Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 85: Lộn xộn dưới ánh bình minh

Chương 85: Lộn xộn dưới ánh bình minh





Giờ dần hôm sau, trời đêm vẫn lác đác sao.

Một tiếng trống vang trầm thấp đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.

Quân Đại Tần có luật: văn cổ nhi tập. (nghe tiếng trống là tập trung)

Quân doanh yên tĩnh lập tức rối loạn , binh sĩ đang ngủ ngon bị giật mình tỉnh giấc tức giận chửi mắng, nhưng hầu như không ai rời khỏi giường. Tất cả lại kéo chăn mền lên, sau đó chìm vào giấc mộng.

Trên một trăm hắc y nhân cầm đuốc trong tay, lẳng lặng đứng thành hàng ở bốn phía sàn vật.

Trên đài diễn võ, lập bốn cái giá hình tam giác, đặt lên trên một chậu than mỡ trâu. Hiện tại lửa đang cháy hừng hực ở bốn cái chậu.

Hoàng Phủ Chiến Văn mặc trang phục nhung cùng Tần Lôi với sắc mặt âm trầm đứng trên đài luyện tập. Chỉ còn một khắc nữa là tới canh ba giờ dần, giữa sân chỉ có vài đội lính, khả năng có thể tập trung đúng hạn rất thấp.

Hoàng Phủ Chiến Văn nghĩ mình phải nói gì đó, liền cố gắng nói nhỏ với Tần Lôi:

- Điện hạ bớt giận, lần đầu tập kết giờ dần, có thể bọn họ chưa quen. Ngày mai nhất định sẽ không như vậy nữa.

Tần Lôi khẽ liếc y, nhẹ giọng nói:

- Hoàng Phủ tướng quân, nếu địch nhân tập kết đêm, chúng có chờ tới giờ mẹo chúng ta rời giường mới trở lại không?

Hoàng Phủ Chiến Văn nghe vậy sắc mặt hơi cứng lại, cười bồi:

- Nơi này ở trong lãnh thổ của Đại Tần, không thể có kẻ địch. Nếu trên chiến trường, tất nhiên sẽ không như vậy, sẽ không như vậy.

Tần Lôi hừ một tiếng:

- Tới khi suy sụp, ngươi vẫn trông cậy vào bọn họ trên chiến trường? Chờ vỡ doanh đi!

Hắn thấy Hoàng Phủ Chiến Văn có vẻ không phục, xoay người đối diện với y, nghiêm túc nói:

- Ngươi biết lính ở các châu quận có sức chiến đấu thấp nhất tại nước Tề, khi bị tập kích vào giờ dần, mất bao nhiêu thời gian để khôi phục không?

Hoàng Phủ Chiến Văn lặng lẽ, y biết Tần Lôi nói vậy, nhất định sự việc đã để lại cho hắn ấn tượn sâu sắc.

- Không đến hai mươi hơi thở!

Tần Lôi nói như rít lên. Hắn chỉ vào đám sĩ tốt trùng trùng trong sân, gầm nhẹ:

- Nhìn lại quân đội Đại Tần được xưng là thiên hạ đệ nhất thần quân của chúng ta xem. Hôm qua ngươi đã thông báo. Cho đến giờ dần nghe tiếng trống tập kết, bây giờ đã ba tiếng trống, ngươi xem có được bao nhiêu người?

Hoàng Phủ Chiến Văn sa sầm nét mặt, quỳ xuống, dập đầu nói:

- Chiến Văn quản thuộc hạ không nghiêm. Xin Điện hạ trách phạt!

Tần Lôi có vẻ phóng khoáng nói:

- Ta biết các ngươi là vệ quân của Thái tử, thường ngày chỉ điểm nghi trượng, không có nổi một phần vạn cơ hội ra trận giết địch thật sự. Làm tướng nhìn người khác chiến đấu lập công, nhưng lại không có phần cho mình, trong lòng không khỏi chán nản, nên việc quản lý quân sĩ cũng lỏng lẻo. Chuyện này có thể hiểu được.

Hoàng Phủ Chiếu Văn bị hắn nói tới đau đớn, lớn tiếng nói:

- Điện hạ! Mạt tướng đã hồ đồ!

Đầu y chôn sâu trong hai bàn tay, hai vai hơi run run.

Cảnh tượng đó binh sĩ đều thấy được, trong lòng đột nhiên thấy lo sợ bất an, im bặt chăm chú nhìn nhất cử nhất động trên đài, rất sợ có điều tệ hại nào đó sẽ ụp xuống đầu mình.

Tần Lôi nâng y dậy, vỗ vỗ lên vai y, ôn hòa nói:

- Nếu Thái tử điện hạ đã muốn ta huấn luyện một đội binh mạnh, tất nhiên sẽ không chỉ để trang trí. Không có đất dụng võ cho Tướng quân, xem ngươi còn chút hùng tâm nào không.

Hoàng Phủ Chiến Văn dùng tay áo ra sức chùi chùi hai mắt, sắc mặt dữ tợn, nói:

- Từ khi bị đuổi khỏi quân Ngự Lâm, mạt tướng đã vô số lần nằm mơ được quay lại sa trường. Nếu Điện hạ có thể cho tiểu nhân cơ hội này, cho dù bán mạng cho Điện hạ cũng là không nề hà!

Tần Lôi cười nói:

- Ngươi tin ta là được, còn mệnh thì phải giữ lại để còn hưởng thụ thế gian chứ.

Hoàng Phủ Chiến Văn vừa muốn trả lời, tiếng trống thứ tư vang lên, canh ba giờ dần đã tới.

Tần Lôi vung tay lên, một đội quân áo đen của Chung Ly Khảm phong tỏa đại môn, chặn quân sĩ đang lục tục tới ở bên ngoài.

Tần Lôi gật đầu với Hoàng Phủ Chiến Văn, y tiến lên một bước, lớn tiếng hạ lệnh:

- Xếp hàng!

Giữa sân, quân sĩ tiến lại xếp hàng, hai mươi người một nhóm, tổng cộng xếp thành mười nhóm lẻ bảy người.

Hoàng Phủ Chiến Văn hắng giọng, hành lễ với Tần Lôi:

- Khởi bẩm Điện hạ, Thái tử vệ quân năm ngàn người, tập kết đúng hạn hai trăm lẻ bảy người. Xin trừng phạt!

Vừa định quỳ xuống, Tần Lôi lắc đầu.

Tần Lôi tiến lên trước, đứng sóng vai với Hoàng Phủ Chiến Văn, cất cao giọng nói với hai trăm lẻ bảy người giữa sàn vật trống trải:

- Hôm qua các ngươi đã nghênh tiếp bổn Điện hạ, Ta rất cảm động. Hôm nay lại bị bổn Điện hạ phá mộng đẹp, có phải trong lòng ôm hận?

Lúc này, có đui có mù cũng không dám lên tiếng. Không ai đáp lời Tần Lôi.

Hắn có vẻ hơi bất mãn ho nhẹ một tiếng, nhớ tới đội viên to gan lớn mật trong núi ở nước Tề, Tần Lôi cười khan một tiếng, chỉ một binh sĩ cao lớn tráng kiện đứng đầu hàng:

- Ngươi tên gì?

Binh sĩ kêu lớn:

- Khởi bẩm Điện hạ, thuộc hạ tên Hứa Thạch Đầu.

Tần Lôi cũng không hỏi thăm nguồn gốc cái tên của y, trực tiếp hỏi:

- Hứa Thạch Đầu, Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi không đến muộn như những kẻ khác?

Hứa Thạch Đầu đứng đó không nhúc nhích, đáp:

- Bởi vì Mãn Lục Tử gọi ta đến. Y thông minh hơn ta. Tất cả ta đều nghe y.

Tần Lôi kinh ngạc hỏi:

- Nói vậy tất cả các ngươi đều được Mã Lục gọi tới?

Mọi người cùng gật đầu.

Tần Lôi hào hứng nói:

- Mã Lục Tử bước ra khỏi hàng, tiến lên đằng trước.

Từ trong đội ngũ, một binh sĩ xấu xí bước ra. Y không cao, nhưng nhìn rất hoạt bát. Tần Lôi thầm nghĩ tên này thật tốt quá, là ngựa chứ không phải khỉ, bèn xụ mặt hỏi:

- Mã Lục, ngươi nói một chút, lúc đó ngươi nghĩ thế nào?

Mã Lục Tử nhức đầu, nhe răng cười nói:

- Tiểu nhân không dám nói.

Tần Lôi xụ mặt nói:

- Thứ ngươi vô tội. Mau nói!

Mã Lục Tử mới cười hắc hắc:

- Khởi bẩm Điện hạ, khi Đại Tướng quân mới nhận soái ấn có nói, khi vừa đánh trống điểm tướng, chỉ cần một người không đúng hạn sẽ bị ăn roi. Tiểu nhân nghĩ không thể bịăn roi được, nên gọi các huynh đệ bắt đi.

Tần Lôi vừa nghe, cười mắng:

- Tiểu tử ngươi vậy cũng dám nói? Theo như lời ngươi nói, bổn Điện hạ phải đánhtất cả bốn ngàn người không đến?

Mã Lục Tử vội vàng biện bạch:

- Không phải không phải. Tiểu nhân chỉ không muốn bị đánh, chứ không có chủ ý với đồng đội.

Tần Lôi cố ý nghiêm nét mặt, nói:

- Ngươi đã từng nghĩ mình ra đúng giờ, có thể bị người khác ghen ghét không?

Mã Lục Tử cười khổ, nói:

- Thực sự là có.

Sau đó y nghiêm mặt, cao giọng:

- Tiểu nhân không biết nhiều chữ lắm, nhưng hiểu tà bất thắng chính, không thể vì vậy mà không tuân thủ quân kỷ!

Tần Lôi vỗ tay:

- Hay cho câu tà bất thắng chính! Mã Lục, ngươi nói rất đúng, làm cũng rất tốt. Chỉ cần cho rằng là đúng, làm theo không cần lo người khác nghĩ thế nào.

Quay đầu, sắc mặt hòa hoãn, nói với Hoàng Phủ Chiến Văn:

- Hoàng Phủ Tướng quân, đây là một quân sĩ tốt.

Hoàng Tử Chiến Văn mỉm cười gật đầu, phụ họa:

- Quả thực khiến mạt tướng xấu hổ.

Tần Lôi trầm ngâm, nhẹ giọng nói với Hoàng Phủ Chiến Văn:

- Hôm nay ta thực không nghĩ sẽ thế này. Vốn nghĩ là sẽ trực tiếp tuyển chọn.

Hoàng Phủ Chiến Văn thầm cười khổ, chỉ có thể nhận không may.

Tần Lôi tiếp:

- Như vậy xem ra, cần phải chỉnh đốn quân kỷ hơn nữa.

Hoàng Phủ Chiến Văn gật đầu ôm quyền nói:

- Toàn bộ nghe theo Điện hạ phân phó.

Tần Lôi suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:

- Ta có ba kiến nghị. Một, Mã Lục có công lớn nhất, thưởng lớn. Hai, xử phạt những quân sĩ không tới, nhưng không quá nặng. Ba, từ nay trở đi, tiến hành huấn luyện đội ngũ. Tạm định một tháng.

Hoàng Phủ Chiến Văn nghĩ một chút, muốn nói gì đó nhưng do dự không dám. Tần Lôi biết y đang bị mình dọa cho sợ, nhỏ giọng cười nói:

- Muốn nói thì nói đi. Ta luôn rộng lượng với huynh đệ nhà mình. Thực ra chúng ta rất tốt, đúng không Trầm Thanh?

Nửa câu sau là nói với Trầm Thanh bên cạnh.

Trầm Thanh bất đắc dĩ gật đầu thể hiện sự tán thành.

Hoàng Phủ Chiến Văn thầm than gặp phải người xấu rồi, nghiêm mặt nói:

- Hai điều đầu của Điện hạ, mạt tướng đều tán thành. Chỉ là điều cuối cùng có ích lợi gì?

Tần Lôi thầm cười, sao lại vô dụng được, năm đó lão tử cũng là một tên tiểu lưu manh bị luyện thành lính đấy. Nhưng hắn không giải thích như vậy chỉ mơ hồ nói:

- Hoàng Phủ đại ca yên tâm, biện pháp này chuyện trị bệnh tự do tản mát không nghe lệnh. Dùng là linh.

Hoàng Phủ Chiến Văn không nói gì nữa, gật đầu nói:

- Mạt tướng xin chấp hành!

Sau đó, y lớn tiếng nói với binh sĩ dưới đài:

- Nay Điện hạ nhớ các ngươi trung thành làm hết phận sự, đặc biệt ban thưởng mỗi người hai mươi lượng, một súc lụa. Riêng Mã Lục sẽ có ban thưởng khác, ban bố sau. Còn không tạ ân?

Quân sĩ quân Thái tử vệ một tháng nhận không quá ba lượng, thoáng cái đã được thưởng nhiều như vậy, ai nấy vui mừng quá đỗi, cùng gào lên:

- Tạ Điện hạ long ân. Tạ Điện hạ long ân!

Hoàng Phủ Chiến Văn đợi bọn họ hô xong, hỏi Tần Lôi còn chuyện gì nữa. Hắn lắc đầu, y lệnh đội ngũ giải tán.

Tới lúc y cũng muốn rời đi, Tần Lôi đột nhiên gọi lại, hỏi:

- Hoàng Phủ đại ca, ngươi định nghiêm phạt quân sĩ thế nào?

Hoàng Phủ Chiến Văn nghiêm mặt, nói:

- Đại Tần quân luật, trống dừng chưa đến. Trảm!

Tần Lôi mỉm cười nhìn y, biết còn có lời sau.

- Nhưng nếu Điện hạ cho phép xử nhẹ, vậy mỗi người hai mươi quân côn.

Tần Lôi cười khổ:

- Hoàng Phủ đại ca. Ngươi muốn hại chết chúng ta sao?








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch