Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 84: Đe dọa, cô lập, giết! (2)

Chương 84: Đe dọa, cô lập, giết! (2)
Nửa năm từ không có gì để tạo thành một đội quân mạnh thì dùng cách thông thường là điều không thể.

Hoàng Phủ Chiến Văn nghĩ một chút, chắp tay nói:

- Nếu có chiến tranh rèn giũa, mạt tướng có thể nếm thử nửa năm thành quân.

Tần Lôi xua tay nói:

- Hoàng Phủ Tướng quân đang nói là quân lính thông thường, mà hiện tại chúng ta muốn có một loại lính đặc chủng. Không cần chính diện ra chiến trường.

Hoàng Phủ Chiến Văn buồn bực im bặt không nói lời nào.

Trong lòng Tần Lôi không hờn giận, vẫn tươi cười:

- Các vị Tướng quân, ngày mai gọi toàn thể đội ngũ, canh ba giờ dần tập trung tại sàn vật. Có vấn đề gì không?

Trầm Thanh và Chung Ly Khảm không có vấn đề gì, chỉ có Hoàng Phủ Chiến Văn cười gượng nói:

- Điện hạ chưa từng tòng quân, không biết quy tắc trong quân. Trong quân đều tới giờ mẹo điểm danh, nếu làm rối loạn, sợ sẽ ảnh hưởng tới uy tín của Điện hạ.

Tần Lôi biết vị Tướng quân trên đầu một đống tuổi này vẫn xem hắn chỉ là một tiểu tử chưa sạch máu đầu, chỉ dựa vào thân phân Hoàng tử thì vẫn còn thiếu. Hắn không giải thích nữa, chỉ mỉm cười:

- Trước khi tới, Thái tử đã ban cho taquyền sinh sát, nói vậy các vị đại nhân đã hiểu được ý chỉ?

Hoàng Phủ Chiến Văn và Tần Kỳ cùng gật đầu, Tần Lôi sờ sờ bội kiếm của Thái tử bên hông, híp mắt nói:

- Bổn Điện hạ làm người hòa ái tương thân, cũng không giết người lung tung. Chỉ cần các vị đại nhân quản lý thuộc hạ giữ kỷ luật nghiêm minh, Ta sẽ không dùng đến kiếm của Thái tử.

Nói xong, hắn cười tủm tỉm nhìn Hoàng Phủ Chiến Văn.

Trong số mấy người ở đây, Trầm Thanh là bạn của Tần Lôi, Chung Ly Khảm còn thiếu nhân tình của hắn, Tần Kỳ chỉ là một quan văn không xen vào việc quân, ánh mắt mọi người đều dồn về Hoàng Phủ Chiến Văn.

Hoàng Phủ Chiến Văn không nghĩ tới mình chỉ thể hiện chút thái độ nghi ngờ, vị Điện hạ này đã hô đánh hô giết, thầm mắng to xui xẻo. Đành chịu, ai bảo người ta mạnh hơn, người ta là Hoàng tử, lại có kiếm của Thái tử, còn mình chẳng là gì. Lão không thể làm gì khác hơn là đứng dậy hành lễ:

- Thuộc hạ hiểu.

Tần Lôi đứng dậy đỡ Hoàng Phủ Chiến Văn, cười rạng rỡ nói:

- Hoàng Phủ Tướng quân chớ trách, bổn Điện hạ tuổi còn quá nhỏ, tính tình nóng nảy không chịu được khiêu chiến. Đó là bệnh xấu, cần sửa cần sửa.

Hoàng Phủ Chiến Văn vẫn chưa từng thấy ai đảo mắt đã thay đổi nhanh như vậy, cẩn thận cười bồi:

- Điện hạ là thiếu niên anh hùng, tư thế oai phong.

Tần Lôi cười ha ha, cầm tay y, nói:

- Hoàng Phủ đại ca nói đúng. Đi, chúng ta tới hậu đường uống rượu. Tần đại nhân cùng đi luôn.

Hoàng Phủ Chiến Văn không dám phản đối, chỉ biết cười khổ để Tần Lôi lôi kéo vào hậu đường. Tần Kỳ cũng đi theo với sắc mặt quái dị.

Chung Ly Khảm kéo Trầm Thanh, nhỏ giọng hỏi:

- Điện hạ sao vậy nhỉ? Có vẻ không giống như khi ở Trung đô.

Trầm Thanh suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói:

- Theo như Điện hạ nói với ta, hiện tại ngài đang bị vây trong cái gì đó của tuổi mới lớn.

Chung Ly Khảm cười ha hả.

Kỳ thực, vừa rồi Trầm Thanh nghĩ đến một chuyện khác.

Trên đường vào thành, Tần Lôi đã thỉnh giáo Quán Đào làm sao ở chung với mọi người. Quán Đào trừng mắt nhìn hắn một lát mới lạ lùng kêu lên:

- Điện hạ, ngài biết cái gì gọi là Điện hạ không?

Tần Lôi lắc đầu. Quán Đào thở dài như thể ai oán trẻ con không thể dạy, quái thanh quái khí nói:

- Điện hạ tức là một trong những người lớn nhất dướiBệ hạ. Ngài nói nghĩa là gì?

Tần Lôi bị y quát, ngẩn người, hỏi cộc lốc:

- Nghĩa là gì?

Quán Đào khoa hai tay, cao giọng:

- Phàm là lời ngài nói, cho dù sai hay đúng cùng phải chấp hành vô điều kiện. Không cho phép có người nghi ngờ trước mặt, không cho phép có người ngỗ nghịch không thuận theo ở trước mặt.

Tần Lôi “A” một tiếng. Trong khoảng khắc này, hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình hầu như không có, thực khác với chế độ dân chủ mà hắn tin tưởng và chấp hành, ngây ngốc hỏi lại:

- Nếu không thuận theo thì sao?

Quán Đào hung ác, tàn bạo đáp:

- Dọa dẫm, loại trừ, giết!

Tần Lôi nhỏ giọng hỏi:

- Như vậy có hơi bị độc tài quá không?

Quán Đào hoa chân múa tay trên lưng ngựa, nếu không phải vì thân phận Hoàng tử của Tần Lôi, y thực muốn đập cho hắn một cái vào đầu. Y gần như áp sát mặt vào mặt Tần Lôi, nói:

- Vì vậy ngươi phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Trước khi đưa ra quyết định gì phải tự hỏi, phảitrăn trở nhiều lần, chứ không phải sau khi đưa ra quyết định sai lầm nhiều lần.

Tần Lôi gật đầu, hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang dần quay lại. Hắn đẩy khuôn mặt đầy râu ria của Quán Đào ra, phiền muộn nói:

- Có chuyện thì nói, dí sát lại như vậy làm gì? Phun đầy nước bọt vào mặt lão tử. Mẹ nó, tại sao ta chẳng thấy ngươi xem ta là Điện hạ.

Quán Đào biết hắn đã thanh tỉnh lại liền cất tiếng cười quái dị thúc ngựa chạy nhanh lên trước.

Tần Lôi nhìn tên cuồng sinh, lắc đầu cười khổ. Quán Đào đối với cái gì cũng u mê, không có cách nào ước thúc cái tâm bất kham, chẳng trách ba mươi tuổi rồi vẫn còn là một tên lưu manh.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch