Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 57: Vạn lý giang sơn, Vạn Lí Lâu

Chương 57: Vạn lý giang sơn, Vạn Lí Lâu






Lầu Vạn Lý nổitiếng là lầu cao vạn dặm, tuy là có phóng đại, nhưng đúng là tửu lầu cao nhất phố Phục Hy. Tổng cộng nó cao đến bảy tầng. Nhưng nếu nói công trình kiến trúc có đỉnh nhọn được xây dựng thời đó, thì phải nói tới tháp Lạc Nhạn trong chùa Báo Ân ở đông thành, lầu Phượng Tê ở thành tây bên hồ Thái Dịch, Tứ Ma Vân ở kinh thành. Đó là những thắng cảnh mà người ở nơi khác đến đều tới chiêm ngưỡng.

Danh thắng cũng nhờ truyền thuyết mà trởi nên nổi tiếng, truyền thuyết dựa vào danh thắng mà tồn tại. lầu Vạn Lý cũng không ngoại lệ. Trong “TứMa Vân”, lầu Vạn Lý được xây dựng muộn nhất, mới chỉ có mười năm lịch sử. Không giống như ba lầu còn lại dễ đến mấy trăm năm lịch sử. Khi xây dựng đến tầng thứ tư, thì xảy ra vấn đề-vi phạm yêu cầu. Điện Thái Cực cao nhất hoàng cung cũng mới chỉ cao có mười tám trượng, cái tiệm cơm nhà ngươi cũng dám xây cao đến vậy sao? Thế là lầu bị niêm phong, ông chủ của lầu Vạn Lý cũng bị bắt giữ.

Lúc niêm phong nhà bắt người, vừa may gặp được hoàng đế Chiêu Võ cải trang vi hành, người rất có hứng thú với ông chủ quyết chí xây tòa lầu cao nhất kinh thành này. Cộng thêm hôm đó tâm trạng rất tốt, khi nghe thấy vậy Hoàng đế liền vội đến gặp phủ doãn Khai Phong nói:

-Người ta đặt cái tên này hay thật, Lâu Vạn Lý dựng Lầu Vạn Lý.

Lâu Vạn Lý-người đang bị trói kia tuy không biết thân phận của hoàng thượng, nhưng cũng biết là cứu tinh đã đến. Vì vậy ymới hô to lên:

-Đúng là....ba phần thống nhất, vạn lý giang sơn vạn lý lầu.

Thánh tâm vui vẻ , thì việc gì cũng trở nên dễ dàng.

Hoàng đế Chiêu Võ đặc biệt cho phép Lâu Vạn Lý dựng lầu Vạn Lý, còn tự tay đề mấy chữ: “Tam phân quy nhất thống, vạn lý giang sơn vạn lý lâu”. Câu nói đó cũng được lưu truyền từ đây. Có người còn nói, ông chủ Lâu Vạn Lý còn trở thành bạn tốt của bệ hạ, giao thừa hàng năm đều dâng tặng cho bệ hạ một bàn tiệc Vạn Lỳ Giang Sơn.

Một ông chủ như vậy đương nhiên có thể hô mưa hoán vũ ở chốn kinh thành này rồi; tòa lầu như thế đương nhiên sẽ được gọi là Đại Tần đệ nhất lầu.

Hôm nay lại có hai vị thiếu gia hiếm có dám đánh người ở Lầu Vạn Lý

Nhớ lại lúc trước, khi Tần Lôi sánh vai cùng tên mập đi trên phố Phục Hy. Ánh mắt mặt trời buổi trưa mùa hạ, khiến tên mập chảy mồ hôi ướt đầm đìa. Nhìn cái vẻ sảng khoái tinh thần của tên tiểu tử mặt trắng bên cạnh, tên mập thở không ra hơi, cuối cùng bực tức hỏi:

-Này, rốt cuộc ngươi định đi đâu ăn cơm hả? Không phải là đang chơi xỏ ông đây đấy chứ?

Tần Lôi trợn mắt nói:

-Lầu Vạn Lý.

Tên mập lặng lẽ không nói gì, thầm nghĩ, têntiểu tử này cũng phóng khoáng ra phết ấy chứ.

Nào ngờ khắp thiên hạ này Tần Lôi chỉ biết có mỗi cái tửu lầu này. Đó là do khi ở Thượng kinh, Lý Quang Viễn có nhắc đến trong lúc buôn chuyện phiếm. Tần Lôi nhớ gương mặt của Địch Quang Viễn khi đó, cũng nhớ luôn cái tòa Lầu Vạn Lý này.

Tần Lôi cũng không biết rằng, khi đó Lý Quang Viễn đang than vãn cái đắt của Lầu Vạn Lý.

Hai người cao tương đương nhau, một béo một gầy, xuất hiện trước của lầu Vạn Lý. Tần Lôi thở một hơi:

-Ở cái nơi tấc đất tấc vàng này mà cũng có thể chiếm diện tích lớn như thế này cơ á?

Rộng bao nhiêu à? Còn to hơn cả cái sân ở Thư Hương các của lão. Tòa lầu Vạn Lý này lại nằm ở đoạn phồn hoa nhất của nước Tần, chiếm hết cả mấy chục mẫu đất.

Cửa ra vào cao đến năm trượng, tất nhiên là có đặt hai chú sư tử đá, một hồ nước con con ánh vào tận đáy mắt, cái hồ này nhỏ hơn cái hồ ở Thư Hương các, quanh hồ rải rác những tòa lầu cao năm tầng chúng như bảo vệ tòa lầu to lớn mĩ lệ, khí thế khoáng đạt ở giữa.

Tần Lôi hơi nghẹn họng nhìn trân trân. Tên mập bên cạnh thấy Tần Lôi như vậy thì khinh bỉ bĩu môi.Y hừ một tiếng rồi nói:

-Ta biết ngươi là ai rồi.

Tần Lôi nhìn hắn nhe răng cười:

-Nếu huynh hỏi sớm ta đã nói cho huynh biết rồi.

Tên mập tuy đoán ra được thân phận của Tần Lôi, nhưng thái độ chả thay đổi tí nào. Chỉ khoe khoangcho Tần Lôi:

-Năm đó, ông chủ Lầu Vạn Lý nhận được thánh chỉ, có thể dựng tòa lầu cao vạn dặm cho nước Tần. Bất đắc dĩ, lão cho mời tất cả các danh sư trong thiên hạ, nhưng không có ai có thể dựng được tòa nào cao hơn tám tầng. Nên ông chủ tòa lầu đành phải tìm cách khác.

Tên mập nói chuyện cũng có đầu có cuối, không nhanh không chậm.

Tần Lôi vỗ tay nói:

-Ông chủ toà lầu này quả là mưu cao,nếu ban đầu đã định dựng lầu cao, thì chắc chắn hiểu rõ công nghệ của thời của cái thời đại này chỉ bảy lầu là cực điểm rồi. Nhưng lão lại cứ nhất định phải làm cho xôn xao hết cả lên để cả thiên hạ đều biết. Làm như vậy không những nâng cao danh tiếng của Lầu Vạn Lý, mà còn tiện cho việc mua đất lân cận mở rộng thanh thế sau này.

Tên mập kinh ngạc nhìn Tần Lôi một cái,tỏ ý có chút khen ngợi:

-Cứ nói ngươi ở nước Tề bị quản thành thằng ngốc rồi nhưng tathấy ngươi còn tinh ranh chán.

Tần Lôi mỉm cười nói:

-Tứ công tử quá khen, anh em đây là bẩm sinh rồi.

Tên mập vốn cho rằng hắn “khen” xong chắc sẽ nói tiếp một câu khiêm tốn. Ai ngờ hắn lại vẫn khoatrương như cũ. Y không nhịn được ôm bụng cười to:

-Cuối cùng hôm nay cũng gặp được kẻ còn mặt dày hơn cả Văn Lão Tam. Ha ha ha.

Tần Lôi đỡ tên mập đang cười run cả người, mỉm cười như cũ nói:

-Tứ công tử khen nhầm rồi.

Tiếng cười của tứ công tử- tên mập, đã thu húttất mọi sự chú ý từ xung quanh. Mọi người nhìn hai người với ánh mắt khinh thường. Tần Lôi ngượng ngùng vội vàng lôi tên mập lên cầu Bạch Ngọc trên hồ.

Lúc này tên mập mới thôi cười, tiếp tục thở dốc:

-Lão chủ ở đây vô sỉ, lúc đó Lầu Vạn Lý chỉ có vài mẫu đất. Ông chủ tòa lầu này của chúng ta đã nhờ phủ doãn dâng thư lên bệ hạ, nói là tuy lầu không thể xây cao vạn dặm, nhưng có thể xây to vạn dặm, sơn thủy hữu tình, vừa đúng ý vạn lý giang sơn.

Tần Lôi nhìn những ngọn núi giả lởm chởm trên hồ, khẽ cười nói:

-Lão chủ này quả là tinh thông thánh ý.

Tên mập líu lưỡi nói:

-Đúng là tinh thông thánh ý. Bệ hạ vòng một vòng trên bản đồ phòng bị của kinh thành, rồi ban số đất đó cho Lầu Vạn Lý. Những tám mươi mẫu cơ đấy.

Tần Lôi cười không ra tiếng, thầm nghĩ, khí thế còn kém vị thiết kế tổng nhiều.

Hai người hồn nhiên hoàn toàn không bỉ ổi như lúc trước,cười cười nói nói đi qua cầu Bạch Ngọc, đi về phía dưới tòa lầu khí thế nhất thiên hạ. Bước vào cửa tự khắc có người tiếp khách mặc áo dài thể hiện phong thái tao nhã lễ độ đoan trang chào đón, sau đó cao giọng nói:

-Hai vị tiên sinh lên lầu mấy ạ?

Thái độ của y quả nhiên không kiêu ngạo không xu nịnh, rất đúng mực.

Tần Lôi và tên mập hai miệng một lời đồng thanh:

-Tất nhiên là lầu bảy.

Rồi lại cùng lúc quay ra nhìn nhau, cảm giác tri kỷ dâng lên trong lòng.

Người lễ tân vừa nhận địnhhai người rồi lại ôn hòa hỏi;

-Có đặt trước không ạ?

Hai người lạ cùng nhau lắc đầu. Người lễ tân tỏ vẻ khó xử nói:

-Quy định của Lầu Vạn Lý của chúng tôi là nếu không đặt trước thì không thể lên lầu bảy ạ. Hai vị khí vũ hiên ngang. Hay là như vậy đi, tiểu nhân cả gan chuẩnbị cho hai vị một phòng trang nhã ở lầu sáu, phong cảnh cũng chẳng kém gì lầu bảy.

Tần Lôi chả thèm ngước mắt lên, khăng khăng nói:

-Hôm nay hai chúng ta nhất định phải lên lầu bảy.

Tên mập ngày thường có ghé đến vài lần, chắc chắn biết rõ là phải đặt trước, nhưng hôm nay hắn không thể để mất sĩ diện trước mặt Tần Lôi, hơn nữa hắn cũng là kẻ thích thiên hạ đại loạn, thế là cũng nói theo:

-Đúng, ông đây cứ phải lên lầu bảy.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch