần Lôi làm cho bật cười. Tần Lôi mỉm cười nhìn bọn họ nhưng tâm trạng lại bị một việc khác hoàn toàn chiếm chọn.

Hắn sắp sửa đi gặp mẫu thân của mình, chính là Cẩn phi nương nương Đại Tần. Đây cũng là vị mẫu thân mà Ngũ điện hạ gặp lại sau mười sáu năm, cũng là lần đầu tiên Tần Lôi sẽ gặp người mà hắn sắp phải gọi là mẹ.

Đối với vị mẫu thân này, tổng thể mà nói, Tần Lôi khôngchối bỏ, thậm chí còn có chút thiện cảm. Dù sao việc hoàng tử bị gán làm con tin, một phi tử như bà cũng không thể quản được. Ngược lại phía bên nhà mẹ đẻ của bà đã có sự giúp đỡ không hề tầm thường đối với hắn. Có thể nói hắn quay về được nước Tần, chín phần là phải tạ ơn Thẩm gia.

Cho nên Tần Lôi đối với cậu bé mười sáu năm chịu khổ mà mình chưa hề quen biết này, đã chuẩn bị tinh thần đón nhận người mẹ này.

*******

Đương nhiên hắn không thể để người đầy mùi rượu đi gặp mẫu thân được. Tần Lôi dặn Trầm Thanh đi thu xếp cho mình tắm rửa.

Xe ngựa đi được nửa canh giờ đã tới đô thành.

Tần Lôi từng thấy thành trì của Thượng Kinh, cùngvới bề ngoài cao to kiên cố là tạo hình ưu mỹ, hoa lệ tinh xảo, thậm chí trên toàn bộ gạch thành còn chạm khắc đường vân tinh mỹ.

Lúc Tần Lôi ló đầu ra khỏi xe, một tòa thành lớn cao chừng mười lăm trượng đột ngột xuất hiện tại trước mắt hắn.

Tường thành của nó ao gấp đôi so với tường thành Thượng Kinh.

Một khối gạch xây thành màu xanh đen dài chừng hai thước, rộng tám tấc, cũng đã lớn gấp đôi gạch thành Thượng Kinh rồi. Từng viên gạch như vậy được xây lên thành bước tường cao thế kiacũng cần sử dụng tới hàng nghìn vạn viên. Tường thành nơi năm trượng, nơi mười trượng được phân giới màu sắc rõ ràng. Dưới năm trượng, gạch thành chủ yếu là màu đen, trên năm trượng thì màu xanh đen, trên mười trượng thì gạch mới hơn, màu sắc cũng nhạt hơn so với phía dưới.

Nước Tần hiếu chiến, quân lực mạnh hơn Tề, Sở, nên cũng thường xuyên bị hai nước này liên thủ tấn công.

Song quyền khó địch bốn tay.

Vì vậy, trên lịch sử nước Tần đã bị thất bại thảm hại vài lần, thậm chí trong đô thành cũng bị bao vây hơn ba lần. Một lần gần nhất là xảy cách đâymười sáu năm trước.

Vết tích chiến hỏa của mười sáu năm trước đã bị mưa mưa gió xóa đi. Nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể thấy những vết lõm trên tường thành loang lổ, lặng lẽ tố cáo bao gian khổ mình đã gánh chịu.

Mỗi một lần bị vây, người Tần sẽ chuộc tội bằng cách gia cố thành trì một lần, bởi vậy mới có tòa thành như hiện nay.

Xe ngựa đi qua giữa cửa thành, Tần Lôi lại một nữa cười ngất vì sự cứng nhắc của người Tần, động cửa thành rõ ràng lại dài năm trượng. Nói cách khác, nơi kém nhất tường thành trong đô thành cũng không ít hơn ba trượng. Tần Lôi thầm rên rỉ trong lòng, thảo nào chung quanh trăm dặm không có một ngọn núi, thì ra đều bị đào phá để xây tường thành.

Trong sự cảm thán, hắn bất giác quên mất phải lĩnh hội một chút về thời khắc lịch sử này, mà cứ ngây ngốc đi vào trong đô thành.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch