Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 58: Nói đi, ngươi muốn xử ai?

Chương 58: Nói đi, ngươi muốn xử ai?





Lễ tân khom người hành lễ:

-Thưa hai vị công tử, nếu lên lầu sáu thì tiểu nhân tự quyết giảm giá mười phần trăm.

Ở cái nơi như Vạn Lý lầu này, chiết khấu một phần mười đã là một sự nhượng bộ rất lớn rồi. Đó cũng là sự nhượng bộ lớn nhất mà lễ tân có thể.

Tần Lôi và tên mập nhìn nhau vẻ khiêu khích. Tần Lôi quay đầu nói với lễ tân:

-Gọi ông chủ của các ngươi lại đây.

Người lễtân cười nói:

-Ông chủ của chúng tôi thường tối mới tới, bây giờ chỉ có chưởng quầy ở đây thôi.

Tên mập nhìn mấy người đang ngồi cạnh cửa sổ, con mắt nhỏ khẽ chớp, liền lôi Tần Lôi qua một bên, nhỏ giọng nói:

-Chúng ta cá cược một ván, hôm nay, che giấu thân phận mà lên được lầu bảy thì người đó coi như thắng.

Tần Lôi cười nói:

-Cũng phải có phần thưởng gì chứ?

Tên mập trầm ngâm một hồi, cắn răng nói:

-Nếu ai thua thì sau này trông thấy đối phương đều phải đi đường vòng.

Tần Lôi khẽ cười nói:

-Hà tất phải như vậy, chơi vui thôi mà. Thế này đi, ai thua người đó trả tiền đi.

Tên mập thầm nghĩ, sau này còn phải gặp mặt nhiều, quả thực không cần phải làm quá lên, gật đầu:

-Được thôi.

Tần Lôi gật gật đầu, đưa tay tỏ ý bảo hắn mời trước.

Tên mập cười khì khì nói:

-Ngươi thua là cái chắc.

Tần Lôi nháy mắt với gã, cũng không đáp một lời.

Tên mập tiến lên trước cười nói với người lễ tân:

-Tiểu ca à, ban nãy chỉ đùa với huynh thôi, thực ra chúng tôi là bạn của Văn Tam công tử. huynh lên thông bao giúp một tiếng, nói là Lưu công tử và Chu công tử tới rồi.

Người lễ tân đương nhiên không muốn làm to chuyện, cười nói:

-Thì ra là Lưu công tử và Chu công tử, xin hai vị đợi cho một lát. Tiểu nhị pha trà.

Nói xong vội vàng lên lầu, chỉ lo lại sảy ra chuyện gì nữa.

Một tên tiểu nhị áo xanh mũ nồi dẫn Tần Lôi và tên mập tới phòng bên uống trà. Tên mập nháy mắt với Tần Lôi cười:

-Xem ra ngươi thua thật rồi.

Tần Lôi nhíu mày:

-Mong là ta mang đủ tiền.

Tên mập cười đắc chí:

-Chịu thua đi thôi.

Tần Lôi chỉ cười cười không nói lời nào.

Tên mập đắc ý một hồi, đột nhiên hiểu ra, lắc đầu lia lịa nhìn Tần Lôi hồi lâu không nói nổi câu nào.

Tần Lôi thấy người lễ tân đã từ trên lầu xuống, mỉm cười vỗ vỗ vai gã, nhẹ giọng nói:

-Đi, chúng ta lên thôi.

Tên mập gật đầu một cách nặng nề, đi theo Tần Lôi ra khỏi phòng.

Người lễ tân hành lễ với hai người:

-Văn công tử mời hai vị lên trên.

Nói xong gã liền nhường cầu thang cho tiểu nhị dẫn hai vị khách lên lầu. Tùy tùng của hai người không được phép lên theo, tự khắc có chỗ để đi.

Hai ngườitheo chiếc cầu thangtráng lệ leo thẳng một mạch lên lầu sáu. Tên mập vịn lan can, mặt mũi đầm đìa mồ hôi nói:

-Lần nào đến cũng thấy mình bị coi thường, bắt leo cao thế này để mà ăn chén cơm.

Tần Lôi cười nói:

-Không biết có bao nhiêu người muốn bị coi thường mà còn không được. Ngươi nên tăng cường luyện tập một chút.

Tên mập tức giận hừ lạnh:

-Vừa mới bỏ qua cho ngươi, lại chọc ta nữa.

Nói xong cũng chả thèm quay đầu lại leo tiếp. Tần Lôi nhìn cái mông núng ních mỡ của gã, lắc đầu cười, rồi cũng leo lên theo.

Đợi đến khi Tần Lôi bước vào căn phòng trang nhã theo sự chỉ dẫn của tiểu nhị, thì thấy tên mập đang đứng cạnh một bàn yến tiệc, đối diện với một tiểu tử cao gầy như con gà chọi.

Tiểu tử cao cao kia tỏ vẻ kinh ngạc nhìn tên mập một hồi, mới cười khẩy nói:

-Tứ hại công tử cũng bắt đầu biết mạo danh người khác ăn không của người từ khi nào vậy?

Trên bàn tiệc có bảy tám người trẻ tuổi mặc áo gấm đang ngồi, nam có nữ có, nghe vậy liền cười ầm lên. Trong số đó có một tên còn béo hơn cả tên mập phe phẩy cái khúc xương đã gặm mất nửa trong tay, cười vui vẻ;

-Thế thì mau nhập tiệc thôi. Đồ ăn trên bàn còn thừa rất nhiều đấy, đủ cho ngươi và cả người bạn kia nữa.

Tần Lôi tiến lên đứng bên cạnh tên mập, hạ giọng:

-Có phải ngươi sớm đã biết sẽ thế này không?

Tên mập nhìn Tần Lôi cười khì khì, trước tiên đi ra chỗ khác kéo hai chiếc ghế lại. Sau khi đóng cửa, đưa cho Tần Lôi một chiếc mới xót xa nói:

-Hôm nay có người mời cơm, coi như hời cho các ngươi.

Nói xong liền đặt đít xuống ghế.

Tần Lôi lắc đầu, cũng hất trường bào ngồi xuống, cười khổ:

-Ta thấy chưa chắc.

Tần Lôi đã nhận thấy mùi nguy hiểmtừ trong con mắt tên mập, điều này có nghĩa là tên mập sắp nổi điên lên rồi.

Có điều Tần Lôi cũng không định khuyên can. Lão tử cũng rất muốn hoạt động tay chân một chút. Nhớ có người đã từng nói rằng, nếu muốn trútgiận, phải tìm bọn cành vàng lá ngọc mới đã. Nhưng lão tử lại không thể đánh huynh đệ của mình được, chỉ có thể nhịn đến lần sau thôi, chuẩn bị chơi thoải mái với bọn cành vàng lá ngọc này một chút.

Quyết định vậy, Tần Lôi bèn giữ thái độ như cũ ngồi ở đó, khẽ khởi động gân cốt. Để đề phòng bị thương, Tần Lôi còn nhớ rõ chuyện của Thạch Mãnh ngày hôm nay như mới vừa xảy ra vậy.Trước khi đánh nhau mà không làm nóng cơ thể là không được.

Thấy tên mập bị cả bàn nói cho cứng họng, Tần Lôi hiểu rõ trong lòng tên tiểu tử này đang nổi cơn điên. Bình thường những người khônghay đích thân đánh lộn thì hành động thường thấy trước khi ra tay là: nuôi dưỡng sát khí. Chỉ có điều là cái cách của tên tiểu tử này hơi ngu xuẩn.

Chỉ thấy những tiếng chế giễu ngày càng khó nghe, thậm chí lên đến mức nghi ngờ khả năng hư hỏng của tên mập. Cái mặt béo của tên mập đã bắt đầu,đỏ au, hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể đả thương người. Tần Lôi lúc này mới chậm như rùa đưa tay ra, ngăn tên mập lại, nói bằng cái giọng nhỏ không thể nghe nổi:

-Không đánh lần đầu.

Nói xong lại thả hồn ra bên ngoài.

Mấy tiểu thư trong bàn tiệc thì xuýt xoa vị tiểu ca đẹp trai đến thế sao có thể mắc chứng lắm chuyện được chứ?

Tên mập được Tần Lôi nhắc nhở, cái đầu đã sôi sùng sục lại hoạt động như kì tích. Y chỉ vào mặt tên béo, phun qua kẽ răng mấy chữ:

-Con chị mày theo trai.

Tên béo mặt biến sắc, bỗng nhiên đứng phắt dậy, điên tiết nhìn tên mập nghiến răng kèn kẹt:

-Ngươi dám nói lại lần nữa?

Tên mập bĩu môi tỏ vẻ xem thường, khinh miệt nói:

-Con mẹ mày cũng theo trai.

Tên béo lao lên, một tay túm cổ áo tên mập, hai con mắt đỏ ngầu, rít lên:

-Ngươi ...nói...lại..lần...nữa! nói!

Cái nắm tay béo ú giơ ngay trước mặt tên mập cách chưa đến một tấc.

Tên mập lại cứ như không có chuyện gì, lại còn quay ra cười quái dị:

-Lại còn vụng trộm với cùng một người chứ.

Cuối cùng tên béo cũng phát điên, tung nắm đấm ra, đấm ngay vào má trái tên mập. Cái đầu tên mập lắc lắc, quay nhìn Tần Lôi với ánh mắt đắc ý. Gã nghiêng người huých một khủy vào bụng tên béo, tên béo kêu lên một tiếng đau đớn, rồi mềm rũ ra quì trên đất, bắt đầu nôn mửa.

Tên cao gầy ngồi trong bàn tiệc nhìn mọi chyện đang xảy ra trước mắt sắc mặt thay đổi thất thường, chẳng nói một lời nào. Một nữ tử áo hồng đầu cài đầy trâm khinh miệt đứng dậy, châm chọc tên mập:

-Tứ hại, có dám đọ mấy chiêu với bản cô nương đây không?

Nói rồi rút từ bên hông ra một chiếc roi mềm dài bảy tấc, quất chiếc roi tạo ra những âm thanh đôm đốp trên không trung.

Tên mập vừa định mở mồm thì chiếc roi mềm kia đã gào thét bay về phía mặt gã. Tên mập chẳng thể làm gì khác hơn là chật vật lăn ngay xuống đất. Gã giận giữ hét Tần Lôi:

-Còn chờ gì nữa? Hay cònmuốn ăn cơm thật?

Tần Lôi lúc này mới đứng lên, cười nói:

-Nói đi, giờ muốn đánh ai?








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch