Kẻ đứng lên cất lời là một gã lùn, thân cao chưa tới một thước, tướng mạo khó coi, ắt hẳn đã khiến song thân phiền lòng không ít, quả thực là một thứ phế phẩm.
Chính tên lùn này là kẻ trêu chọc Tần Thiên nhiều nhất. Nguyên do năm nhất, y từng nảy sinh chút mâu thuẫn với Tần Thiên. Khi ấy, kỹ năng vẽ tranh của gã lùn được coi là đứng đầu lớp, nhưng không ngờ luôn bại dưới tay Tần Thiên, luôn bị Tần Thiên áp chế ở vị trí thứ hai. Điều này khiến y vô cùng khó chịu, nên luôn tìm cách đả kích Tần Thiên. Nào ngờ lần này chẳng những không đả kích được Tần Thiên, ngược lại bản thân lại chịu thiệt, bị Tần Thiên hung hăng sỉ nhục một phen.
"Ta quá đáng ư? Các ngươi xem ta có quá đáng không! Nhìn người khoa khác bắt nạt người khoa mình, chẳng những không giúp đỡ mà còn đứng bên cạnh châm chọc, các ngươi đúng là lũ nhu nhược!"
Tần Thiên nhìn gã lùn phẫn nộ quát.
"Hừ! Cho dù trước kia ta không đúng, nhưng ngươi cũng không thể vì vậy mà làm nhục bọn ta. Ta nói vậy có đúng không hả mọi người?"
Gã lùn hướng về phía đám đông xung quanh nói, muốn mượn sức quần chúng công kích Tần Thiên.
"Đúng vậy, bọn ta nhận sai rồi còn chưa đủ sao!"
"Chính xác!"
"Chúng ta cũng có tôn nghiêm của mình, chúng ta muốn hắn phải xin lỗi chúng ta! Ta nói có đúng không hả mọi người?"
Tên lùn lại một lần nữa kích động đám đông.
"Đúng thế, xin lỗi đi!"
"Phải đó, xin lỗi bọn ta đi!"
"Xin lỗi đi! Xin lỗi đi!"
Vô số người đồng thanh hô lớn.
"Các ngươi đúng là quân khốn nạn! Tần Thiên tranh tài giúp khoa chúng ta chiến thắng, các ngươi không cảm ơn hắn thì thôi, cớ sao lại làm khó dễ hắn, các ngươi có phải là sinh viên khoa mỹ thuật tạo hình hay không vậy!"
Hàn Thi Vũ không nhịn được, tức giận nói.
"Hừ! Bọn ta có muốn hắn đi tranh tài đâu, đó là hắn tự nguyện đấy chứ, liên quan gì tới bọn ta. Mau xin lỗi chúng ta đi, xin lỗi đi!"
Gã lùn chỉ thẳng vào Tần Thiên, lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, xin lỗi đi!"
"Xin lỗi mau lên!"
Vô số người đồng thanh hô lên, gã lùn thấy vậy liền cảm thấy đắc ý. Có nhiều người cùng chiến tuyến với mình như vậy, không nhục nhã Tần Thiên đến chết, y quyết không buông tha.
"Hừ! Ta vốn tưởng đám các ngươi chỉ là cặn bã, không ngờ các ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng. Bọn các ngươi đi học để làm gì? Đọc sách để làm chi? Đến một chút phẩm đức cũng không có, đúng là phụ mẫu vô giáo dưỡng!"
Tần Thiên phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt đám người chung quanh quát.
"Ngươi mắng ai là vô giáo dưỡng hả? Lập tức xin lỗi bọn ta ngay!"
Tên lùn cả giận nói.
"Đúng đấy, xin lỗi đi!"
"Hừ! Xin lỗi ư? Hôm nay ta buộc phải nói ra lời này, toàn bộ các ngươi đều là đồ vô giáo dục, ta chính là mắng cái bọn súc sinh các ngươi đấy, thì sao nào? Xin lỗi cái con mẹ ngươi, xin lỗi tổ cha ngươi, muốn ta xin lỗi á, còn lâu! Bọn ngươi có thể làm gì được ta nào!"
Tần Thiên chỉ vào đám người vây quanh lớn tiếng quát, thanh âm lạnh như băng. Một cỗ khí phách mạnh mẽ từ trên người hắn phát ra, khiến cho cả đám người bị hù dọa một trận, không dám nhúc nhích.
"Ngươi... Ngươi không xin lỗi ta, ta liền đi báo với thầy giáo!"
Tên lùn có chút lo lắng nói.
"Hừ! Đồ ngu, nói ngươi là đồ ngu chính là đề cao ngươi quá. Ngươi cho rằng ngươi là học sinh tiểu học à, báo cho thầy biết! Đầu ngươi không phải bị úng nước nên chập mạch đấy chứ? Ngươi có bản lĩnh thì ngươi đi nói cho thầy giáo biết đi, xem xem họ sẽ làm gì ta."
Tần Thiên đi tới trước mặt tên lùn, một tay túm lấy cổ áo y. Khóe miệng mang theo nụ cười tà ác, thoạt nhìn cực kỳ lưu manh.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì, mau buông ta ra, mọi người mau đi báo cho thầy giáo đi! Tần Thiên muốn đánh người, mau lên!"
Tên lùn chỉ bị Tần Thiên nắm lấy cổ áo, bị hù dọa đến nỗi run cầm cập. Chuyện Tần Thiên hay đánh nhau ở ngoài, y có nghe qua, nhưng hôm nay y nghĩ có nhiều người xung quanh như vậy, chắc là Tần Thiên không dám lớn lối đánh y. Nào ngờ Tần Thiên lại chẳng xem mọi người ra gì, trực tiếp nắm lấy cổ áo y.
"Bọn ngươi nhanh đi báo cho thầy giáo đi, ta ở chỗ này chờ, để xem bọn ngươi có thể làm gì ta!"
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, nhìn khắp bốn phía xung quanh. Ánh mắt hắn cực kỳ lãnh lẽo, những người bị Tần Thiên nhìn lướt qua, liền sợ sệt rụt cổ, không dám rời đi. Tần Thiên là ai, mọi người ở đây đều biết, tội gì phải tìm đường chết.
"Mọi người mau đi báo cho thầy giáo đi, hắn sắp đánh người rồi!"
Tên lùn gấp gáp nhìn mọi người nói, nhìn bộ dáng của y hình như sắp khóc rồi. Nhưng ở đây mọi người vẫn đứng im, ngây ngốc nhìn y.
"Ta có chút mắc tiểu, ta đi WC đây!"
Một tên hô lớn, rồi nhanh chóng chuồn mất.
"Ta cũng mắc tiểu!"
Một tên khác hô theo.
"Ta cũng thế..."
Chưa tới một khắc, toàn bộ người vây xem đều bỏ đi sạch, không còn một mống. Tên lùn thấy vậy, vẻ mặt liền xám như tro.
"Hừ! Trợ thủ của ngươi cũng đi rồi, bây giờ ngươi muốn thế nào?"
Tần Thiên cân nhắc nhìn tên lùn nói.
"Ta... Ta cho ngươi biết, ngươi đừng có làm loạn, nơi này là trường học đấy!"
Tên lùn khẩn trương nhìn Tần Thiên nói.
"Trường học? Hừ! Trường học thì sao nào, ta muốn đánh thì đánh, ngươi có thể làm gì ta sao?"
Tần Thiên khinh thường nhìn tên lùn, làm cho y sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra.
"Ta sai rồi, Tần Thiên, ta sai rồi. Mong ngươi có thể nể mặt các bạn học, bỏ qua cho ta, ta bảo đảm sẽ không có lần sau đâu."
Tên lùn hoảng sợ nhìn Tần Thiên, trực tiếp quỳ xuống nói.
Mọi người ở đây lập tức liền khinh bỉ tên lùn, Tần Thiên thấy vậy liền cảm thấy chán ghét. Trực tiếp đá văng tên lùn đi, loại phế vật này, hắn cũng không muốn so đo nhiều.
"Tốt lắm, bọn ngươi đã thua, làm theo ước định đi!"
Tần Thiên đi tới chỗ mấy người khoa thể dục nói.
Tên cao lớn nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, vẻ mặt khuất nhục.
"Hừ! Coi như bọn ta xui xẻo, thằng nhãi, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, chúng ta đi!"
Tên cao lớn oán hận nhìn Tần Thiên, trực tiếp dẫn người rời đi.
"Tốt lắm, bọn ngươi sẽ vì hành vi hôm nay mà hối hận!"
Tần Thiên lạnh lùng nhìn bóng lưng mấy người khoa thể dục, dám ở trước mặt hắn giở trò xấu, đúng là một bọn không biết sống chết.
"Đi thôi Tần Thiên, chúng ta không cần mấy thứ này, chúng ta đã chiến thắng, ta muốn tổ chức ăn mừng một chút. Đi ra quán đồ nướng ở gần trường đi, ta mời khách!"
Hàn Thi Vũ đi tới vỗ vỗ vai Tần Thiên nói.
"Được, chúng ta đi ăn mừng thôi."
Tần Thiên khẽ mỉm cười, chào hỏi Phạm Kiến và hai nữ sinh khác một chút, rồi lập tức đi ra ngoài sân vận động.
"Mọi người đi trước đi, ta phải vào WC một chút."
Tần Thiên cảm thấy có chút mắc tiểu, liền lập tức hướng tới mọi người nói.
"Ta cũng muốn đi WC, mọi người ra quán đợi trước đi!"
Hàn Thi Vũ sáng nay uống hết sạch một cốc sữa tươi, nên hiện giờ cũng có chút khẩn cấp.
"Hai người..."
Phạm Kiến cùng hai nữ sinh khác nghi hoặc nhìn Tần Thiên và Hàn Thi Vũ, vẻ mặt hết sức mập mờ.
Phạm Kiến cười rất ư là dâm tiện, ngay lập tức liền kéo hai nữ sinh rời đi. Hàn Thi Vũ biết Phạm Kiến hiểu nhầm, khuôn mặt càng lúc càng đỏ hơn.
"Ngươi đỏ mặt cái gì, chẳng lẽ ngươi thật sự thích ta rồi sao?"
Hai người đi tới cửa phòng WC, Tần Thiên không nhịn được chắn trước mặt nàng, cười tà nói.
"Ta... Ta không có, ngươi đúng là đồ lưu manh!"
Hàn Thi Vũ vội vàng lùi lại phía sau, khẩn trương nói.
"Thật sao, vậy ngươi khẩn trương cái gì, nhất định là sợ người khác biết rồi!"
Tần Thiên lại tiến tới trước mặt Hàn Thi Vũ, đùa giỡn nói. Hàn Thi Vũ định lùi về phía sau, nhưng cánh tay nhỏ bé của nàng lại bị Tần Thiên nắm chặt, không cho phép nàng lui lại.
"Nói đi, có phải trong lòng ngươi có quỷ hay không?"
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, trong lúc hắn không ngừng len lén liếc nhìn bộ ngực nàng. Từ chỗ hắn nhìn xuống, có thể dễ dàng thấy được khe rãnh thật sâu hết sức mê người, cộng thêm từng đợt hương thơm từ trên người Hàn Thi Vũ, khiến cho Tần Thiên có chút xúc động muốn hôn Hàn Thi Vũ một cái.
"Không có... Ngươi mau buông ta ra, có người nhìn đấy!"
Hàn Thi Vũ gấp gáp nói, bàn tay nhỏ bé cố thoát khỏi bàn tay của Tần Thiên. Đáng tiếc là dù nàng cố gắng thế nào đi chăng nữa, nhưng vẫn không thoát được, cổ tay trực tiếp bị đỏ lên.
"Muốn ta thả ngươi ra sao, được thôi. Chỉ cần ngươi cho ta hôn một cái, ta liền bỏ tay ngươi ra!"
Tần Thiên làm bộ dạng như sắc lang, nhìn chằm chằm vào cặp môi đỏ mọng mê người của Hàn Thi Vũ.
"Không được, ngươi là đồ lưu manh, mau buông ta ra, nếu không ta sẽ giận đấy!"
Hàn Thi Vũ cả kinh kêu lên, liều mạng giãy giụa. Khuôn mặt quay sang hướng khác, sợ chỉ cần mình không đề phòng sẽ bị Tần Thiên hôn trúng. Kết quả khiến cả người mất thăng bằng, ngã nhào về phía sau.
Tần Thiên không nghĩ tới chuyện lại xảy ra như vậy, bởi vì bàn tay của hắn còn đang nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Hàn Thi Vũ, trong nháy mắt liền ngã về phía trước. Cả hai người trực tiếp ngã vào trong phòng vệ sinh nữ.
"A...!"
Hàn Thi Vũ hét lên một tiếng chói tai, Tần Thiên cũng kêu rên một trận, cảm giác mặt mình hình như đụng phải thứ gì đó thật mềm, mùi hương thật thơm xộc vào mũi khiến cho thú huyết của hắn sôi trào. Tiểu Tần Thiên trong nháy mắt liền ngẩng đầu lên.
Lúc này cả người Hàn Thi Vũ liền cảm thấy choáng váng, ngơ ngác nhìn Tần Thiên đè lên người mình, một câu cũng không thốt ra được. Mà một lúc sau Tần Thiên cũng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn xuống, nhất thời hai mắt hắn liền trợn trừng, đôi con ngươi mở lớn hết cỡ. Hóa ra lúc nãy hắn ngã vào ngực Hàn Thi Vũ, khó trách chỗ đó lại mềm, lại thơm như vậy.
"Không đúng, ta đang bóp cái gì vậy!"
Tần Thiên thầm nghĩ, cảm thấy bàn tay mình đang xoa nắn một chỗ rất mềm mại, rất thoải mái. Hắn không khỏi dùng sức lớn hơn bình thường một chút.
Hàn Thi Vũ nhất thời không tự chủ được rên lên một tiếng, Tần Thiên thấy vậy liền lập tức nhìn lại. Hóa ra là cánh tay của hắn đang tác quái trên đồn bộ của Hàn Thi Vũ, khó trách tại sao nó lại mềm như vậy, bất quá bộ ngực trước mắt càng thêm mê người, khiến Tần Thiên không tự chủ được muốn hôn một cái.
"Không được, mau tránh ra!"
Hàn Thi Vũ kịp thời phản ứng, thấy Tần Thiên muốn hôn bộ ngực của mình, nhất thời liền khẩn trương. Lập tức đẩy đầu Tần Thiên, phía dưới mạnh mẽ đạp một cái, nhanh chóng từ trên người Tần Thiên bò dậy, trốn sang một bên. Bối rối sửa lại quần áo.
"A... Đau quá, đau quá!"
Tần Thiên nằm dài trên mặt đất, hai tay che hạ bộ. Cả người gập lại như con tôm, đau đớn hô lên, da mặt cũng vì vậy mà nhăn lại.
"Tần Thiên, ngươi không sao chứ?"
Hàn Thi Vũ thấy Tần Thiên kêu gào thảm thiết trên mặt đất, vội vàng chạy tới hỏi.